Từ hôm ở bệnh viện trở về, tôi đã bắt đầu mờ mịt xâu chuỗi tất cả những chuyện mà bản thân mình đã được biết, tôi nghĩ về những thứ chị Hoa đã từng kể cho tôi, nghĩ về câu chuyện mà Phong đã nói hôm giỗ mẹ anh, nghĩ đến cả về thái độ của mẹ tôi nữa.
Cuối cùng, vì trong lòng có quá nhiều mâu thuẫn nên tôi đã làm một việc mà có lẽ anh sẽ không bao giờ tha thứ, đó là tự tiện vào phòng lục lọi đồ của anh.Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên được vào đó treo Dreamcatcher, đã nhìn thấy một khung ảnh bị úp xuống, lúc ấy tôi đoán già đoán non rằng đó là ảnh của bạn gái anh.
Nhưng đến khi tìm thấy tấm hình kia ở trong một góc rất sâu của ngăn kéo tủ Tab, tôi mới phát hiện ra đó chẳng phải ảnh của ai xa lạ mà là một người rất quen thuộc với tôi.Phải, chính là mẹ tôi.
Người đã bỏ tôi đi suốt 13 năm trời, người đã sinh ra mấy chị em tôi, và thậm chí còn sinh ra một người nữa mà tôi nghìn vạn lần không bao giờ dám nghĩ đến.Lúc ấy, tôi đã tự lừa dối chính mình rằng tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng đến hôm nay, đọc những dòng tin nhắn mẹ tôi thú nhận tất cả thì tôi đã không thể tự huyễn hoặc mình được nữa.Tôi tuyệt vọng chấp nhận một sự thật rằng: Người đàn ông mà tôi đã gặp ở Phố Hoàng Thành, người đã mua tôi, người đã kéo tôi ra khỏi bùn đen trong quá khứ hóa ra là anh trai cùng mẹ khác cha với tôi.Tôi không những ngủ với anh trai mình mà còn yêu người ấy đến bất chấp cả luân thường đạo lý, thậm chí biết cả rồi mà vẫn cố chấp không muốn tin, trước khi rời xa vẫn muốn hôn anh một lần cuối cùng.Nghiệp chướng quá lớn này, tôi đáng bị đày xuống 18 tầng địa ngục nhỉ?Không rõ tôi đã làm cách nào để vượt qua được đêm ấy, chỉ biết cho tới khi trời sáng thì hai hốc mắt tôi đã sưng đến mức sờ đâu cũng thấy đau đớn.
Tôi không còn khóc nữa, chỉ hít một hơi thật dài rồi đứng dậy, lặng lẽ kéo rèm cửa trong nhà.Trước giờ, tôi vẫn luôn thích rèm cửa tự động trong nhà anh, mỗi sáng mai ngủ dậy, chỉ cần ngồi ở sofa, bấm điều khiển và chờ đến khi rèm từ từ mở ra là sẽ thấy được ánh mặt trời ấm áp bên ngoài.Hôm nay, bầu trời vẫn trong xanh như vậy nhưng chẳng hiểu sao tôi không cảm nhận được ánh nắng chan hòa nữa, chỉ cảm thấy lòng nguội như tro tàn thôi.Có lẽ, vì người đã đi rồi nên trái tim tôi cũng lạnh rồi nhỉ? Chúng tôi vĩnh viễn không thể quay đầu được nữa mà…Tôi ngồi ngắm bình minh lên một lúc mới mệt mỏi đi vào phòng, lúc này, đồ đạc trong phòng ngủ của Phong hầu như vẫn còn y nguyên, chỉ có quần áo và những vật dụng cần thiết anh mới mang đi.
Tôi biết, anh đi sẽ không về nữa nhưng vẫn cố chấp thử tìm kiếm xem anh có để sót thứ gì đó rồi quay về lấy hay không, nhưng “anh trai” của tôi rất tuyệt tình, ngay cả một chiếc bút nhỏ cũng không để lại cho tôi.Cuối cùng, tôi chỉ có thể bám lấy chăn gối, tranh thủ cảm nhận chút hương thơm còn sót lại ở đây để vỗ về mình chìm vào trong giấc ngủ.Tôi mộng mị rất lâu, mơ quá nhiều ác mộng, mãi đến khi nghe tiếng chuông điện thoại mới có thể tỉnh giấc.
Nhìn màn hình thấy chị Hoa gọi đến cho tôi, bà ấy gọi liên tục, gọi đến mức tôi không muốn nghe cũng không được.– Chị à?– Mày làm gì mà tao gọi từ sáng đến giờ không được thế Giang? Mày làm sao thế? Giờ mày đang ở đâu?– Em đang ở nhà.
Em ngủ quên.
Sao thế hả chị?– Ra mở cửa đi, tao đang đứng bên ngoài.Dù không muốn gặp, nhưng chị Hoa đã đến đây thì tôi không trốn được, cuối cùng vẫn phải đi ra.
Vừa mở cửa, chị Hoa thấy mặt mũi sưng húp của tôi mới mắng:– Mày đ.iê.n rồi hả Giang? Mày làm sao thế này?– Em không sao đâu, mệt tý thôi.– Mệt kiểu gì mà mặt mũi thế này, trông mày có còn giống người nữa không? Không yêu không c.hế.t được nhưng cứ vật vờ thế này thì c.hế.t đấy, biết không hả?Tôi lắc đầu cười buồn:– Giờ em mà c.hế.t là bị đày xuống 18 tầng địa ngục đấy chị nhỉ? Kiểu gì diêm vương cũng phạt em, bắt mãi mãi không được siêu sinh, không được đầu thai làm người nữa.– Mày nói gì thế Giang?– Chị, em mệt quá.Chị Hoa thấy tôi trả lời như vậy thì kinh ngạc rất lâu, sau đó vội vàng chạy lại nắm lấy tay tôi, run run nói:– Giang, xảy ra chuyện gì rồi, nói chị nghe xem nào.– Chị cũng đoán được rồi phải không?Tôi biết, người trong cuộc mù quáng như tôi còn có thể nhìn ra, không có lý do gì chị Hoa không thể nhìn ra được.
Chị Hoa không trả lời mà chỉ siết chặt lấy tay tôi, muốn nói mấy lời động viên nhưng cuối cùng chỉ há miệng mà không thể thốt ra lời nào cả.Sau đó tôi nói:– Tối qua anh Phong về chị ạ.
Anh ấy dọn đồ đi rồi.– Thế… Phong có bảo gì không?– Anh ấy bảo cho em cái nhà này.
Nhưng nhà rộng như thế, mình em ở làm sao hết được? Em không ở hết nên em không lấy đâu.– Ừ.
Không lấy cũng được, đằng nào mình cũng đi nơi khác, lấy nhà cũng để làm gì đâu.
Mấy hôm nữa mày lên Hà Giang mở quầy tạp hóa bán, tự kiếm tiền, tự xây nhà riêng của mày.– Nhưng nhà em xây không có anh ấy nữa chị nhỉ?Hai mắt chị Hoa thoáng chốc đỏ hoe, lúc ấy, có lẽ chị rất muốn khóc, nhưng lại không nỡ rơi lệ trước mặt tôi nên chỉ đành quay đi nơi khác:– Ừ, rồi sẽ có người khác tốt hơn đến với mày.
Không sao cả em ạ.
Cuộc đời còn dài, mày còn trẻ, còn gặp được nhiều người.
Từ từ rồi mày sẽ quên được thôi.– Có quên được không hả chị?– Sẽ quên được thôi mà.
Một năm không quên được thì hai năm, ba năm…– Trước em cũng nghĩ thế, nếu một năm chưa quên thì vài năm, nhưng mà bây giờ… chắc là … cả đời này… em không bao giờ hết tội… cả đời em không rửa được hết tội chị ạ.– Giang ơi…– Em ngủ với anh trai em chị ạ.
Em yêu anh ấy đến sắp đ.iê.n rồi.
Chị ơi… chị cứu em đi, em sắp c.hế.t rồi…Tôi đau đớn khóc òa lên như một đứa trẻ, chị Hoa ở bên cạnh cũng ôm chặt lấy tôi, khóc theo tôi.Trên đời này có rất nhiều rất nhiều kiểu hạnh phúc, nhưng tôi chưa từng có, lúc tôi tưởng như mình đã có được một chút hạnh phúc nhỏ nhoi thì ông trời lại thấy không vừa mắt nên mới túm lấy nó cướp đi.
Có lẽ kiếp trước tôi đã gây ra rất nhiều nghiệp chướng nên kiếp này mới phải chịu báo ứng như vậy.Yêu một người bằng tất cả tấm lòng, biết rõ không có tương lai nhưng vẫn đâm đầu xông pha, để bây giờ kết cục cay đắng nhân đôi… Ông trời, tại sao lại sắp đặt mọi thứ trái ngang và đau đớn đến thế?Tôi khóc như đứt hết gan ruột, chị Hoa cũng nức nở theo tôi:– Em ơi, không sao hết đâu, không sao cả đâu, em không biết thì không có tội.
Không phải lỗi của em, không ai trách em được cả.– Có, lỗi là của em.
Vì em tìm đến anh ấy, là em chủ động lao vào anh ấy.
Em còn muốn ở bên anh ấy đến hết đời nữa, chị ơi, loại như em đáng c.hế.t chị nhỉ? Em đáng bị đày đọa làm súc sinh…– Phỉ phui cái mồm, đừng nói linh tinh.
Giờ mọi chuyện đã ra thế rồi, không thay đổi được thì cố mà sống, sống cho tốt vào.
Đi đến một nơi nào đó không ai quen biết rồi làm lại từ đầu.
Rồi tất cả sẽ qua hết thôi em…Tôi cũng định đi, nhưng cũng muốn ở lại cho đến khi nhìn thấy anh lấy vợ.
Tôi muốn tận mắt chứng kiến anh kết hôn với người phụ nữ khác để hoàn toàn dập tắt hy vọng trong tôi, chấm dứt tình cảm loạn luân này.
Cho nên, sau đó tôi vẫn quyết định ở lại.Những ngày tiếp theo, tôi sống vật vờ như một chiếc bóng trong ngôi nhà rộng rãi của anh.
Ban đêm thức trắng, ban ngày thì ngủ, cứ như vậy cho đến ngày thứ 3 sau khi Phong đi thì mẹ tôi mới gọi điện hẹn gặp tôi.Tôi cũng muốn thẳng thắn nói chuyện với bà nên đồng ý gặp, nhưng thực sự tôi không có quá nhiều kiên nhẫn nên khi đến tiệm cafe, mẹ tôi chần chừ mãi không nói, tôi mới uể oải bảo:– Con không có thời gian, mẹ có gì thì nói nhanh đi.– À… mẹ… con… con đọc tin nhắn của mẹ chưa?– Mẹ nghĩ sao?Bà ngước mắt lên nhìn tôi, có lẽ mới qua mấy ngày mà tôi gầy sọp đi, bà cũng đủ sức đoán ra tất cả rồi nên chỉ lặng lẽ khóc:– Mẹ xin lỗi con.
Ngày đó mẹ còn trẻ, còn nông nổi, nhà nghèo nên mới sinh con cho người ta.
Mẹ không nghĩ là sau này Phong sẽ gặp con.– Đúng thế.
Con cũng thấy ngạc nhiên, tại sao trong cả trăm nghìn người như thế mà con vẫn gặp đúng con trai mẹ.Mẹ tôi nghe ra sự châm chọc của tôi nhưng không phản ứng gì, chỉ nói:– Con với Phong… yêu nhau… lâu chưa?– Gần một năm.– Thế… thế…– Bọn con ngủ với nhau rồi.
Rất nhiều lần.Tôi biết mẹ bị cao huyết áp, mình không nên nói thế, nhưng thực sự không sao kiểm soát được chính mình nữa.
May sao mẹ tôi nghe xong cũng chỉ run rẩy cầm lấy ly nước, đưa lên môi uống một ngụm hết sạch, đợi đến khi xuôi xuôi, bà mới bảo tôi:– Là lỗi của mẹ, do mẹ.
Mẹ sai rồi.
Tội này là của mẹ… Mẹ sai rồi.
Mẹ xin lỗi con.
Con chửi mẹ đi, mắng mẹ đi.– Thôi, đời này con gánh nghiệp đủ rồi.
Chửi mắng mẹ chỉ làm nghiệp chồng chất thêm nghiệp thôi.
Mẹ hẹn con ra đây để nói gì thì mẹ nói luôn đi, con không có thời gian nhiều đâu.Mẹ tôi lau nước mắt, khó khăn lắm mới có thể dừng khóc được.
Bà hỏi tôi:– Phong sắp lấy vợ, con biết không?– Con biết.– Mẹ nhớ hôm trước con nói con sẽ về Hà Giang, có phải là vì Phong lấy vợ nên con mới định đi không?– Mẹ đoán được rồi thì cũng không cần hỏi làm gì.– Mẹ xin lỗi…Mẹ tôi sụt sùi lấy ra một phong bì thật dày, sau đó đẩy đến trước mặt tôi:– Con về Hà Giang chắc sẽ phải cần tiền để có vốn làm ăn.
Con cầm lấy cái này đi…Tôi nhìn phong bì trên bàn, trong lòng cảm thấy vô cùng chua chát.
Trước kia xem phim hay thấy các bà mẹ của nam chính đưa tiền cho nữ chính để cô gái ấy rời xa anh ta.
Bây giờ người đưa tiền cho tôi lại là mẹ ruột tôi.
Bà đang dùng tiền để an ủi tôi, hay là muốn tôi cầm lấy số tiền này rồi rời xa con trai của bà nhỉ?Tôi lạnh lùng cười nhạt:– Mẹ sợ con bám lấy con trai của mẹ, làm ảnh hưởng đến chuyện cưới vợ của anh ấy à?– Không… mẹ chỉ muốn con có vốn liếng để sống thật tốt.
Rời khỏi Hà Nội này, quên hết tất cả đi.– Như mẹ đã từng rời bỏ bố con con hả? Mẹ lấy người giàu rồi, sống giàu sang nên cũng học theo người ta, cái gì cũng muốn dùng tiền để đánh đổi đúng không?– Không phải, mẹ không lấy ông ấy…Mẹ tôi thở dài, lặng lẽ kể lại cho tôi nghe một câu chuyện.
Ngày đó mẹ tôi mới chỉ 17, 18 tuổi thôi, lúc đó nhà nghèo quá nên mới theo bạn bè xuống Hà Nội đi làm thuê, sau đó có một ngày bà gặp một cặp vợ chồng rất sang trọng, họ đẹp đôi, giàu có nhưng lại hiếm muộn con cái.Khi người phụ nữ ngỏ ý muốn mẹ tôi sinh con giúp cho vợ chồng bà ấy, mẹ tôi đã sợ hãi từ chối.
Nhưng sau đó bởi vì số tiền mà bọn họ đưa ra quá hấp dẫn, vả lại khi ấy mẹ tôi cũng còn quá trẻ, cứ nghĩ sinh một đứa con cho họ cũng không vấn đề gì cho nên mới đồng ý.Hồi đó kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm vẫn chưa phát triển như bây giờ nên để mang thai, mẹ tôi đã quan hệ trực tiếp với người đàn ông kia.
Qua 3, 4 lần cuối cùng bà cũng đậu thai, còn là thai đôi nên cặp vợ chồng ấy rất mừng, những ngày mẹ tôi bầu bì đã chăm sóc bà từng ly từng tý.Tuy nhiên, đến khi sinh ra thì bé gái lại bị ngạt rồi mất, chỉ còn lại duy nhất một đứa con trai, cũng chính là Phong của sau này.
Mẹ tôi sinh xong thì chỉ được bế anh duy nhất một lần, cũng cho anh bú được đúng một lần, sau đó cặp vợ chồng kia đã mang anh đi, còn mẹ tôi trở về Hà Giang, vài năm sau gặp bố tôi rồi kết hôn.Kể đến đây, mẹ tôi lại rút một tờ khăn giấy lau nước mắt, bà khóc nhiều nên giọng đã lạc hẳn đi:– Ngày trước mẹ xuống Hà Nội, tình cờ thế nào lại gặp được bố Phong lần nữa.
Ông ấy nghĩ đến ngày xưa nên mở cho mẹ một cửa hàng hoa, sau rồi cũng giúp đỡ mẹ nhiều nên mẹ mới có thể ở lại đây đến bây giờ.– Ông ấy không chỉ giúp mẹ đơn thuần phải không?– Không, ông ấy chỉ giúp mẹ thôi, không làm gì cả.
Tại vì có một lần mẹ muốn gặp Phong, mẹ muốn xem đứa con trai ấy giờ lớn bằng chừng nào rồi nên mới cầu xin ông ấy cho đến thăm nó.
Giang, mẹ không hề lấy ông ấy, cũng không làm bồ nhí của ông ấy, tiền này đều là do mẹ buôn bán có được, không phải tiền vớ vẩn đâu.
Con cầm lấy đi.
Cầm cho mẹ yên lòng.Tất nhiên là tôi sẽ không nhận, bởi vì “anh trai” tôi đã cho tôi quá nhiều rồi, tôi không muốn nhận thêm bất kỳ thứ gì của ai cả, kể cả mẹ tôi.Cuối cùng, tôi không đáp mà chỉ lặng lẽ đứng dậy:– Con sẽ rời Hà Nội sớm thôi.
Hôm nào anh ấy cưới thì con đi.
Mẹ không cần lo.Ra khỏi tiệm cafe, tôi giống như một kẻ mất phương hướng, chẳng biết phải đi đâu về đâu cả.
Về nhà thì tôi sợ mình sẽ tiếp tục khóc, mà lang thang thì trời đất rộng lớn thế này, làm gì có chỗ nào trú chân cho tôi?Cuối cùng, tôi cứ mông lung vô định đi trên đường cho tới khi thấy một quán Bar có vẻ rất đông người, tự nhiên thèm rượu nên tôi chẳng bận tâm ở chỗ này có kẻ xấu hay người tốt gì, cứ thế đi thẳng vào.Rời khỏi phố Hoàng Thành đã lâu nên tôi đã sớm chẳng còn quen với tiếng nhạc xập xinh cùng với ánh đèn chói mắt nữa.
Vừa mới vào đến nơi đã bị ngộp đến suýt sặc.Tôi cúi đầu ho khan một lúc, nước mắt nước mũi giàn giụa, đợi đến khi mắt có thể quen rồi mới lần mò tìm một chiếc bàn không người ngồi xuống.
Phục vụ thấy tôi đi một mình, ăn mặc lại quê mùa nữa nên dửng dưng như không, cuối cùng, tôi phải phất tay gọi:– Cho tôi 3 chai rượu đắt nhất ở đây.– Chị ơi, chị có gọi nhầm không ạ?– Sao thế? Sợ tôi không có tiền trả à?– À không… em thấy chị đi một mình, sợ chị uống không hết ạ.– Mặc kệ tôi, mang rượu ra đây.Tôi móc ra tấm thẻ Phong đã cho tôi ném lên bàn, gã phục vụ thấy thẻ đen thì thái độ lập tức thay đổi.
Hắn niềm nở nói mấy câu gì đó, sau đó vẫy tay gọi rượu, chẳng mấy chốc 3 chai rượu đắt nhất quán Bar đã đặt trước mặt tôi.Tôi không hề bận tâm đến những người xung quanh đang nghĩ gì, chỉ mở từng chai ra uống, uống bằng ly không cảm thấy đã, lại cầm cả chai lên tu ừng ực.
Đang nốc rượu như nước lã thì bỗng dưng có một bàn tay vươn đến, giật lấy chai rượu trên miệng tôi.Tôi giật mình quay lại thì thấy Khánh đang đứng bên cạnh, anh ta trợn mắt:– Cô đ.iê.n rồi đấy à?– Trả rượu lại cho tôi.Khánh chẳng buồn bận tâm đến câu nói của tôi, chỉ xách mấy chai rượu quăng qua một góc, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh tôi:– Muốn c.hế.t hay gì? Muốn c.hế.t thì tìm góc nào một mình mà c.hế.t, cô c.hế.t ở Hà Nội này mất công nó biết được lại đau lòng.Nhắc đến anh, tim tôi lại một lần đau nhói, mới qua mấy ngày thôi mà tôi nhớ anh đến phát đ.iê.n phát rồ rồi.
Nhưng mà tôi biết, tôi không thể gặp anh được nên chỉ có thể hỏi Khánh:– Anh ấy có khỏe không?– Khỏe.
Cô cũng nên thế.– Anh ấy khỏe là tốt rồi.– Cô định cứ sống thế này đây à? Sa đọa thì cũng sa đọa vừa phải thôi, đau buồn thì đi mua sắm đi, thích túi xách giày dép gì thì cứ mua.
Đến đây đốt tiền vào rượu làm gì?Tôi cười cười, không bận tâm đến lời anh ta mà chỉ cầm tấm thẻ đen trên bàn lên bảo:– Đây là lần đầu tiên tôi tiêu tiền trong thẻ đen này của anh ấy đấy.
Lúc đầu tôi định dùng tiền trong này đi du lịch, nhưng chắc giờ không đi du lịch nữa nên tôi uống rượu.
Được nếm thử rượu đắt tiền cũng là thú vui mà, như đàn ông các anh hay làm ấy.– Cô đi du lịch đi.Khánh thở dài nhìn tôi:– Cứ ở đây cũng chẳng giải quyết được gì.
Đi đâu đó đi cho khuây khỏa.– Không có anh ấy, đi đâu cũng chẳng ý nghĩa gì nữa.
Tôi muốn ở đây chờ đến ngày anh ấy cưới, xem anh ấy mặc đồ chú rể đẹp thế nào.– Nó sẽ không mời cô đâu.– Tôi biết chứ.
Thế nên tôi đang định nhắn tin cho anh đây.Nói đến đây, tôi ngước lên, dùng ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn Khánh:– Anh cho tôi biết ngày anh ấy cưới đi, cả địa điểm nữa.
Tôi hứa với anh, tôi không đến phá đám đâu, tôi chỉ đứng từ xa nhìn anh ấy thôi.
Nhìn anh ấy kết hôn xong tôi sẽ đi.– Cô cố chấp thế này thì được gì? Đã không có kết quả, làm những điều ấy cũng chỉ thêm khó xử cho cả 2 thôi.Tôi vẫn kiên trì đáp:– Anh cho tôi biết đi.– Đứng dậy đi, tôi đưa cô về.– Tôi không về.– Quán bar không phải chỗ để con gái uống rượu một mình đâu.
Không muốn xảy ra chuyện thì theo tôi về đi.Tôi nhất quyết không về, không phải do tôi ương bướng mà gọi rượu ra rồi, tôi tiếc của, muốn uống hết mới đi.
Khánh nói mấy lần không được thì bắt đầu bực mình:– Muốn nhìn thấy nó đúng không?– Vâng.– Thế đứng dậy, muốn nhìn thấy nó, tôi đưa cô đi nhìn nó.
Nhìn xong rồi thì về sống đàng hoàng cho tôi.
Đau lòng không c.hế.t được, nhưng cứ nốc rượu thế này rồi chẳng mấy chốc cũng c.hế.t thôi, hiểu không? Cô mà c.hế.t thì cũng không thay đổi được gì đâu, cả cô và nó đều không thể đến với nhau được, thế nên chấp nhận đi rồi mà sống cho đàng hoàng.Những lời anh ta nói chẳng khác nào từng nhát d.a.o đâm đi đâm lại vào tim tôi, biết rõ đó là sự thật, mà sao nghe xong vẫn thấy khóe mắt cay nóng.Khánh có lẽ cũng biết mình lỡ lời nên cũng không nói gì nữa, chỉ kéo tay tôi lôi lên xe rồi phóng như bay đến một nơi nào đó.
Mãi tới khi xe anh ta dừng lại, tôi mới có thể nhìn rõ bên ngoài, bên vệ đường là một nhà hàng sang trọng thắp đầy đèn lồng đỏ, ở chiếc bàn ngay sát cửa sổ là một bóng hình rất rất quen.Thấy anh, nỗi nhớ trong tôi phút chốc lại trào dâng, rõ ràng biết mình không nên nhìn, không nên lưu luyến, càng không thể yêu anh bằng tình yêu của lúc trước, nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi vẫn cứ làm loạn lên trong lồng ngực.Khánh nói với tôi:– Lịch cưới là thứ 6 tuần sau.
Bây giờ toàn bộ thời gian rảnh rỗi của nó đều phải dành cho vợ chưa cưới của nó.
Cô muốn hỏi gì nữa không?– À…Tôi định há miệng, nhưng anh ta lại ngắt lời trước:– Nhà nó kín tiếng, đám cưới của nó cũng được giữ kín, khách mời cũng toàn nhân vật tai to mặt lớn.
Cô không lọt vào được đâu.
Muốn nhìn nó mặc đồ chú rể, ngày hôm ấy tôi sẽ quay cho cô xem.Khóe môi tôi bị cắn đến mức bật máu, tôi cố kìm nén không khóc, chỉ run run gật đầu với anh ta:– Cảm ơn anh.– Muốn khóc thì khóc đi.– Không, tôi không khóc đâu.Tôi lẳng lặng hít sâu vào một hơi rồi ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, Phong với Linh đang nói chuyện gì đó, cả hai đều cười rất tươi, thỉnh thoảng anh còn gắp thức ăn đặt sang bát của cô ta.
Chẳng biết là diễn cho thiên hạ xem hay là thật, nhưng thực sự bọn họ diễn quá đạt, ngay cả tôi ngồi đây cũng thấy ngưỡng mộ vô cùng.Cuối cùng tôi nói:– Tôi nhìn đủ rồi.
Anh cho tôi về đi.
Cảm ơn.Khánh không đáp, chỉ lặng lẽ nổ máy xe lao vút đi.
Khi về đến sảnh chung cư, tôi định chào xuống xe thì đột nhiên anh ta nói:– Này.– Vâng.– Có một số chuyện, nếu kiếp này không đạt được thì có thể đợi kiếp sau.
Đừng ngu ngốc tự hành hạ mình, hiểu không?– Tôi không có kiếp sau.Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười nhàn nhạt:– Tội của tôi sẽ không được siêu sinh làm người nữa đâu.
Nhưng anh ấy tốt như thế, kiếp sau nhất định sẽ tiếp tục được sống một cuộc đời huy hoàng.
Tôi mong anh cũng vậy.Khi tôi nói xong câu này, ánh mắt của Khánh đột nhiên trở nên rất sâu, anh ta trầm lặng nhìn tôi, sau cùng, tôi không dám đối diện với anh mắt ấy nên đành gật đầu chào một cái rồi đi xuống.Đêm hôm ấy, tôi vẫn không ngủ được, tôi vẫn nghĩ rất nhiều về anh, về quá khứ của chúng tôi, về những chuyện tôi và anh đã từng làm, cuối cùng là nhớ đến nụ cười hôm nay của anh.Có lẽ kết cục thế này, anh lấy vợ, tôi về quê, như vậy là tốt nhất cho chúng tôi nhỉ?Trước đây khi ở bãi Đông, anh hỏi tôi có ước mơ gì không, tôi nói không ước gì nhưng thực ra trong lòng đã lén lút ước người đàn ông tôi yêu sẽ không bao giờ quên tôi.Nhưng thật đáng buồn, bây giờ tôi lại ước anh hãy quên đi.
Vĩnh viễn quên tôi đi.
Chấm dứt mọi khổ đau giày vò trong kiếp này.
Bao nhiêu đau khổ cứ để mình tôi gánh chịu là được rồi…Sáng ngày hôm sau, vì đã nghĩ thông nên tôi quyết định rời khỏi ngôi nhà ấy.
Đồ đạc tôi đã sắp xếp cả rồi, nhưng vì lưu luyến nên trước khi đi tôi còn tự nấu một bữa cơm cuối cùng, tự ăn cơm một mình, tự tưởng tượng ra anh còn ở bên tôi.Sau đó, tôi dọn dẹp tất cả lại gọn gàng, phủ một lớp vải lên chăn gối và đồ đạc, mang mấy chậu cây trong nhà ra ngoài ban công, cuối cùng mới treo chiếc Dreamcatcher tôi vừa tự tay làm lại lên đầu giường ngủ của anh.
Xong xuôi, tôi nhìn ngôi nhà đầy kỷ niệm của chúng tôi một lượt rồi mới lặng lẽ rời đi.Tôi sợ chị Hoa đau lòng nên ra tới bến xe mới nhắn tin cho chị ấy, nói là tôi chuẩn bị về Hà Giang.
Chị Hoa đọc xong thì lập tức gọi điện lại cho tôi, trong điện thoại khóc nức nở:– Sao tự nhiên đi gấp thế? Sao không bảo tao đưa đi?– Thôi, em sợ bà khóc lóc thế này nên mới không nói đấy.
Không sao đâu, em lên xe ngủ một giấc cái là về đến Hà Giang ngay thôi.
Về đến nơi em nhắn tin cho chị.– Xe sắp chạy chưa? Hay là chị đến tiễn mày nhé? Để chị tiễn một đoạn thôi.– Xe gần chạy rồi.
Chị không cần tiễn em đâu, có thời gian lên Hà Giang thăm em là được rồi.
Em đi nhé.Nói xong, tôi vội vã cúp điện thoại, sợ nghe thấy tiếng chị Hoa thì chính mình lại òa khóc, mọi người nhìn lại mất công xấu hổ.
Tôi hít thật sâu vài hơi, sau đó mới gửi đi cho Khánh một tin nhắn, nói cảm ơn anh ta, tôi sẽ không cố chấp đến dự đám cưới của Phong nữa mà chuẩn bị về quê rồi, hy vọng ngày Phong cưới, anh ta sẽ giữ đúng lời hứa, quay video gửi cho tôi.Khánh trả lời tôi một tin:– Biết rồi.
Chúc mạnh khỏe.
Hy vọng cô sẽ tiếp tục sống vui vẻ.Tôi không nhắn lại nữa, ngón tay cứ lướt lướt danh bạ rồi lại như ma xui quỷ khiến tìm đến số điện thoại của Phong.
Tôi muốn chào tạm biệt anh, muốn chúc anh trai của tôi hạnh phúc, nhưng vì không có dũng khí nên cuối cùng tôi lại đành thôi.Xe chầm chậm rời khỏi Hà Nội sau đó 15 phút, tôi lặng lẽ nhìn cảnh vật từ từ lướt qua ngoài cửa sổ, tự nhiên lại nghĩ đến lúc mình xuống đây chỉ có một mình, khi tôi quay về cũng chỉ có một mình.
Đi hết một vòng luẩn quẩn, trải qua bao nhiêu giông bão, cuối cùng tôi vẫn trở về điểm xuất phát và chỉ có đơn độc một mình bước thôi.Có lẽ sau này tôi sẽ cứ tiếp tục cô độc như vậy đến hết đời, không yêu ai nữa, không kết hôn với ai nữa, chỉ ôm mối tình đau khổ này đến tận khi nhắm mắt xuôi tay thôi.
Tôi không mong mình sẽ quên đi anh, nhưng vì sợ rời xa Hà Nội này tôi lại yếu lòng, một ngày nào đó tôi lại không kìm được và lại đi tìm anh, cho nên khi xe vừa ra khỏi địa phận Hà Nội thì tôi đã quyết định bẻ sim, về sau vĩnh viễn không liên lạc với bất kỳ ai liên quan đến anh nữa.Xe chạy hơn 4 tiếng thì cũng dừng lại nghỉ, mọi người rục rịch xuống điểm ăn trưa, tôi không muốn ăn nhưng có một đứa bé cứ cầm theo giỏ bánh mì đứng bên dưới, tay gõ gõ vào cửa kính xe rồi nói gì đó.
Hình như là bảo tôi mua ủng hộ nó thì phải.Tôi thương tình nên rút cuộc cũng đành đi xuống, định mua một cái bánh mì thôi, nhưng đứa bé kia thì cứ kéo tay tôi bảo:– Cô ơi, còn em cháu đang đứng ở bên kia nữa, cô mua ủng hộ nó một túi tăm bông được không ạ? Có 10 nghìn thôi.Lúc đó tôi đã thấy có gì sai sai rồi, nhưng đầu óc mụ mị nên cũng không nhận ra là sai ở chỗ nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cánh tay thằng bé đó chỉ, thấy có một bé gái khoảng 7, 8 tuổi nữa đang đứng dưới tán cây, cách đó không xa là một người đàn ông đang lúi húi đốt vàng mã.Hôm nay là ngày rằm à? Sao tôi không nhớ nhỉ?Thằng bé kia nói nhiều quá nên cuối cùng tôi đành đi lại phía đó, vừa định há miệng hỏi “Cháu bán tăm bông à?”, thì bỗng nhiên có người nào đó ngáng chân tôi, tôi chưa kịp phản ứng thì đứa bé gái kia đã nhào đến kéo bên chân còn lại, tôi mất đà nên bổ nhào về phía trước, cùng lúc này, người đàn ông đang đốt vàng mã gần đó cũng kéo chiếc chậu nhôm dịch sang một bên.Vừa vặn đống lửa cháy bùng bùng đó đốt qua mặt tôi…Một cảm giác đau đớn bỏng rát đột ngột dội đến, tôi hoảng đến mức chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lập tức nhoài người lùi lại theo phản xạ.
Trong những tiếng ồn ào hỗn loạn, tôi ngửi thấy mùi da thịt bị cháy, ngửi thấy cả mùi gió từ cao nguyên thốc tới, mang theo hương thơm cây cỏ, lẫn cả trong đó là một mùi nước hoa đắt tiền nhàn nhạt.Tôi không thể mở mắt, chỉ nghe thấy những âm thanh nức nở của chính bản thân mình, cuối cùng, tôi hoàn toàn chìm vào trong bóng tối và tuyệt vọng rồi ngất đi.Tôi muốn trở về nhà, nhưng ngày mai, bầu trời sẽ không sáng nữa, phải không?.