Vừa nghe Ngọc Diệp nói đến từ Nhi, Mạnh đã giật lấy chiếc điện thoại và đập tan nát. nó. Anh chạy lên phòng đóng sầm cửa lại và khóa chốt trong, khóa tất cả các cửa sổ, kéo rèm lại, không một ánh sáng nào có thể lọt vào. Mạnh tự dày vò chính bản thân mình, tự hỏi rằng liệu cô có thật lòng yêu anh, tự hỏi rằng mọi thứ có còn như anh nghĩ, tự hỏi rằng cô đang đặt anh vào trò chơi gì đây,...
Biết được tin Jame - người đứng đầu Soul bị giết chết bởi Queen, vị nữ hoàng cướp ngôi - Reddot nổi giận và yêu cầu gửi ngay một bức thư mật đến cho Black Cat. Bức thư được gửi rất nhanh, chỉ trong phút chốc, nó đã đến tay cô - Black Cat.
"Kính gửi Elizabeth Victoria Aurora - Queen of Underworld hay còn gọi là Black Cat.
Cô đã giết bao nhiêu người của tôi rồi nhỉ? Số người đó tôi không quan tâm, thế nhưng cô lại giết Soul - Linh hồn của Underworld. Việc đó là không thể tha thứ được. Những lần trước tôi cũng rất tức giận, nhưng không bằng lần này đâu. Cô đã giết quá nhiều người của tôi, đặt biệt là người đứng thứ 2. Lần này tôi sẽ tự tay giết cô. Cô có thể đem theo bao nhiêu người tùy ý bởi vì đội quân của tôi cũng rất nhiều đấy. Lần này cô chỉ được phép sống hoặc chết. Nếu tôi chết, cô cũng phải chết.
Địa điểm cũ, nhớ đến. Chúc may mắn. Lần này một trong hai người phải chết.
Reddot - Queen cướp ngôi."
- Em tính sao, chị nghĩ là em không nên đến. - Tử Quyên hỏi.
- Đây là chuyện của em, mạng sống của chị nằm trong bàn tay em. Đây là cuộc đời của em, em tự quyết định được, chị không cần phải quá quan tâm đến như thế đâu.
Giọng nói tàn độc của cô chỉ để cho những lúc làm nhiệm vụ, lần này, nó phát lên trước mặt Tử Quyên có nghĩa là sự việc lần này cô đã quyết định. Nếu Tử Quyên không thể thuyết phục được thì không ai có thể.
- Henry, gọi tất cả những thủ lĩnh và một vài người nổi trội đến tổ chức.
- Có cả...
Cô trừng mắt lên - Tôi đã nói là tất cả. - Cô bình tĩnh lại và hạ giọng xuống - Đi đi.
30phút sau, tất cả mọi người đã có đầy đủ tại tổ chức. Cô ngồi ở vị trí cao nhất, Henry và Tử Quyên phát bức thư được ra ọi người.
- Đọc đi rồi cho tôi ý kiến. - Giọng nói lạnh lùng của cô làm Tử Quyên đến rợn người.
- Vậy ý người là... - Mạnh nói.
- Đúng. Lần này tôi bảo mọi người đi cùng với tôi bởi vì tôi không chắc được số người mà cô ta sẽ đem theo là bao nhiêu và thủ đoạn là gì. Tôi chưa hề thấy cô ta ra tay lần nào nên không biết được. Dù chúng ta có ít hơn 20 người nhưng năng lực không phải bình thường. Xin đừng làm tôi thất vọng về mọi người. Xin hãy đến đấy đúng giờ. Việc này là sự việc sống còn. Vì vậy, ai không muốn tham gia thì cứ về, sẽ không có hình phạt hay bất cứ chuyện gì xảy ra với mọi người đâu.
Không ai di chuyển hay bước ra, họ làm cô rất hài lòng về độ trung thành, buổi họp kết thúc. Cô trở về nhà, thức khuya hơn, tập luyện nhiều hơn, lao đầu vào công việc nhiều hơn và nghe nhạc nhiều hơn. Dù có phải đền mạng đi chăng nữa, trả thù sẽ là việc cuối cùng mà cô muốn làm.
Ngày ấy đã đến. Cô vẫn rất kín đáo trong bộ đồ bó đen, găng tay và boots kín hết cả người. Reddot là một người cực kì thích màu đỏ và vô cùng hở hang. Bộ đồ bó sát màu đỏ, áo ngắn chỉ đủ che vòng một, chiếc quần ngắn chưa chạm đến rốn và chỉ cỡ 5cm là cùng. Chiếc mặt nạ đỏ như máu điểm thêm nhiều chi tiết cầu kì. Đôi giày cao gót cũng đỏ nốt. Trong thâm tâm của cô đột nhiên nở một nụ cười nửa miệng.
- Cô đến rất đúng giờ. Cô có vẻ còn rất nhỏ tuổi đấy. Hahaha. - Vị nữ hoàng Reddot lên tiếng trước cuộc chơi.
- Tôi chưa bao giờ trễ. Việc tuổi không quan trọng, quan trọng là sức lực và trí thôi. Cô là người đã giết King, cô tự tay giết hay là người khác.
- Nhóc con ạ, tôi lớn hơn cô đến 5 tuổi thì tất nhiên là tự tay tôi giết rồi. Cũng như cô đã cướp lấy Jame từ tay tôi đấy thôi!
Reddot tiến đến gần cô và nở một nụ cười mỉa mai. Cô vẫn im lặng, bàn tay nắm chặt vẻ thù hận. Chiếc mặt nạ của cô lúc trước có tính năng bảo vệ nhưng giờ đã bị đổi bởi ba cô nên bất cứ ai cũng có thể chạm vào nó. Reddot chợt giật phăng chiếc mặt nạ của cô ra, chiếc mặt nạ rơi xuống. Tất cả mọi người đều quá ngạc nhiên, người ngạc nhiên nhất là Mạnh, "Là cô ư? Tại sao cô cứ phải làm cho tôi ngày càng khinh cô là thế nào chứ. Vai diễn của cô thật quá xuất sắc."
- Vậy, phía sau mặt nạ của một con quỷ là Nguyễn Trần Ngọc Nhi, đáng lẽ ra hôm đó tôi phải giết cô mới đúng chứ nhỉ!
Reddot bật cười đến nỗi mất cả chủ động mà bị cô xé nát chiếc mặt nạ màu đỏ. "Là Hà Quế Trâm, vậy người hầu là Hà Thế Phong. Không thể tin được." Cô thoáng một chút bất ngờ rồi cũng lấy lại bình tĩnh. Reddot - Quế Trâm không phòng thủ nên bị ngã. Thế Phong vì sợ em mình bị đau nên hi sinh tình riêng, anh đã bắn cô nhưng cô đã may mắn né được. Phát súng ấy là phát súng mở màn cho trận chiến. Số người Reddot mang theo khoảng 50 người, họ đều là những sát thủ vô cùng xuất sắc mà cô chưa có thời gian để giết hết bọn họ. Những người mà cô mang theo cũng là những sát thủ máu lạnh và vô cùng nhạy bén. Cô chỉ lo cho Tử Quyên, dù cho người được mệnh danh là người hầu của cô đi chăng nữa thì chị ấy vẫn yếu hơn cô nhiều... Pằng... Trước khi viên đạn kia rời khỏi súng của người đàn ông bên phía đối lập bay vào người Tử Quyên thì cô đã vội bắn chết người đàn ông đó, cô nói với Tử Quyên:
- Cẩn thận hoặc chết.
- Ừm, chị biết rồi.
Dù giọng nói của cô có lạnh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là lời nói lo lắng, Tử Quyên luôn thông cảm cho cô về điều đó... 30 phút trôi qua, mọi người hầu hết đã bị thương và nằm liệt, phía cướp ngôi đa phần là chết.
Pằng...
Pằng...
Pằng...
Trên chiến trường chỉ còn lại cô, Henry, Mạnh, Reddot và Hà Thế Phong.Ba tiếng súng, ba viên đạn khác nhau bay ra từ ba ngòi súng khác nhau. Viên đạn thứ nhất từ ngòi súng thứ nhất là cô bắn Reddot, Reddot ngã xuống. Viên đạn thứ hai từ ngòi súng thứ 2 là Hà Thế Phong tức giận, một viên đạn bay thẳng vào tim cô, cô đứng tựa vào gốc cây gần đó gần như là sắp ngã xuống, Hà Thế Phong chạy đến bên Reddot, ôm chặt lấy em gái của mình. Viên đạn cuối cùng từ ngòi súng cuối cùng là Henry dùng súng của một người ngã xuống gần đó bắn thẳng vào đầu của Hà Thế Phong rồi Henry gọi cấp cứu và ôm lấy Tử Quyên. Đầu Thế Phong phụt máu, anh đến thế giới bên kia cùng em song sinh của mình.
Tôi đứng tựa vào gốc cây nhìn lên trời lần cuối cùng, đây là hơi thở cuối cùng của tôi. Tôi đã trả thù được rồi, tôi đã làm được, nếu tôi nhắm mắt, không ai cần đến tôi nữa. Tôi biết rằng vẫn có người đứng sau nhìn tôi, tôi không quay lại nhìn Mạnh lần cuối vì tôi đã hứa và tôi không thất hứa. Tôi sống cô độc, chết cô độc...
Cô mỉm cười, một nụ cười chua chát rồi từ từ khụy xuống, đầu cô dựa vào gốc cây cứ như ngủ vậy. Một cái chết thật bi hài mà cũng thật nhẹ nhàng. Mạnh vẫn đứng sau, anh không có một vết thương nào cả. Mạnh nhìn cô, đôi mắt cay nghiệt mà thù oán.