Kha vòng tay cô người cô và dùng khăn mùi xoa bịt miệng cô. Cô vùng vẫy chống cự một hồi lâu, khi thuốc mê ngấm, cô loạng choạng và ngã xuống. Khuyên đã ở đó và giúp Kha đưa cô lên xe, họ đã làm tốt công việc nhưng lại để lại một dấu vết - kính của cô đã rơi xuống đầu con hẻm...
Thanh đi bộ đến nhà Nhi, đến đầu hẻm chợt thấy một đôi kính giống như kính của Nhi. Thanh nhặt lên, nhìn kĩ thì biết chắc chắn đó là kính của cô vì lúc trước cậu có làm xước nó rồi dùng bút xóa tô lên. Cậu chạy vội đến nhà cô thì cổng đóng kín, bấm chuông cửa bao nhiêu lần cũng không ai ra. Thanh gọi vào số điện thoại của cô vẫn không nghe máy. Cảm thấy có điều gì đó bất thường, cậu chạy như bay đến nhà của Mạnh.
Trong lúc đó tại khách sạn AM...
Võ Mạnh và Hoàng Ngọc Diệp đang đi du lịch theo danh nghĩa, mà danh nghĩa theo ý của hai gia đình đó là bọn họ nếu thấy hợp sẽ tiến xa hơn, hoàn toàn không hề thúc đẩy vì hai người họ rất là đa tình.
Hoàng Ngọc Diệp nhỏ hơn Mạnh 1 tuổi và cô thích Võ Mạnh từ 2 năm trước và cô bắt đầu nghiêm túc với việc này, cho đến bây giờ vẫn vậy. Ngọc Diệp luôn muốn gây chú ý cho Võ Mạnh nhưng cậu có để tâm tới mọi chuyện xung quanh nhà từ đồ vật cho đến con người không chứ? Câu trả lời là không, vậy nên tất cả đều vô dụng. Khi Ngọc Diệp nghĩ ra một kế gì đó, chắc chắn cô sẽ làm ngay, và ngay bây giờ cũng vậy.
Ngọc Diệp bước từ phòng tắm ra và chỉ có độc nhất một chiếc khăn tắm mỏng để che thân. Điều tồi tệ nhất ở trong phòng này là Mạnh đang chơi game và Ngọc Diệp định cởi chiếc khăn tắm đó ra.
- Này, khoan đã, đừng vội, khoan đã.
Cậu nói bằng miệng trong khi mắt và tay đang chú ý vào trò chơi. Diệp có vẻ vui mừng vì cô đã gây được chú ý cho Mạnh.
- Vậy anh muốn tự làm điều đó không?
- Không, điều anh muốn nói là em đang sỉ nhục sự nghiệp chơi game của anh đấy. Giờ thì làm ơn quay lại phòng tắm và thay đồ cho đàng hoàng đi. Anh không có hứng thú với những người như em đâu.
Ngọc Diệp "Hừ" một tiếng rõ to và bất lực vào phòng tắm. "Nếu người đó là em, tôi sẵn sàng, nhưng em chưa bao giờ làm vậy, kể cả bị bắt buộc. Tôi yêu em vì điều đó" Mạnh vẫn chơi game nhưng vẫn suy nghĩ đến cô và nở nụ cười mãn nguyện. "Bing... bong..." Tiếng chuông cửa làm Mạnh giật mình, anh bấm nút Pause và ra mở cửa. Một người đưa thư không rõ mặt cầm một bức thư trao cho Mạnh rồi đi khỏi. Vì tò mò và nghĩ rằng bưu điện gì kì lạ vậy nên Mạnh xé bao thư ra và đọc ngay, từng dòng chữ hiện lên như muốn xé toạt mắt của anh ra...
"Người đứng đầu của Prince thân mến, bức thư hỏa tốc này là của riêng ngài và quyền quyết định cũng là của riêng ngài. Người mà ngài quan tâm nhất đang ở nơi của chúng tôi đây. *Bức ảnh cô bị trói và ngất trong thời gian thuốc mê còn ngấm*. Nếu cậu muốn trao đổi và không ai làm hại đến Nguyễn Trần Ngọc Nhi thì hãy đến đây lúc 14 giờ 40 phút, nhớ mang theo cả Queen nữa đấy nhé! Chúc may mắn, chậm một giây thôi thì Nguyễn Trần Ngọc Nhi sẽ nhận án tử hình đấy. Tất cả quyền quyết định là của ngài.
*Địa chỉ: x"
- Mẹ khiếp! Bây giờ đã 14 giờ rồi, đi từ đây đến tổ chức rồi về đó cũng mất 2 tiếng.
Mạnh gào lên. Ngọc Diệp đã ăn mặc đàng hoàng hơn tiến lại cỗ Mạnh đang đứng và hỏi nhỏ:
- Ưm... có chuyện gì hả anh?
-Ừ, em ở lại đây bao lâu cũng được mà về bây giờ cũng được. Anh có chuyện phải đi trước, có chuyện gì cứ gọi vệ sĩ hoặc ai đó cũng được. Anh đi đây.
-A..., anh Mạnh...
Ngọc Diệp vừa nói vừa giữ tay anh lại. Mạnh hất tay và đi thẳng. Anh tra chìa khóa vào xe hơi rồi đi thẳng với tốc độ tia chớp. Trên đường quốc lộ hôm nay, không chiếc xe nào đi ẩu mà nhanh bằng chiếc xe của Mạnh. Anh phóng nhanh đến tổ chức và miệng luôn thầm cầu nguyện thời gian dừng lại. Thanh gọi đến cho Mạnh và điểm hẹn của họ là tổ chức. Anh đến chỗ của Queen trong vòng 30 phút. Queen, Henry và Tử Quyên đang rất điềm tĩnh nhìn anh, mặt nạ, quần áo và tất cả vẫn như trước. Henry hỏi:
- Có chuyện gì mà qần áo xộc xệch mà vào trình diện thế kia hả?
- Tôi cần Queen. - Mạnh nói rất nghiêm túc và đưa bức thư về phía Henry và Queen.
Henry đọc kĩ từng chữ một và đồng ý đi với Mạnh, tốc độ của họ vẫn không hề giảm với tiêu chí "Càng nhanh càng tốt."
Tại một nhà kho tối ở địa chỉ x...
Rào... Từng gáo nước lạnh hắt xuống mặt cô sau khi cô tỉnh dậy.
- Cậu có muốn lại đó và chơi không, có vẻ thú vị! - Một người thanh niên ở đó hỏi Jame.
- Không. Tôi thấy có gì đó không ổn ở đây, vả lại, tôi không muốn làm hại cô ấy.
Một người con gái với gương mặt thanh tú tiến lại gần cô. Cô ta hất cằm cô lên và hỏi:
- Cô có biết tôi là ai không?
-Không, tôi bị cận, mắt tôi mờ và tôi không thấy rõ nhưng giọng cô rất quen. - Nhi vẫn bình tĩnh trả lời rõ ràng từng chữ một, giọng nói này cô đã nghe và rất quen, thế nhưng không thể nào nhớ nỗi.
- Ừm, vậy tốt rồi. Tôi đã hứa với một người sẽ không động vào một sợi tóc của cô. Nhưng mà nhiều sợi hay một túm tóc thì được đúng không? Thêm mấy thùng nước nữa đi. - Người con gái đó quay đi và mỉm cười mỉa mai - Không ngờ mọi tin đồn về sự cứng đầu của cô là thật! Haha, xem cô chịu được bao lâu!
Sau mấy thùng nước lạnh mà ánh mắt cô vẫn sáng, vẫn kiên định, vẫn một câu trả lời ột câu hỏi:
- Tôi nghĩ cô biết Queen, khai ra mau.
- Tôi không biết.
- Cầu cứu đi, cầu cứu bằng đôi mắt tội nghiệp và đôi môi nhỏ nhắn của cô với tôi đi. Nói đi và tôi sẽ xem xét lại hình phạt của cô.
Cô không nói và chẳng điều gì thay đổi ở ánh mắt và gương mặt cô.
- Vậy bây giờ là 14 giờ 39 phút 46 giây, cô nghĩ có ai sẽ đến kịp đây không.
Vừa dứt lời, Mạnh, Thanh, Henry và Tử Quyên đã đến nơi. Hình ảnh thân hình cô xanh xao, ướt đẫm và đang run lên vì cóng đập vào mắt khiến Mạnh phát điên lên. Lời nói của Queen phía cướp ngôi như gai châm vào lòng tự trọng của họ.
- Để xem nào, Queen bé bỏng và nhỏ nhắn quá. Bộ đồ đẹp đấy. Nếu chúng tôi thắng, mọi thứ của Queen sẽ là của tôi ngay cả thân xác và linh hồn của cô ấy. Ngược lại nếu tôi thua, con nhóc ấy - chỉ tay về phía Nhi - sẽ là của ngươi. GAME START.