Phía Sau Mặt Nạ Của Một Con Quỷ

Việc tìm kiếm cô càng gay gắt hơn khi trái tim của anh không thể ngủ yên. Giấc mơ ấy cứ chập chờn... cô biến thành bụi và bay đi...
1 tháng sau tại bar Prince...
Một dáng hình lướt qua anh... Một mái tóc dài đen mượt... Một làn môi mỏng có tô son... Bóng hình này thật quen thuộc... Cô gái ấy mặc chiếc váy ngắn hở hang. Chiếc áo chỉ che những phần đáng che... Hơi thuốc lá của người đàn ông bên cạnh phà vào mặt người con gái ấy. Cô gái ấy, cười tươi, một nụ cười quen thuộc... "Là Nhi sao? Thay đổi nhiều quá..." Anh vội chạy đến bàn của cô gái đó, bỗng nhiên, cô gái ấy bất tỉnh...
- Là nó đó. Nó thay đổi nhiều quá. Lúc trước nó bị dị ứng với mùi thuốc lá cơ mà...
Cô được đặt nằm trong một căn phòng kín. Tử Quyên đã kiểm tra và khẳng định đó là cô. Nhưng cũng có một suy nghĩ khác, họ cứ bán tín bán nghi. Cô nằm trên giường, cứ 6 tiếng đồng hồ thì tỉnh dậy 30 giây rồi lại hôn mê sâu. 2 lần như thế thì Henry phát hiện ra cô đã uống thuốc do cô chế. Viên thuốc do cô chế đồng nghĩa với việc chỉ một mình cô có thuốc giải. Mọi người cứ túc trực bên cô mãi. Đến 3 ngày sau cô mới tỉnh hoàn toàn. Tử Quyên khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô. Tóc cô đã xơ đi rất nhiều.
Tử Quyên nghĩ rằng cô muốn ở một mình nên đã đi ra khỏi phòng và quan sát cô từ camera. Vào bữa ăn trưa, Henry lỡ tay ột ít cải đắng vào phần của cô, thật lạ là cô đã ăn hết mà không một chút phàn nàn. Môi cô bắt đầu nứt nẻ, cô không còn như trước nữa, nụ cười, cách đi đứng,... cứ như là người khác. Tuy vậy, hình xăm ở tay cô và cô không muốn gặp ai đã chứng minh cô là người thật. Là cô, nhưng sao lạ quá. Là cô, nhưng sao lại dễ chịu đến vô cùng. Là cô, nhưng cái dễ chịu đó khiến mọi người phát bực vì chuyện đó. Là cô nhưng ánh mắt chẳng như trước nữa. Là cô, nhưng nét mặt, cách biểu cảm, cách nói chuyện... cứ như người xa lạ. Là cô, nhưng bàn tay thật ấm áp và chẳng còn lạnh giá như lúc trước. Là cô, nhưng khác một trời một vực. Là cô ở chỗ không tiếp xúc với Mạnh, đó mới là cô.
Cho đến ngày thứ 5, Tử Quyên hỏi Henry:
- Henry, đây là tác dụng phụ của thuốc hả? Hay là con bé nó bị dị ứng với thuốc vậy?
- Anh xin lỗi, anh cũng không biết nữa. Hôm đó nó chế thuốc xong anh cũng không kiểm tra. Khi xuống kiểm tra thì chỉ còn cái lọ rỗng, cũng không có một mẫu để lại nữa.
- Em thấy nó khác quá, cứ như người mất hồn ấy. Lại xanh xao và tóc xơ hơn trước. Em không hiểu.
Cho đến ngày thứ 7, tất cả đã lộ rõ... "Hả? Chị nói thật không?" "..." "CÁI GÌ?" Mạnh hét to lên trong điện thoại rồi tức tốc về đến nhà cô...
- Cô là ai, tên gì? Tại sao lại giả dạng Nhi để bước vào ngôi nhà này? Cô muốn gì?
Henry hỏi người được cho là "cô" đang ngồi đối diện với anh. Mạnh đứng đó, nhìn "cô" với cặp mắt khinh khỉnh và chờ đợi câu trả lời của "cô". "Cô" bắt đầu kể.
"Cô" là Võ Hồng Như đang học đại học sân khấu điện ảnh. Hồng Như có một gia cảnh vô cùng khó khăn. Cha mất sớm, mẹ thì gắng sức cho đến bây giờ thì đã kiệt sức và chỉ có thể nằm một chỗ, sức lực ngày càng yếu đi. Khi Hồng Như quá cần tiền để lo cho bệnh tình của mẹ và cần tiền cho việc học, Hồng Như đã quyết định bán thân. Hồng Như đứng phân vân trước một quán bar thì cô đi ngang qua. Hai người như một bản sao gần như là hoàn chỉnh. Dáng hình của họ, khuôn mặt, quả thật nếu nhìn sơ qua rất giống. Cô cố mở to mắt nhìn Hồng Như. Được biết về gia cảnh và bản thân của Hồng Như, cô quyết định giúp Hồng Như và muốn ở nhà của Hồng Như để tiện đi làm. Cô theo Hồng Như về nhà, gọi là nhà nhưng chỉ là một cái nhà trọ nhỏ bé. Tuy bên ngoài xấu xí, lạnh lẽo nhưng bên trong rất xinh đẹp và ấm áp. Xinh đẹp và ấm áp tình người. Cô vui vẻ giúp đỡ mẹ con Hồng Như. Bệnh tình của mẹ Hồng Như ngày càng tiến triển tốt. Thuốc tốt, bác sĩ tốt, phòng bệnh tốt,... cô đều chi trả. Tiền cô không thiếu, cái cô thiếu là tình cảm bạn bè, tình cảm gia đình, cái mà mẹ con Hồng Như đã tặng cho cô...
