Phía Sau Một Cô Gái

QUÁ CẢNH
1. My ngồi bó gối trên sô-pha, trong bóng tối. Dưới đất, cạnh chân ghế, cốc cà phê vơi quá nửa đã nguội ngắt. Cô nhắm nghiền mắt, cảm nhận thời gian vi vu quay tròn quanh mình …
Thời gian có nét tương đồng với đường ray vận chuyển đồ ăn trong nhà hàng Nhật Bản, nơi thực khách ngồi vây quanh, chờ đợi và bụng thầm cầu khấn không có kẻ nào nẫng mất món ưa thích đang nhích dần đến chỗ mình. My hay tưởng tượng thế này: Những cảm xúc khó chịu giống như đĩa đồ ăn dở. Buồn, chán, thất vọng, lo sợ, cứ thẳng tay vất chúng lên đường ray thời gian đi khuất mắt. Lòng không ngổn ngang tâm trạng, cô sẽ dũng cảm đương đầu những vấn đề của mình bằng nụ cười trên môi và cái đầu tỉnh táo.
Thời gian giống cái đường ray vận chuyển đồ ăn trong nhà hàng Nhật Bản. Đi đủ một vòng, nó sẽ đem những cảm xúc từng bị từ chối trả lại cho My, nhưng mọi chuyện khi ấy khác hẳn. Khi mọi rắc rối đều được sắp đặt đâu ra đấy, khi cảm xúc cũ không còn đủ sức lực quật ngã cô, việc ngậm ngùi trong buồn thoang thoảng và nhớ miên man lại thành thi vị. Chỉ duy nhất một ngoại lệ. Chỉ chuyện với Eisuke mỗi lần quá cảnh trong tâm trí cô là một lần khiến tất cả các tế bào trong cô đều co giật, đỏ lựng, xám ngoét, run rẩy, tức tưởi …
Đêm nay, những ngày cô có Eisuke lại xuất hiện. Lần thứ rất nhiều trong 6 năm qua.

Năm 19 tuổi, My được gửi đến một đất nước xa lạ. Cha mẹ cô tin rằng được học hành ở nơi xa ấy, tương lai cô sẽ rực rỡ tràn đầy. Cô cũng tin như thế.
Rồi ngay ngày đầu tiên ở trường đại học, Eisuke đã choán hết tầm mắt My. Đứng trước bảng thông báo cùng một nhóm sinh viên mắt xanh tóc vàng, anh tách biệt hẳn. Anh rất Nhật, rất cool: mặt nghiêm, dáng bộ điềm tĩnh và ngoại hình được chăm chút tỉ mẩn. Anh là sự hòa quyện hoàn hảo của chất sống nóng bỏng và nét lạnh lùng phớt đời. Vài ngày sau, cô đánh bạo chạy đến trước mặt anh đòi làm bạn. Qua nhiều sự vô tình và lắm nỗi cố ý, cô và anh yêu nhau. 13 tháng.
Năm 20 tuổi, một mình trên một đất nước xa lạ, bên cạnh Eisuke, My tẩy dần khỏi tâm trí hình ảnh một cô gái thành đạt và độc lập. Bận tâm lớn nhất của cô là một tương lai ấm áp, là ngôi nhà và những đứa trẻ, là Eisuke.
My vẫn thôi thúc lắm khi nhìn bạn bè tranh cử chủ tịch các câu lạc bộ học thuật, tham dự các diễn đàn tình nguyện, tham quan thực tế công ty này kia. Nhưng những lúc ấy, cô lại ép mình hướng sự tập trung sang việc khác. Để lấy thêm quyết tâm nén cái năng động, cái tham vọng xuống, cô nhớ đến lúc bàn tay mình nhỏ bé được ủ ấm trong túi áo khoác của Eisuke, đến lúc anh chùi sạch kem dính trên vành môi cô, đến lúc anh cùng cô nhâm nhi một tách cà phê sáng … Cô sẵn sàng biến đổi vì cô biết Eisuke yêu thích một cô gái ngoan lành, luôn bước phía sau ủng hộ anh. Anh không yêu thích một “cái tâm của đám đông”.
Đến một ngày cuối xuân, Eisuke biến mất. My phát cuồng. Cô lân la hết tất cả các địa chỉ anh khả thi xuất hiện. Cô chầu chực nhiều đêm trước cửa căn hộ anh, nhưng anh không cho gặp. Hai tuần sau, cuối cùng, cô cũng buộc anh đối diện mình. Cô chỉ kịp nhào đến ôm chầm anh từ sau lưng, khi anh sắp bước qua cánh cửa phòng cách ly ở sân bay. Cô vừa nói, vừa khóc, vừa thở dồn dập. Anh chỉ lẳng lặng gỡ tay cô ra. Cô tiếp tục kể lể, thề thốt, tra hỏi. Anh chỉ đáp lại hàng tràng từ ngữ của cô bằng một câu đơn giản: “Cách tốt nhất để chăm sóc người mình yêu là cho người ấy được sống như bản thân mong muốn.” Rồi anh đi.
Những ngày sau đó, My giam mình trong hụt hẫng và căm phẫn. Cô không thể hiểu được … Cô oằn mình thay đổi, từ bỏ ước mơ vẫn chưa khiến anh hài lòng? Hay ở bên cô, anh không được sống như bản thân mong muốn? Hay cô phải giương mắt nhìn anh bỏ rơi mình để biểu lộ sự chăm sóc? – Đấy là lần đầu tiên cô vất cảm xúc lên đường ray thời gian. Quay. Quay. Quay. Cô năng nổ tham gia cuộc sống. Cô hoạt động nhiều hơn, cạnh tranh nhiều hơn, tiếp xúc nhiều hơn, va chạm nhiều hơn. Cô lại vài lần nữa vất cảm xúc lên đường ray thời gian.
Bỗng đến một đêm, trong cơn nhớ Eisuke, My ngỡ ngàng thông suốt một điều: Anh yêu cô nhiều hơn cô tưởng. Anh nhìn cô thấu hơn cô nhìn chính mình.
“Cách tốt nhất để chăm sóc người mình yêu là cho người ấy được sống như bản thân mong muốn.” – Eisuke bỏ đi để chăm sóc cô. Những suy nghĩ, những tư tưởng bắt rễ vững chắc từ văn hóa truyền thống không cho một chàng trai Nhật như anh chấp nhận một cô người yêu nổi trội. Nhưng anh cũng chưa từng cố uốn nắn cô, gắng bắt cô sống yên phận, chỉ có cô tình nguyện và năng nổ trong việc bóp chết cái tôi của chính mình. Eisuke hiểu cô. Và anh thương cô. Anh muốn cô được toàn tâm toàn ý rong ruổi theo những ước mơ, hít thở cùng những tham vọng. Anh muốn cô được sống như bản thân mong muốn. Anh muốn cô được thật thà với trái tim và khối óc của mình.
Nếu Eisuke không ra đi … Cái đầu minh mẫn cho My biết là anh đã đúng, dù độc ác, nhưng đúng. Nếu anh không ra đi, cô cũng sẽ chẳng diễn vai ngoan được thêm lâu nữa. Những chăm sóc ngọt ngào chẳng thể dỗ dành cô được thêm lâu nữa. Eisuke là ước mơ của cô, một trong những ước mơ của cô. Sớm muộn cũng đến một ngày, cô đánh đổi cái ước mơ mang hình dáng anh để lấy nhiều ước mơ khác. Tận tâm, cô biết mọi chuyện có thể đã thành như thế.

Chiếc máy đĩa chuyển sang một bản hòa tấu. Những nốt nhạc buồn khiến ký ức thêm sống động. My cảm nhận được vòng tay Eisuke ấm áp quanh thân mình. Cô thèm cái ôm ấy ghê gớm. Cô thèm được rúc trong lòng anh, nghe giọng anh nhẹ nhàng bên tai “Are you feeling okay?”. Ngày xưa, mỗi khi cô bí xị về nhà, anh chỉ luôn ngắn gọn như thế, không bao giờ đòi hỏi được biết cặn kẽ hơn. Anh thừa biết rằng có vặn vẹo cũng chẳng nhận được câu trả lời cụ thể, vì My luôn tin mình đủ khả năng tự giải quyết các vấn đề riêng. Tất cả cô cần là một vòng tay ôm mình thật chặt, một cảm giác yên bình và an toàn trong giây lát, rồi sau đó cô sẽ mạnh dạn quyết định và đương đầu. Eisuke luôn hiểu. Eisuke đã luôn hiểu.
My nhớ từng khoảnh khắc bên Eisuke, nhưng căm ghét khủng khiếp cái hình ảnh của chính mình ngày đó – từng lời nói, từng cử động – lún sâu trong chán chường. Bước chân cô lầm lũi rời lớp học, bỏ lại sau lưng những cái hẹn họp bàn công việc. Ánh mắt cô cam chịu, thèm thuồng nhìn bạn bè tham gia cái này, thi thố cái kia … Giờ đây, những bước chân cô đi, những điều cô đạt được, My đưa tất cả lên blog. Để biết đâu đấy, nếu vẫn đang âm thầm dõi theo cuộc sống của cô, Eisuke có thể biết rằng anh thật đã dành cho cô điều tốt nhất. Nhưng một góc lẩn khuất nào đó trong cô vẫn hay tự hỏi rằng anh có bao giờ hối hận.
My nốc hết chỗ cà phê nguội ngắt còn sót lại, rồi vân vê cái cốc không trên đầu gối. Những cơn nhớ về Eisuke vẫn làm cô khóc, nhưng không còn tức tưởi. Chỉ còn những giọt nước mắt yếu ớt trôi tuột trên mặt, về phía nụ cười buồn. Tất cả những ký ức về Eisuke rất xinh đẹp, chỉ một điều duy nhất xấu xí và khiến cô day dứt: Cô đã không thể tạm biệt anh với một nụ cười, hay ít nhất cũng là một sắc mặt thanh bình. Cô đã vừa khóc vừa la. Cô đã rã rời và bê bết. Cô đã khiến chuyến đi của anh thêm nặng nề. Và cô luôn giả tưởng: Nếu có thể từ biệt anh thêm một lần nữa …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui