Phía Sau Một Cô Gái

Bắt đầu số hai
Ký ức của Hiểu Lâm rất mập mờ… Chuyện sau bữa tiệc xảy đến trước? Hay cái ngày cô đánh bạo gửi cho Nick một giấy tỏ tình xảy đến trước? Một lần sau buổi học , cô đã dúi vào tay anh mẩu giấy lấp lửng những câu tình ý và hẹn anh lên tầng thượng học xá vào nữa đêm để trò chuyện.
Đêm giữa đông, gió biển tạt không thương tiếc mái tóc đen mịn dài ngang vai cô thành một mớ bù xù. Thân người cô mảnh dẻ mỏng manh trong buốt giá. Tay cô nắm chặt khẩu súng nước, nở nụ cười háo hức…Nếu Nick từ chối lời yêu, cô sẽ bắn nước cho anh ướt sũng. Vậy mà, khi anh lắc đầu, cô chỉ biết nén nỗi thất vọng vào một nụ cười, mắt ngân ngấn nhìn anh đùa chơi cùng khẩu súng nước.
Lời yêu không nhận, nhưng sau đấy Nick chăm chỉ xuất hiện bên Hiểu Lâm nhiều thêm, như một đôi tình nhân. Cô tưởng như mới là ngày hôm qua…Cảm giác những hạt bụi quất chát chúa vào mặt, khi cô ngồi sau lưng anh, lao moto từ Hua Hin lên Bangkok- đoạn đường đầy gió, bụi và nguy hiểm. Cảm giác hồi hộp ních lòng khi anh nhấc bổng cô đặc vào xe đẩy hàng siêu thị, rồi phóng với tốc độ chóng mặt qua các kệ hàng. Chiếc xe cứ xoay vòng tròn, lao đi, ngoặt sang hướng khác, còn hai tay cô bấu chặt thành xe, miệng cười ngoác to, hứng chí vô cùng. Cảm giác ngỡ ngàng pha chút ngượng nghịu khi cô đang thơ thẩn trên hành lang tầng trệt, bỗng anh nhảy phịch từ hành lang tầng một xuống trước mặt cô, trên tay là một bông hoa dại làm quà. Rất nhiều và rất nhiều. Những ngày bên anh luôn tràn đầy bất ngờ. Lúc ấy các tế bào thần kinh của cô luôn hoạt động hết công năng, nghĩ ra đủ trò điên rồ để rủ anh cùng chơi.
Nhưng nước mắt Hiểu Lâm cũng chảy nhiều, âm thầm và cô độc khi vô tình bắt gặp Nick đùa vui cùng những cô gái khác. Cô đâu có vị thế chính đáng để hờn ghen: chưa bao giờ anh rõ ràng một lời yêu cô. Cô chỉ có thể chôn chân trong nắng mong nước mắt bốc hơi. Cô chỉ có thể ôm eo anh thêm chặt trong những chuyến moto giũa đêm, cố tích góp thật nhiều dịu êm để tự dỗ dành mình vào những thời khắc cô đơn sau đó.
Có một lần khi đang lấy nước mắt rửa mặt trên tầng thượng học xá, không cầm được, Hiểu Lâm gọi cho Nick. Khi anh đến, cô đã vừa mếu máo vừa mắng rủa. Cô đã chán chường những trận buồn bã và khóc lóc, cô muốn được yêu thương. Và chỉ bằng một cái ôm thật chặt, thật ấm, anh phủi hết những cảm xúc xấu xí trong cô. Roio62 từ đấy, anh không để một bóng dáng nào gần gũi bên mình.
Những ngày cuồng của cô và anh bắt đầu…
Ra biển uống café
Rất nhiều lần Hiểu Lâm vặn xoắn các tế bào thần kinh, cố nhớ tại làm sao Nick đã dần nhạt nhòa khỏi những kỷ niệm của mình tại Hua Hin, nhưng vô vọng.Chỉ biết cứ thưa thớt dần những chặng rong ruổi trên moto cùng gió bụi, những cú lượn xe đẩy hàng trong siêu thị, những buổi tiệc tùng hoang dại. Cô cũng chẳng nhớ cơn buồn đã sống động đến nhường nào, khi Nick dần xa. Chỉ ký ức về ngày anh chính thức bước khỏi cuộc sống cô là luôn sắc nét.
Đấy là cuối học kỳ thứ ba, với sự bình thảng lạ thường, Hiểu Lâm đón nhận tin Nick sẽ quay về Mỹ. Buổi sáng cuối cùng anh ở Hua Hin, cô cùng anh ra biển uống café và đón bình minh. Cô ngồi thu mình trên bờ cát, nhỏ bé giữa đất trời bao la, cô độc trong những luồng buốt giá.
Một tia nắng xuyên ngang giọt nước mắt tròn trĩnh đang treo trên mi mắt cô, lấp lánh muôn màu. Mấy lần Nick toan gạt đi giọt pha lê ấy trên mắt cô, nhưng những ngón tay anh bất động trước vẻ đẹp mỏng manh mà mạnh mẽ vô thường ấy. Anh ép mình không được nhìn cô, quay đi thả mắt bơi giữa muôn trùng sóng. Lòng anh dận sâu trong cơn man mác bình lặng mà da diết, cảm giác khi ở bên một người, đứng trước một cảnh vật mà mình biết cả đời sẽ chẳng thể hội ngộ.
Hiểu Lâm rót một ly café đưa cho Nick cùng một thoáng cười nhạt. Rồi cô mân mê hai bàn tay nhỏ bé quanh cốc café của mình, mũi dí sát thành cốc, say sưa hít hà nhừng làn khói thơm. Anh muốn nói một câu gì đấy cho không gian bớt quánh, nhưng câu chữ mãi ứ nghẹn trong cổ.
- Anh có từng yêu em không?
- Anh luôn yêu em ngay từ ban đầu.- Giọng Nick thoảng như gió. – Vào một buổi chiều muộn đầu học kỳ đầu tiên, em bị một con bọ cắn vào chân, sưng lên rất to. Em mếu máo gõ cửa phòng anh kế bên, nửa nài nỉ nửa thúc ép anh đi mua thuốc thoa cho em.
- Vậy vì sao anh không nhận lời? Lời yêu em…-Hiểu Lâm trừng trừng nhìn vào một điểm vô định trên những con sóng đang hối hả xô nhau vào bờ.
- Em đam mê những cảm giác mạnh, em săn tìm những điều mới lạ,nhưng chẳng phải là cô gái sống như thể không có ngày mai.Còn anh, anh yêu một cuộc đời không cần hoạch định. – Nick kết thúc câu nói bằng một nụ cười chẳng ánh lên chút vui tươi. Gương mặt anh hằn những nét xa xăm.
Giọt nước trên mi mắt Hiểu Lâm trĩu xuống và như bị nén lại trong gió lạnh, trước khi bị thổi bạt đi. Hai môi cô ép st1 vào nhau, cố để không buột ra một tiếng thở dài. Cô nhớ đến những lần ngồi sau lưng Nick trên những đoạn đường bạt mạng. Luôn luôn, ngay giữa cơn thích chí, lòng cô lại vang lên một mối hoài nghi, chẳng biết có thể tận hưởng lối sống này được bao lâu. Cô nhớ đến những buổi xỉn say ê hề, rất ít khi sáng hôm sau thức giấc mà lòng cô đươc thong thả. Luôn luôn, trong cô nặng trĩu một cơn tội lỗi với bản thân vì đã tổn hại sức khỏe, chểnh mảng chuyện học hành. Hai cái tôi đối kháng cứ âm ỉ đấu với nhau trong cô, cộng hưởng với những mệt nhọc của bao mỏi mỏn chờ đợi một câu yêu thương, đã dần tẩy mờ vị trí của anh khỏi tâm trí cô. Dần dần…
Hiểu Lâm nhắm mắt , cố hồi tường đến cái phấn khích tột cùng những khi cùng Nick bắt đầu một trò choi điên rồ, mới mẻ. nhưng cảm xúc ấy lẩn đâu mất, chỉ còn một khoảng tói toang hoác trong nội tâm cô. Anh bỗng vòng tay ôm lấy vai cô, dụi đầu cô vào lòng mình. Bàn tay anh khẽ mơn man làn tóc cô mát lạnh. Hai tay cô vòng ôm quanh thân người anh, thật chặt! Ngọt ngào rót vào xót xa, gọn gàng trong lòng anh, cô chợt nhận ra: cái phấn khích tột cùng ngày xưa, cô không cách gì có thể nếm lần nữa. Cô đã luôn tận hưởng trọn vẹn các trò vui, vì tận tâm cô biết những ngày tháng đó chẳng kéo dài lâu. Tự đấy lòng, cô biết đến một lúc nào đó mình sẽ rời anh.
- Ngày mai, sẽ chỉ còn mình em ra biển uống café. –Hiểu Lâm nghe lòng mình thoai thoải như một bãi cát dài vô tận.
- Ngày mai…- Nick bỏ lửng câu nói, ôm cô chặt hơn vào lòng. Rồi anh đặt lên mái tóc cô một nụ hôn, rất dài và rất sâu.
Phía sau một cô gái...
Con gái tiêu tốn rất nhiều cho mối tình đầu. Những tơ tình non dại. Những mộng mơ ngây thơ. Những xúc cảm tinh khôi. Những lo nghĩ bao la. Những nhung nhớ vô hạn. Ngay cả khi mối tình đầu ấy xa mãi rồi.
Sau khi Nick đi, suốt một thời gian dài, ngày nào Hiểu Lâm cung lật ra cuốn nhật ký mình đã viết cho anh. Có một thời, bất cứ khi nào nhớ anh- trong thư viện, trong quán kem, hay trên xe buýt- cô đều nhắn gửi vào nhật ký, rồi trang trí bằng những hình ảnh của chính mình. Cô vốn định đem cuốn nhật ký làm quà chia tay anh, nhưng hương café trên bãi biển đã thức tỉnh, khiến cô đổi ý.Người đi rồi, chuyện xa rồi, thì vấn vương những ngọt ngào xưa cũ để mà làm gì. Cô chẳng muốn một thời khắc nào đó trong tương lai, anh lật lại nhật ký cô viết mà thấy trũng lòng.
Đúng hai năm ngày Nick đi, Hiểu Lâm tốt nghiệp, rồi rời Hua Hin, bước vào một giai đoạn sống mới.
Buổi sáng cuối cùng tại Hua Hin, cô một mình ra biển uống café. Giữa bình minh mùa hè trống trải, lòng cô chói chang những tia nhớ. Một giọt nước bay khỏi mắt cô, tung thân vào gió. Tự dưng cô tha thiết muốn biết Nick đang ở góc nào của thế giới, đang tận hưởng những trải nghiệm điên cuồng nào. Rồi lý trí cô dìm ngay ham muốn ấy xuống: Cô và Nick là hai đường thẳng chỉ cắt nhau một lần, rồi kéo dái mãi về hai phương tách biệt, cố bắt lại liên lạc mà làm gì?!
Hiểu Lâm đứng dậy, cầm cốc café lang thang bên mép những con sóng vỗ bờ. Vừa đi, cô vừa nghĩ…Phía sau một cô gái, là gì? Những lãng mạn sứt mẻ? Những thớ xúc cảm lẫn vào nhau, chẳng bao giờ phân định được là vui hay buồn? Hay những nỗi nhớ dai dẳng lúc âm ỉ khi rực cháy, khiến tâm thần chẳng bao giờ được bình thản vẹn toàn?
Mái tóc Hiểu Lâm tung bay nhè nhẹ trong gió. Ánh mặt trời dần phủ kín khắp đại dương, làn nước khổng lồ lung linh như một kho kim cương vĩ đại. Cô quay người, đối mặt với biển, cố thu trọn khung cảnh bao la diễm lệ này vào tâm trí. Cô biết sau ngày hôm nay, mình sẽ ôm thêm trong lòng rất nhiều nỗi nhớ. Hua Hin xinh đẹp, những bình minh ra biển uống café, những phiêu lưu hoang dại của tình yêu đầu, những ngày của quãng đời sinh viên vô từ phóng khoáng…
Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy. Những nỗi nhớ xếp trong chiếc valy để nhâm nhi trên hành trình sẽ rất nhiều đêm trắng cô đơn. Những nỗi nhớ để sinh sôi thêm nhiều nỗi nhớ. Những nỗi nhớ vun góp nên tâm hồn sống động, tinh tế của một cô gái.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui