Phía Sau Một Cô Gái

VÒNG TAY MÀU DA CAM VÀ NGÔI SAO MAY MẮN
Tôi đón tàu lửa từ Leeuwarden lên Amsterdam rồi đáp máy bay sang Vience. Cuối cùng tôi đi tàu lửa xuống Hallstatt, một ngôi làng cổ kính và trầm mặc của nước Áo. Vùng đất mà mọi tác động của khoa học công nghệ tiên tiến, mọi đổi thay cuả quá trình siêu hiện đại hóa gấn như không chạm vào được. Vùng đất tĩnh tại như một đường chỉ kẻ đen trên tờ giấy trắng. Vùng đất lí tưởng để tôi ẩn nấp, để tôi xếp đặt gọn cái nội tâm hổ lốn của mình.
Hallstatt tháng một. Tuyết trắng xóa khắp những mái ngói ống khói, khắp các con phố chạy quanh đồi. Diễm lệ và mơ mộng như bối cảnh trong những câu truyện cổ Andersen.
Vừa quăng hành lí vào căn phòng trọ bé tẹo. Tôi bước ngay vào cuộc hành trình. Đi bộ. Đi bộ trên hết thảy những con đường nhỏ chạy vòng các ngọn đồi. Đi bộ càng nhiều càng tốt. Mong cái lạnh có thể đóng băng hết mớ cảm xúc đang bủa vây từng ngóc ngách nội tạng tôi. Mông cái lạnh có thể làm bốc hơi những suy nghĩ không đầu không đuôi đang chạy tán loạn trong tất thảy tế bào thần kinh.
Nếu chỉ là một cuộc chia tay tôi đã chẳng xuống tinh thần đến thế. Nếu chỉ vì một chàng trai, tôi đã chẳng xuống tinh thần đến thế.
Tôi mím chặt môi, hơi chúi người về phía trước, cố nhấc chân cao thêm một tẹo, sải những bước dài trên con đường lên dốc. Mồ hôi túa ra khắp chán, nhưng nhanh chóng bị không gian lạnh khô hấp thụ ngay. Tôi ép mình vận động cho đến khi các cơ bắp đều kiệt quệ. Tôi ép mình tập trung vào những bước chân, dồn tất cả những phần năng lượng dù nhỏ bé nhất trong cơ thể đẻ di chuyển. Mong rằng khi thân thể rã rời, đầu óc tôi có thể tìm được chút thảnh thơi, không còn bị cuốn vào những lời tự vấn bản thân.
Tôi thấm mệt. Tôi mệt. Tôi mệt đến mức chỉ cần thêm một bước chân nữa thôi thì tim sẽ đứng lại mất.
Tôi đứng chôn chân vào tuyết, lắng nghe nhịp tim mình đập bình ổn lại dần. Rồi tôi ngồi bệt xuống đất, hai chân co lên làm điểm tựa cho hai cánh tay buông thẳng. Đến bây giờ tôi mới đảo mắt quan sát một vòng cái không gian đầy tuyết là tuyết quanh mình. Trắng quá. Trắng như thể tất cả những sắc trắng có trên thế gian đều bị vùng đất này lấy trộm về tô điểm cho chính bản thân. Trắng như thể mọi màu sắc trong cuộc sống đều đã bị một cục gôm thần kì tẩy sạch bách. Trắng như...
-what’s wrong ? ( có chuyện gì không ổn à?)
Giật mình, tôi quay sang anh chàng lạ huơ lạ hoắc bỗng đâu xuất hiện, đang ngồi xuống cạnh mình. Anh ta đáp cái nhìn sững sờ pha chút nét khó chịu của tôi bằng một nụ cười hiền như bột.
-what’s wrong ? (có chuyện gì không ổn à?) – anh chàng lạ mặt hỏi lại lần nữa.
Tôi mỉm cười thay câu trả lời, dán mắt vào gương mặt người lạ, ngắm ngía. Đôi mắt mí lót biết nói, cùng hàng mi cong vút. Đôi lông mày rậm có vài cọng mọc chệch ra ngoài “khuôn hình”. Mũi cao và thẳng. Nụ cười mê hồn. Khuôn mặt nhỏ. Làn da trắng mịn như tuyết. Vài cọng tóc nhuộm vàng chốn ra khỏi chiếc nón lông, phơ phất lòa xòa trước chán. Qua giọng nói tiếng Anh cứng gượng và tách biệt từng chữ, tôi đoán chàng trai này đến từ một nước Đông Á. Nhật Bản, Hàn Quốc, hay phía Bắc Trung Quốc.
-what’s wrong with my face? (có điều gì không ổn với mặt tôi ak?) –anh chàng nhấn từng chữ, mắt rướn lên, nửa như ngạc nhiên, nửa như châm choc rằng tôi đã bị bắt thóp, đã bị vẻ thiên thần của anh tóm mất hồn phách.
Tôi nhe răng cười, tự dưng thấy lòng dễ chịu. Tôi toan tìm những câu chữ thật ấn tượng để đáp lời nhưng tiếc rằng não đã không còn chút năng lượng để bỏ vào công cuộc sản xuất ý tưởng. Tôi đành nói thật:
-Anh thật là đẹp trai.
-Tôi biết –chàng trai trả lời cùng một nụ cười rạng rỡ -nhưng tôi cần nhiều hơn là chỉ đẹp trai –anh cắn môi một cái nhẹ kết thúc câu nói.
-Haizzz... –tôi thở dài, cố nhìn anh bằng một vẻ chán ngán –những anh chàng nguy hiểm nhất Thế Giới là những anh chàng đẹp trai và ý thức được rằng mình đẹp trai.
-Thú vị đấy, kể thêm cho tôi nghe nào.
-Giống như anh. Đẹp trai và biết cách làm cho đám con gái ngã rạp bằng những hành động dễ thương như cắn môi, nháy mắt, hất tóc, vân vân. –tôi nói một hơi, trong đầu phảng phất hình ảnh những chàng trai đã tuần tự bắt mất hồn mình từ xưa đến nay.
Anh lắng nghe tôi nói với vẻ thích thú hiện rõ trên từng milimet vuông gương mặt. Khi tôi quay sang anh liền nháy mắt với tôi một cái rồi nở nụ cười còn tươi sáng, mê hoặc hơn cả những nụ cười trước đó. Tôi đập tay vào chán mình ra vẻ “Ôi không!”. Rồi cả hai chúng tôi cùng cười lớn.
Hành trình luôn ngắn hơn khi ta có một người bạn đường.
Chúng tôi cùng nhau cuốc bộ thêm vài con đường nhỏ vòng quanh đồi nữa, trước khi ghé vào mooth tiệm cafe gỗ xinh xắn nhìn như ngôi nhà của bảy chú lùn trong truyện cổ tích. Ngồi trên hiên ngoài quán cafe, chúng tôi cùng ủ ủ xoa xoa cốc cafe sữa ấm nóng giữa hai bàn tay. Trong không gian lạnh giá, cái ấm nóng của cafe càng thêm quý giá. Trong khung cảnh xa lạ người ta mới nhận ra sức mạnh tự sưởi ấm bản thân tồn tại nhấm ngầm trong sâu thẳm mỗi người. Rong cô đơn ta mới biết trân trọng bản thân sâu sắc và toàn vẹn.
Tôi đơn thương độc mã tìm đến cái nơi heo hút ảm đạm này để đối mặt, để học cách hiểu biết tường tận hơn những con người đang nấp sau dung mạo mình.
-Tại sao này lại cau mày? –anh nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm-tâm trạng này chắc chắn là em đang thất tình.
-ừ đúng,mới thất tình. Được hai ngày rồi – tôi ngoác miệng cười –nhưng tôi có nhiều chuyện còn nghiêm trọng hơn thất tình để mà lo nghĩ.
-Có muốn kể tôi nghe không? Một nhười xa lạ sẽ chẳng biết phải đem chuyện bí mặt của em kể cho ai nghe –anh lại nở nụ cười hiền hòa
-Được nhưng tốt nhất là anh đùng có cười nữa. Nụ cười của anh làm tim tôi run rẩy đấy. –tôi vờ liếc xéo anh.
Anh mím chặt môi, nặn ra một vẻ mặt nghiêm-túc-cố-tình, một bàn tay đưa lên tai phe phẩy, giả làm bộ dạng của chiếc tai voi. Tôi khẽ cúi đầu, mắt dán vào cốc cafe trên tay, cố gắng tìm ra câu chữ để tượng hình những khúc mắc trong lòng.
Định hình được cảm xúc trong lòng là một việc khó. Định hình được những chuyện, những nguyên nhân đã gây lên cảm xúc ấy còn khó hơn. Trong đầu tôi hình ảnh những ngày vừa qua, những ngày đã qua lâu lắm rồi bắt đầu được tua ngược. Hình ảnh. Hình ảnh...
“Haizzz..” –tiếng thở dài của anh kéo tôi ra khỏi cuộn phim về những ngày mình đã sống. Tôi không nhìn anh, chỉ từ tốn đưa cốc cafe đã nguội ngắt lên miệng, hớp một ngụm. Khi đang lắc lắc cốc cafe giấy chỉ còn một lớp nước mỏng ở đáy, một tia sáng vụt qua đầu tôi và tôi bắt đầu văn vẻ:
-Người khôn ngoan là người biết giữ bản thân mình cho chính minh. Tôi từng ảo vọng rằng trên thế gian này sẽ có ít nhât một người, đang tồn tại ở một nơi nào đó, để cho tôi dựa vào. Nhưng thật ra nào có ai như thế. Chỉ có chúng ta tự sống những ngày của mình. Tự thổi nến mừng sinh nhật. Tự ngắm tuyết đón giáng sinh. Tự thầm thì “Happy New Year”. Tự mỉm cười và nói “mình thật cừ” trước những thành công. Ít kỳ vọng, ít hoạch định cuộc sống, ít ước mơ, ít cười, ít khóc. Giữ bản thân như...
-... Như một tờ giấy trắng. –anh kết thúc câu nói của tôi, rồi quay mặt về phía những mái nhà phủ đầy tuyết.
Tôi khẽ rùng mình. “Như một tờ giấy trắng” –anh đã thốt ra chính xác những con chữ có trong đầu tôi. Nhìn vào mắt anh tôi thấy một không gian mông lung. Nhìn vào mắt anh đột nhiên tôi có cảm giác như nhìn vào đôi mắt của chính mình.
-Cái cảm giác rằng cuộc sống mình, những chuyện xảy ra đến với mình đều không đúng. Cái cảm giác chông chênh. Cái cảm giác chỉ muốn được một mình –Anh quay sang nhìn tôi, giọng nói ấm áp, mượt mà –Chúng ta giống nhau.
-Vì thế nên anh đã đến gần, phá tan sự tự do đơn độc của tôi?
-Đúng. Tôi đã quan sát em hồi lâu trước khi đến gần em. Nhìn em, tôi thấy như đang nhìn chính mình. Những bước chân một mình. Những động tác xoa tay, giũ chân, kéo khăn quàng để tự làm ấm mình. Tưởng như đơn độc mà lại không. Là em đang bận rộn trong vùng đất của riêng mình. Là em đang gặp chút bế tắc.
-Thế mà tôi tưởng anh đến gần vì thấy tôi dễ thương cơ đấy! –tôi lườm anh một cái rồi ngoác miệng cười thật lớn.
Chúng tôi đi tiếp, thả bộ những bước từ tốn và khoan khoái, gần như không nói với nhau thêm câu nào cho đến khi ánh sáng chỉ còn là những vết loang lổ trên vài đụn tuyết.
Khi chúng tôi đang đi qua một cây cầu, anh bỗng dừng lại, chỉ tay lên trời về phía một ngôi sao mờ nhạt đang ẩn hiện. Anh mỉm cươi, mặt có nét mãn nguyện, giống như vừa chiến thắng trong trò cá cược với bản thân: Nếu hôm nay anh nhìn thấy được một ngôi sao thì tương lai sẽ rực rỡ.
-Chỉ là một ngoi sao yếu ớt thôi, có gì mà hay? –tôi kéo dài giọng.
Anh không nói gì, bước ra sau lưng tôi và đưa tay bịt mắt tôi lại.
-một màu đen đúng không?? –giọng nói anh đầy tự tin và sức mạnh.
-Và múi thơm của tay anh. Anh xài loại kem dưỡng nào vậy?
-Nghiêm túc nào!
-Okay. Một màu đen, sao nũa nào?
-Thà rằng nhìn thấy một ngôi sao mờ nhạt để đi theo còn hơn việc phía trước mình là một khoảng không tối tăm phải không cô bé?
-Tôi chẳng biết cái ngành học mình đang theo đuổi có phải là thứ tôi muốn bỏ hết tim gan và tâm trí vào hay không. Tôi chẳng biết vì sao chàng trai tôi đặt hy vọng vào lại chọn cách ra đi, chỉ vì anh ta cảm thấy không đúng khi bên tôi. Tôi không chắc chắn về bất cứ mẩu nào trong cuộc sống, thì làm sao nhìn thấy ngôi sao? –Tôi tuôn một tràng. Tự dưng tôi thấy mắt mình ươn ướt. Tự dưng, tôi thấy mình yếu đuối và nhỏ bé.
-Bình tĩnh. Đừng khóc ướt tay tôi nhé. –giọng anh có vẻ là đang cười cười.
-Yên tâm, tôi sẽ không làm như thế đâu. Nhưng chẳng phải anh cũng tìm đến cái chốn âm u này vì có chuyệ gì không ổn sao?
-Nói về chuyện của người khác thì luôn dễ dàng mà! –Anh buông tay khỏi mắt tôi.
Tôi đứng yên một lát để cơn dâng trào cảm xúc bất chợt được lắng xuống. Đến khi tôi bước lại thì anh đã bước xa tôi ần chục mét. Tôi nhìn theo...
-Hey! –Tôi, bỗng dưng, chẳng biết vì lẽ gì mà tôi gọi với theo anh.
Anh đứng lại. Tôi bước từng bước ngắn đến chỗ anh. Theo những bước chân, hàng tá câu hỏi dồn dập dội vang vào não: “Mình đang làm cái quái gì đây? Gọi anh ta lại để làm gì? Nói gì đây? Hỏi tên? Cả đời mình chắc sẽ chẳng gặp lại anh, biết tên mà làm gì? Cứ tạm biệt như vậy có phải hay hơn không? Hay là giờ cứ phẩy tay bảo anh đi tiếp?...”
Tôi chưa biết nên làm thế nào thì đã bước đến trước mặt anh. Tôi hít một hơi mạnh, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh. Đôi mắt ấy rất đẹp.
-Anh đã biết về chuyện của tôi, còn tôi thì chẳng biết tí ti gì về chuyện của anh. Như thế là không công bằng! –Tôi nói bừa điều đầu tiên hiện ra trong đầu mình, tránh cho bản thân bị xoáy sâu vào đôi mắt ma mị của anh mà trở thành mất tri giác.
-Tôi đến đây, một nơi thật xa, là để tĩnh tâm lại mà phân tích. Anh ta... –Anh hít một hơi dài, rồi nói dồn dập –Anh ta không có gì nổi bật hơn tôi. Thế nhưng cơ hội cuối cùng lại thuộc về anh ta. Bởi vì... Tôi không biết bởi vì sao nữa. Có rất nhiều chuyện không đúng.
-Nếu tôi có cơ hội chạy theo điều mình muốn... –Tôi nói chậm để tìm từ ngữ thích hợp nhất, dù sao tôi cũng đang cố gắng làm dịu tâm trạng cho anh mà-...dù cơ hội ấy nhỏ bé, dù tôi có phải vất vả, khổ sở thế nào, tôi vẫn sẽ quyết tâm giành cho được thứ mình muốn.
-Nói về chuyện của người khác thì luôn dễ dàng mà! –Anh nháy mắt với tôi.
-Ưkm!
Bất giác tôi sờ lên cổ tay mình và gỡ chiếc vòng ra. Chiếc vòng đan bằng sợi len màu da cam, có gắn một ngôi sao nhỏ bằng vàng. Nhẹ nhàng, tôi đặt chiếc vòng vào tay anh và mỉm cười. Anh cũng mỉm cười với tôi khoe hàm răng trắng sáng, đều đặn. Nụ cười có quyền năng cướp mất linh hồn của người đối diện. Anh đưa tay lên, cấu nhẹ vào má tôi, có ý kéo nụ cười của tôi rộng ra:
-Cười tươi lên, đời đẹp lắm!
Rồi anh quay lưng bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui