Henry và Mạnh lao lên, Thanh và Tử Quyên ở lại để bảo vệ Queen. Mạnh tức tối đấm vào mặt của Nhật:
- Mẹ khiếp! Nhi đã xem mày như bạn. Đây là cách mày trả lại sao? Hả?
Nhật chỉ đỡ đòn chứ không phản kháng, đó là cách tốt nhất hiện giờ để phản kháng.
Phát súng của Mạnh trong lúc tức giận đã giết đi Nhật và nhiều người khác. Tiếng súng vang lên và mùi máu tanh xộc lên tận mũi. Queen cướp ngôi trốn thoát được. Henry, Tử Quyên và Queen trở về trước vì đã hết nhiệm vụ. Mạnh và Thanh cởi trói và đưa cô về. Thanh lái xe, Mạnh ôm cô, đôi tay vốn đã lạnh buốt của cô giờ lại lạnh như băng và không có sức sống làm tim Mạnh đau nhói. Anh ôm cô chặt hơn. Mùi hương từ chiếc áo anh tỏa ra giống với mùi hương của ba làm cô cứ ngỡ là ông ấy nên đã ôm chặt lấy anh và tựa đầu vào ngực Mạnh. Giây phút ấy đối với Mạnh mọi thứ đều quá tuyệt vời, mặt anh ửng đỏ, tim anh đập nhanh, anh muốn thời gian ngừng lại để giây phút này kéo dài thêm dù không chắc rằng cái ôm đó là ình. Khi đưa cô về đến nhà, Tử Quyên đã chờ sẵn, đã nấu nước nóng và tắm cho cô. Một bác sĩ đến tận nhà để tiêm thuốc cho cô. Trong lúc hôn mê thế này mà cô vẫn nhăn nhó vì đau, cô vẫn cảm nhận được nhưng không thể cử động. Mạnh đắp chăn cho cô, nhìn cô một lúc để chắc chắn rằng cô rất ổn rồi ra về, giao lại mọi vệc cho Henry và Tử Quyên.
"Bing...bong..." Hà Thế Phong đến thăm và có dẫn theo em song sinh của mình...
- Vậy đây là Hà Quế Trâm. - Cô cầm tách trà trên tay và vui vẻ cười nói.
- Ừm, đúng vậy, nó giống anh đúng không? -Phong cười điềm tĩnh, lúc nào anh cũng điềm tĩnh với dáng vẻ chững chạc.
- Anh bị sao thế hả, chúng ta là song sinh tất nhiên là phải giống nhau rồi. Nhi này, chị không biết em đã làm gì nhưng mà em đã làm cho Phong nói nhiều hơn rồi đó. Thật sự chị rất ghét cái sự lầm lì của anh ấy. - Quế Trâm trông như một bản sao từ giọng nói đến ngoại hình của Thế Phong, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn làm mọi người có thể dễ dàng nhận ra nếu họ đổi vai cho nhau.
- Em không có kính nên không thấy rõ được nhưng mà giọng nói của hai người thì hoàn toàn như nhau.
Kính của cô bị gãy khi Thanh lỡ bỏ nó vào ghế trên xe. Khi cả hai về rồi thì cô mới hỏi Tử Quyên:
- Hôm trước chị kiếm ở đâu ra bản sao của Queen vậy?
- Không đâu, chỉ là dáng hình vậy thôi chứ tính cách và khuôn mặt hoàn toàn khác đó. Henry đi tìm để thay thế em những ngày kiểu như thế thôi. Thật ra bọn chị cũng không nghĩ là giống đến vậy!
Cô cười, có vậy rồi thì mọi chuyện sẽ dễ hơn, không còn phải lo sợ nữa. Mạnh đến.
- Nhi, tớ nhận ra rằng không có cậu tớ không thể nào sống nổi. Tớ yêu cậu. Làm ơn hãy đáp lại tình cảm của tớ.
Anh tiến đến gần cô với một cặp nhẫn và sợi chỉ đỏ. Hình ảnh quen thuộc chợt hiện lên trong trí nhớ của cô. Cô giật lùi lại phía sau - cô sợ yêu, sợ cảm giác đau đớn khi trái tim tan vỡ, sợ cảm giác hụt hẫng và lại phải chấp nhận sự thật. Mạnh tiến lại và ôm cô:
- Xin cậu đấy, tớ hứa sẽ không làm tổn thương cậu cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Xin hãy tin tớ!
Vòng tay ấm áp của Mạnh đã cảm hóa trái tim cô, làm tim cô mở cửa thêm một lần nữa. Cô vòng đôi tay lạnh giá sang ôm Mạnh, đôi tay ấy với anh hiện giờ đó là thứ mà anh cần nhất, thứ ấm nhất trong thế giới này...
Từ khi họ yêu nhau, cô vui vẻ nói cười nhiều hơn, quậy phá nhiều hơn nhưng trên chiến trường ác liệt khuôn mặt cô vẫn không một xút thương xót, không một chút cảm xúc. Mạnh hiền hơn trước, ít gây sự hơn, quan tâm nhiều hơn. Cô và anh đi đâu cũng có nhau, lần đầu tiên trong 7 năm, nụ cười của cô là thật khi bên cạnh một ai đó. Lần đầu tiên Mạnh được ăn món cô nấu và lần đầu tiên cô nấu ăn ột người khác mà không phải là ba: "Trước đây tớ cứ nghĩ cậu là một đứa con gái không bình thường, mà bây giờ cậu nấu ăn ngon đấy chứ", cô nháy mắt với cậu và cười: "Tất nhiên rồi, tớ là một đứa con gái không bình thường một chút nào cả." Những buổi tan học, Mạnh đạp xe dọc theo các con đường đầy hoa, phía sau xe là cô cười nói vui vẻ mà không biết rằng có một người đang dõi theo cặp đôi này mà tim đau nhói. Hạnh phúc là thế. Cô đã ước mơ ình một cái kết có hậu, một cái kết đẹp như trong mơ. Cô và anh có thể làm bất cứ thứ gì cho nhau. Cô hứa với Mạnh: "Khi tớ 18 tuổi, nụ hôn đầu của tớ sẽ là dành cho cậu!" "Tớ cũng thế!" anh hứa. Nụ cười vương lại trong nắng chiều vàng nhạt cùng những ngọn cỏ xanh... Tất cả đều quá hoàn hảo, tất cả như một bức tranh đầy màu sắc và vô cùng đẹp đẽ, liệu chuyện này kéo dài được bao lâu...
Trong quán bar Soul có một người con gái da trắng mịn màn. Mái tóc dài đen xõa xuống mượt mà và hương nước hoa nhẹ mà quyến rũ thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo và tiếng nhạc xập xình làm mọi người chú ý, nhất là Jame. Jame đưa cô ta vào một nơi kín đáo, anh lật chiếc mặt nạ lên nhưng không được sự đồng ý của cô gái. Anh nhìn thấy ánh mắt thân quen mà anh thầm mơ đến:
- Vậy ra đây chính là em sao?
Cô vẫn không nói gì, anh hôn lên mái tóc của cô. Cô đưa tay phải lên má anh. Bàn tay lạnh buốt che dấu bởi chiếc găng tay. Những ngón tay ám muội, Jame run rẩy. Giọng nói thầm thì, những ngón tay rướn đến cổ, nhịp tim dồn dập, Jame quên mất nhiệm vụ, cô cướp mất linh hồn của anh. Ánh lên trong mắt Jame là súng ... Pằng... Trong thoáng chốc, tấm lưng người con gái ấy như chợt rời khỏi tay anh. Anh khụy xuống, ánh mắt đờ đẫn vẫn không thôi nhìn theo bóng hình người con gái ấy Vị nữ hoàng dùng nước hoa che đậy mùi thuốc súng cùng với những cử chỉ nhẹ nhàng làm vị thủ lĩnh của Soul vì tình mà quên mất rằng cô ta là địch thủ. Cô dùng bom khói biến tan trong màn đêm...Trong tàn tro của quán bar bị cháy, sắc đỏ lụi đi và một màu đỏ khác thay thế... màu máu...
Trong lúc cô làm nhiệm vụ thì bản sao của cô hẹn hò cùng với Phong. Chỉ là một bản sao mà cô ấy lại diễn quá đạt. Phong nắm lấy tay cô gái đó, giật lại phía mình và cưỡng hôn. Từ đằng xa, một chiếc xe sang trọng đứng yên tại vị trí đó. Bị hình ảnh đó đập vào mắt, cả chủ và xe đều bất động. Chiếc xe quay lại địa điểm bắt đầu... Cô có một tin nhắn giữa lúc 12 giờ đêm...