Nước mắt của anh cứ theo nhau rơi xuống, anh ôm chặt lấy cô, gào lên đến khảng cả cổ, Chẳng lẽ cô đã rời xa anh, trong câu chuyện cổ tích mà cô kể, đáng lẽ ra cô phải tỉnh dậy. Quyển sách cổ tích đã đóng lại. Có là cái giá bao nhiêu anh cũng phải mở nó ra để viết chương tiếp theo. Anh đắp chiếc áo khoác lên người cô cùng chiếc nhẫn... Anh tuyệt vọng, đi Mỹ một lần nữa để quên đời, quên cô...
Ngày mưa, chuyến bay phải tạm dừng. Anh cuối người xuống ghế, giờ thì cả thế giới rời bỏ anh. Hơi ấm, người cô tỏa ra một hơi ấm... đôi mi cong rung rinh... mở mắt... chiếc mũi thanh tú lại tiếp tục thở... cô ngồi dậy... Đôi mắt liếc qua chiếc áo khoác và quyển sổ nhật kí... Đôi môi nở một nụ cười nửa miệng, mỉa mai cho cuộc đời...
"Vậy là Mạnh đã biết, sự thật được dấu kín lâu nay được phơi bày.". Cô đứng dậy, gấp chiếc áo khoác lại để trên bàn, chiếc nhẫn để một bên chiếc áo khoác. Cô thay ình một bộ áo màu đen, lúc nào cũng là màu đen, mang theo quyển nhật kí của mình và của ba, một chiếc thẻ ATMvà một vài bộ áo, chìa khóa,... rồi đặt hết vào một cái vali nhỏ. Cô trèo từ phòng mình xuống nhà xe. Không ai ở nhà "Có lẽ Tử Quyên và Henry đã đi chơi rồi", nụ cười chúc phúc nở trên môi. Chiếc xe màu đen sang trọng vẫn như mới và chìa khóa vẫn ở chỗ cũ - trên một cái lon màu hồng của Tử Quyên. Cô tra chìa khóa vào xe và chạy trốn khỏi ngôi nhà đó, chạy trốn khỏi anh để không mang lại phiền lụy cho ai, để bảo vệ lời hứa. Cô chạy thẳng đến cửa hàng sách, ôm một mớ sách ra thanh toán rồi bỏ lên vali, tiếp tục cuộc hành trình tự do của mình...
Xoảng... Henry đánh rơi chìa khóa cửa khi thấy xe cô đã biến mất. Linh tính có điều chẳng lành, anh vội chạy lên phòng cô. Trống rỗng... chiếc áo khoác của Mạnh xếp gọn, chiếc giường trống trải, cửa sổ mở toang. Henry và Tử Quyên mở lại máy camera thì thấy cô đã trốn chạy. Tử Quyên gọi điện thoại cho Mạnh, từ công ty ở Việt Nam anh tức tốc lái xe đến đó. Tử Quyên đang có thai, cho dù mệt mỏi nhưng vẫn suy nghĩ cô có thể đến đâu. Tất cả dồn vào cô. Lần trước, là anh đã đẩy cô ra và bây giờ cô chỉ làm theo nguyện vọng đó. Trốn chạy và sống một cuộc sống bình thường, một chuyến phiêu lưu, đó chính là ước mơ của cô. Mong ước của cô là tự do. Cô chưa hẳn là tự do vì phải còn phải ẩn nấp thân phận. Bởi thế cô đã phải bán đi chiếc xe ấy để có một cuộc sống bình thường. Cô thuê một căn nhà trọ nhỏ yên tĩnh và mua cây cảnh treo trước cửa sổ.
1 tháng trôi qua trong vô vọng. Tử Quyên sắp sinh. Cô thì cứ như người bị truy nã, công ty của Mạnh, Henry, Tử Quyên và của Thanh đều nhúng tay vào tìm cô. Trong khi đó, công ty cô cũng ngàn lần phát triển vì cô đã trở lại. Công ty thì đó mà người thì đâu? Ngay cả Tử Quyên - người thân quen và gần gũi với cô nhất cũng không thể tìm ra được người nào có đặc điểm giống cô, dù chỉ là một chút ít. Trong khi mọi người vùi đầu vùi óc vào việc tìm cô thì cô đang tí ta tí tởn dạo phố, ngắm lá vàng rơi, ngắm hoàng hôn trên biển,... vô tư và không âu lo. Ngày định mệnh ấy đến, Tử Quyên tìm được một người có ngoại hình giống cô nên đã hối Henry chở đến công ty Beast Mask, mẹ của Mạnh bực tức vì anh không đến chào hỏi bà thế nên anh phải ở nhà. Trên đường đi, Tử Quyên lại chuyển dạ nên Henry đành phải quay đầu xe đến bệnh viện. Nhi dù có trốn chạy vẫn âm thầm dõi theo mọi người nên cô biết được việc Tử Quyên chuyển dạ. Vì giữ lời hứa rằng sẽ ở bên Tử Quyên khi chị ấy sinh nên cô lập tức đến bệnh viện. Vừa đến thì gặp Henry, vì quá rối nên Henry cũng chả thiết gì đến việc níu cô ở lại. Vị bác sĩ già bước ra từ phòng mổ và nói với Henry và cô:
- Anh phải chọn một. Một là cô ấy và...
- Cả hai. Tôi yêu cầu ông giữ lại cả hai. - Cô lên tiếng.
- Việc đó rất khó. - Vị bác sĩ già nhăn mặt.
- Phải giữ cả hai. Ông muốn gì sẽ có được cái đó. Địa vị? Danh vọng? Tiền của? Những thứ đó tôi không thiếu. Nếu ông giữ được cả hai, ông sẽ có những gì ông muốn. Thỏa thuận chứ?
Cô đưa tay về phía vị bác sĩ, không chần chừ gì nữa, ông bắt tay cô và nói:
- Tôi sẽ cố.
Henry đã bớt lo lắng và nhắn tin cho Mạnh: "Nhi đã đến bệnh viện x rồi, phòng x, cơ hội hiếm đấy!"
Nhận được tin nhắn hiếm hoi của Henry, anh vội chạy nhanh đến xe và chuẩn bị đi thì bị một cánh tay níu lại. Là cha của Ngọc Diệp:
- Cậu không được đi, cậu đã hứa rồi, vậy tại sao cậu lại làm thế? Nghe nói cô ta là Queen, thực hư tôi chưa biết nhưng nếu đó là thật, cậu có nghĩ tới rằng sau này cô ta sẽ giết hết cả gia đình của cậu không?
- Vậy, xin hỏi nhanh. Lời hứa của tôi là sau 4 năm nếu tôi không quên được nhi, tôi sẽ cưới Ngọc Diệp, mới chỉ có 2 năm thôi. Với lại, ông có bao giờ có ý định giết cả gia đình ông không? Câu trả lời của ông cũng giống câu trả lời của tôi đấy.
Nói xong, anh vội lên xe và đi ngay.
Biết được trước sau gì khi bước vào đây cũng chẳng khác nào bước vào hang cọp khi Henry nhắn tin cho Mạnh. Nếu cậu ấy muốn tôi giữ lời hứa của mình, vậy thì được. Chưa bao giờ tôi thất hứa. Cổng bệnh viện và tất cả các lối ra đều đã bị chặn lại. Vậy chỉ còn một cách, thôi thì liều...
Lợi dụng khi Henry bước vào phòng mổ, cô lẻn đi ngay. Mạnh đến nơi, chạy đến phòng mổ của Tử Quyên thì chỉ thấy một cô y tá, Henry, Tử Quyên, đứa con trên tay Tử Quyên chứ không thấy cô.
- Chị phải uống thuốc đầy đủ và giữ sức sau khi sinh. Cần phải đi đứng nhẹ nhàng. Lát nữa bác sĩ sẽ kê đơn thuốc cho chị.
Cô y tá nói xong, sửa soạn lại dụng cụ, không vội vã mà rất bình thản đi ra khỏi phòng.
- Là nó đấy, Nhi đấy! - Tử Quyên cười và nói với Mạnh.
- Sao chị biết? - Anh thắc mắc.
- Tất nhiên rồi, nó liếc chị với con bé này! - Tử Quyên nhìn Henry cười vui vẻ.
Mạnh vội vã đuổi theo cô y tá ấy.
- Á... Cậu làm gì vậy hả?
Cô y tá mang cái thẻ tên lúc nãy bị cậu giật mạnh chiếc khẩu trang ra. "Không... phải... Là người khác... Không thể nào... Em đùa tôi à?" Cậu nhìn xung quanh, vẫn không một dấu vết. Cô lại xóa hết, không một dấu vết, giống như tờ giấy của cô - không một vết mực hay một sự sai sót...
Cô... vừa chạy ra thay đồ và ra khỏi viện kịp lúc. Cô... nhoẻn nụ cười nửa miệng. Thế là cô... quyết giữ lời hứa và đẩy anh ra. Cô... thích nhìn người khác quằn quại khi bước trên sai lầm của chính họ đã làm với cô - đặt biệt là những người không suy nghĩ mà làm. Ví dụ điển hình là anh. Cô... chỉ hai lần lạc bước để trái tim chiến thắng lí trí, ngày đó không phải là hôm nay...
Anh... đảo mắt tìm kiếm. Anh... biết rằng cô đang đẩy mình ra. Anh... biết rằng lỗi của mình rất lớn. Anh... biết lòng tự trọng của cô rất lớn. Anh... điên loạn. Anh... trái tim chiến thắng lí trí 100%. Anh... bắt đầu tin giấc mơ kia là có thật. Anh...lo sợ cô sẽ biến thành bụi mà tan mất. Anh... sợ điều đó xảy ra...