15 ngày sau đó, vì bị quá nhiều người bên tổ chức của Mạnh săn đuổi, cô lại nhận thư của Mạnh qua Thế giới ngầm. Cô đi đến đường cùng, sau bao nhiêu ngày suy nghĩ, cô đành phải nhờ đến Hồng Như và Hồng Như đồng ý.
- Hồng Như, cậu có từng vào bar Prince chưa? - Cô hỏi.
- Trời ơi! Ở đó chỉ có giới thượng lưu mới có thẻ mà vào. Ngay cả trong ý nghĩ tớ cũng không thể nghĩ đến.
Cô đưa cho Hồng Như một cái thẻ để vào đó, một tấm hình của Mạnh, một lọ thuốc đầy màu vàng và một lọ thuốc màu xanh. Lọ màu vàng là để Hồng Như chế vào ly nước của mình và uống cạn khi nhận được sự chú ý của Mạnh. Lọ màu xanh là để rửa hình xăm mà cô sắp xăm cho Hồng Như. Khuôn mặt của Hồng Như được cô trang điểm càng kĩ thì càng giống cô. Nếu đem ra so sánh về bề ngoài, thật khó để nhận biết ai là thật, ai là giả. Khi Hồng Như nhận nhiệm vụ được giao cũng là lúc cô chuyển đi nơi khác...
- Cô ấy đi đâu? - Mạnh lập tức hỏi khi Hồng Như chưa kịp nói hết.
- Tôi không biết, cô ấy bảo chỉ khi nào cậu quên được cô ấy, Nhi sẽ trở về và sống một cuộc sống bình thường.
Tử Quyên suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Trong những lúc nó suy nghĩ, em có thấy Nhi có gì bất thường không?
- Um... Hình như là có, có lần, Nhi ôm đầu chạy vào toilet thở dốc rồi bảo em đi mua thuốc theo đơn cô ấy đưa ra, nhưng khi về thì cô ấy lấy lại hóa đơn. Những ngày sau đó, Nhi ăn đồ ngọt rất nhiều, nhiều hơn mức bình thường nữa, đặc biệt là Sô-cô-la.
Tử Quyên giật mình. Vậy là bệnh co thắt não của cô đã trở lại hi quá căng thẳng. Một khi cô đã chịu uống thuốc nghĩa là bệnh không hề nhẹ. Vậy mà cô lại liều lĩnh đi khắp nơi khắp chốn.
- Mạnh, chị khuyên em đừng cố! - Tử Quyên nói nhẹ nhàng - Em biết rồi đấy, một khi Nhi đã quyết tâm, em có là thánh cũng khó mà tìm được huống chi em đã làm nó tổn thương hàng vạn lần. Nó hận người nào, nó phải chà đạp người đó chừng ấy trên một cách gián tiếp hoặc đôi khi là trực tiếp. Em là người đang bị chịu đòn theo cách gián tiếp. Em là người chịu đòn nặng nề nhất mà chị từng biết. Chị khuyên em không nên lún sâu vào việc này quá, kết quả em nhận lại được là vết thương.
Anh suy nghĩ. Lâu lắm rồi, khi bị anh phản bội nặng nề, cô đã không nhận bất cứ lời xin lỗi nào từ anh. Cô né mặt anh, cô nhất quyết không nói chuyện với anh. Anh chạy theo và giữ lấy tay cô, cô giật mạnh tay ra và nói những lời cộc lốc: "Đừng bao giờ đụng chạm vào người tôi, tôi kinh tởm cậu." Lúc đó, cậu cũng đau đớn lắm chứ, nhưng không thể nào so sánh với lúc này. Những vật phẩm mà anh đã phải "cống nạp" cho cô khi bị thua cuộc đều có trị giá rất lớn, nhưng không thể lớn bằng vật cống nạp lần này là cả trái tim của anh - cô bóp nát nó, làm nó lành lại rồi chà đạp lên nó- cô lấy mất trái tim của anh. Cô trốn khỏi anh theo lời yêu cầu của anh, thật là quá trớ trêu cho số phận. Chưa bao giờ, chưa bao giờ cô làm theo yêu cầu của anh, trừ lần này. Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh có thể thắng cô. Chưa bao giờ, chưa bao giờ cô thua dù đã chấp anh một bước. Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh thôi nghĩ đến việc thắng cô. Cô tự tin quá ư, chưa chắc, mà cũng có thể. Anh có thắng được cô đâu, vì vậy, việc cô tự tin với bản thân là đúng. Cả cuộc đời này, cô chưa bao giờ phục ai. Trên cuộc đời này, chưa bao giờ cô quỳ gối trước một ai. Dù có phải đổi cả tính mạng, cô cũng làm và đã làm rồi đấy thôi.
Anh đập bàn "Lần này tôi quyết thắng em.". Ở một nơi khác, cô nhếch môi lên mà cười: "Tôi chấp anh thắng tôi. Tôi cho cả Tử Quyên và Henry vào cuộc. Sẽ chờ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui