Sau khi thanh toán và nghe một cuộc điện thoại, Bạch Tiểu Tiểu ra khỏi cửa hàng, Tiết Tiếu Ngưng đang chờ ở bên cạnh cười nói: “Tôi đang định đi gặp dì Mặc, cô Bạch đi cùng chứ?”Đương nhiên là Bạch Tiểu Tiểu sẽ không từ chối.+++Tiết Tiếu Ngưng quay lại với bạn trai, chuyện này không hề liên quan gì tới Bạch Tiểu Tiểu.
Tiết Tiếu Ngưng có quan hệ tốt với mẹ của Mặc Dạ, Bạch Tiểu Tiểu cũng không quan tâm, hai người lại tiếp tục im lặng không nói lời nào.Bởi vì con trai ở bên đó nên Bạch Tiểu Tiểu nói với Tiết Tiếu Ngưng là muốn đi mua bánh ngọt.
Hai người xuống xe ở đầu ngõ nhỏ rồi đi bộ đến cửa hàng gần đó.“Cô Bạch thật sự là một người mẹ tốt.” Thấy Bạch Tiểu Tiểu nghiêm túc chọn bánh, Tiết Tiếu Ngưng không nhịn được mà nhìn bụng của mình, nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc là tôi...”Bạch Tiểu Tiểu khách sao cười một cái, tập trung chọn bánh ngọt, cũng không trả lời.Tiệm bánh ngọt này đã mở bán hơn chục năm rồi, ăn ngon mà giá cả cũng phải chăng.
Bạch Tiểu Tiểu tình cờ mua một lần liền rất thích.
Tiếc là xung quanh tiệm bánh khá vắng vẻ, nằm trong một ngõ hẻm nên ô tô không thể đi vào được.Mua bánh không tốn quá nhiều thời gian, không đến mười phút, hai người liền mua xong.
Vừa ra khỏi ngõ, đang định gọi xe thì hai người đã bị mấy người đàn ông to con lấy khăn bịt miệng kéo vào một chiếc xe gần đó.Khăn được tẩm thuốc mê, hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê bất tỉnh.Khi Bạch Tiểu Tiểu tỉnh lại, cô nghe thấy ai đó đang gọi điện thoại.“...!Chúng tôi chỉ cần tiền, anh làm ông chủ lớn, lấy mười triệu* đổi một mạng hẳn là không nhiều lắm đúng không?”“...!Vậy thì đúng rồi, cũng đừng nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát.
Nếu không, tôi sợ đến run tay rồi làm chuyện gì không tốt thì không hay lắm đâu.”[ *10 triệu nhân dân tệ xấp xỉ 36 tỉ Việt Nam đồng ]Bắt cóc.Bạch Tiểu Tiểu lập tức nghĩ tới từ này.
Bên kia đã nói chuyện xong.
Tuy bị bịt mắt lại nhưng thông qua âm thanh, Bạch Tiểu Tiểu có thể đoán được đối phương là ba người đàn ông.Ba người xì xào bàn tán một hồi, thấy Bạch Tiểu Tiểu đã tỉnh liền lấy một cái gì đó lạnh như đá vỗ vỗ mặt cô: “Mặc phu nhân, nghe lời chút đi, chúng tôi không đủ kiên nhẫn để an ủi cô đâu.”Bạch Tiểu Tiểu im lặng gật đầu.Biết bọn họ có súng, Bạch Tiểu Tiểu rất sợ hãi, nhưng nghĩ lại, bọn họ không muốn để cô nhìn thấy mặt, hiển nhiên là không có ý định giết người diệt khẩu liền yên tâm hơn nhiều.Lúc bị bắt là buổi chiều, đến giờ ăn tối, Tiết Tiếu Ngưng cũng tỉnh lại, sau đó là một loạt tiếng hét chói tai, tiếng mắng chửi và mấy tiếng vả mặt.
Tiết Tiếu Ngưng đã nhận rõ tình trạng hiện tại của mình, nhỏ giọng nức nở không dám lên tiếng nữa.Không lâu sau, Bạch Tiểu Tiểu bị nhét một cái bánh bao vào miệng, trong tay là một chai nước suối.
Đối phương đứng bên cạnh chờ hai người ăn xong rồi tiếp tục trói lại.Ngày thứ nhất cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày thứ hai vẫn bị nhốt ở đây, mãi đến chiều ngày thứ ba, sau khi nghe một cuộc điện thoại, bọn bắt cóc mới đưa hai người lên một chiếc xe.Bọn họ đi khoảng nửa tiếng rồi đậu xe ngoài một xưởng gạch bị bỏ hoang, hai người bị kéo xuống xe, bịt mắt cũng được bỏ xuống.Mặc Dạ mặc bộ áo gió màu đen, tay xách một cái vali, sắc mặt vô cùng tiều tụy.“Đây là mười triệu, thả hai cô ấy đi.”Hắn đặt vali xuống đất, mở ra để lộ những xấp tiền được xếp ngay ngắn, từ từ lùi ra phía sau, cho đến khi cái vali ở giữa hắn và bọn bắt cóc.Tên bắt cóc đội mũ trùm đầu màu đen, gã quan sát xung quanh trước, sau khi xác nhận là an toàn thì dùng súng đẩy eo Bạch Tiểu Tiểu, ý bảo cô có thể đến chỗ Mặc Dạ.“Ông chủ Mặc giữ lời hứa thì đương nhiên là chúng tôi cũng vậy rồi.”Tiết Tiếu Ngưng đứng ngay bên cạnh cô, trông vô cùng yếu ớt và mỏng manh, dù sao cảm giác bị chĩa súng vào người thật sự vô cùng khó tả.Mặc Dạ nhìn chằm chằm hai người, nắm chặt tay mình.“Quá ngu xuẩn.” Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà Bạch Tiểu Tiểu còn có tâm trạng nghĩ đến hai tên bắt cóc sau lưng mình.
Mặc Dạ là người không bao giờ chịu bị thua thiệt, hắn sẽ không bao giờ đến gặp họ một mình.Vì vậy, bọn họ mà tin lời hắn nói thì thật sự là quá ngu xuẩn.Lúc này, Bạch Tiểu Tiểu và Tiết Tiếu Ngưng đã cách Mặc Dạ không quá mười bước.
Trong mắt Mặc Dạ lộ ra sự kích động, đưa tay ra muốn ôm cô.
Bọn bắt cóc đã lấy tiền cầm lên xe, chuẩn bị rời đi, chỉ để lại một tên cầm súng nhìn chằm chằm bọn họ.Bạch Tiểu Tiểu dường như biết mình đã gần qua khỏi nguy hiểm, nước mắt lưng tròng cười nhìn Mặc Dạ khiến Mặc Dạ bỗng chốc giật mình.“Có cảnh sát! Chạy!” n bắt cóc đang kiểm tra xung quanh bỗng nhiên tức giận hét lớn, hung tợn nhìn Mặc Dạ: “Con chó khốn nạn, mày dám lừa tao.” Trước khi quay lưng chạy trốn còn bắn một phát súng đến điểm yếu.Khi Bạch Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng quát đã giật mình hét lớn, bịt tai ngồi xổm xuống đất.
Tiết Tiếu Ngưng vốn căng thẳng nãy giờ trực tiếp ngã xuống, chỉ còn Mặc Dạ trơ mắt nhìn viên đạn bay về phía mình.Khi Bạch Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hắn, vài giọt máu nóng bỏng rơi xuống mặt cô, mãi đến khi Mặc Dạ khó tin ngã xuống, cô mới kịp phản ứng, vội vàng bò đến cạnh Mặc Dạ.Cô lắc vai Mặc Dạ khóc lóc thảm thiết: “A Dạ! A Dạ! Anh nhìn em đi! Anh đừng nhắm mắt lại mà! Em đây rồi! Anh mở mắt ra đi mà...”Máu trào ra từ khóe miệng Mặc Dạ, cơ thể đau đớn dữ dội.
Khuôn mặt chật vật của Bạch Tiểu Tiểu, tiếng kêu quát sắc nhọn dần biến mất, cuối cùng là một tiếng thở dài nhỏ đến khó có thể nghe được: "Cuối cùng thì cũng sắp kết thúc rồi.".