Phía Sau Tan Vỡ


– Trông em tốt hơn hôm qua nhiều, bây giờ phục vụ tôi được rồi đúng không?
Trong đầu Chu Đức Tấn ngoài chuyện này ra hắn không thể nghĩ đến những thứ khác hay sao? Năm lần bảy lượt hắn đều ép cô phải phục vụ hắn mặc cho cô đang trong tình trạng thế nào.

Lương Tú Trân đã nghĩ Chu Đức Tấn sẽ không động vào người cô ít nhất là đến khi cô khỏi bệnh.

Nhưng dường như suy nghĩ đó chỉ là một thứ suy nghĩ viển vông không bao giờ thành sự thật.
Tên đàn ông đốn mạc đứng trước mặt cô cách đây không lâu còn đứng bên ngoài ôm ấp, gian díu với người phụ nữ khác ngay trước phòng bệnh của vợ mình.

Bây giờ người tình của hắn đi rồi, hắn lại quay trở về muốn cô phục vụ.

Chu Đức Tấn không chỉ tàn nhẫn mà còn tham lam.
– Anh nên nói những lời này với nhân tình của mình thì hơn.

Tôi vẫn chưa khỏe hẳn sợ rằng làm anh mất vui.
– Vậy là em thừa nhận đã theo dõi tôi?
– Tôi không theo dõi anh, tôi chỉ vô tình nhìn thấy thứ mà đáng lẽ ra tôi không nên thấy.

Nếu anh cảm thấy không hài lòng thì tôi xin lỗi.
Đã bị phát hiện, Lương Tú Trân chẳng còn đường để chối cãi.

Dù sao Chu Đức Tấn cũng đã biết, cô thà nhận lỗi luôn cho xong chuyện.

Tất cả đều diễn ra quá bất ngờ, cô cũng chỉ là vô tình nhìn thấy.

Điều cô muốn giải thích cho hắn chỉ đơn giản không phải cô đang theo dõi hắn mà thôi.
Chu Đức Tấn nhìn bộ dạng tức giận của Lương Tú Trân tâm trạng liền tốt hơn rất nhiều.

Ít ra thì Lương Tú Trân vẫn còn có cảm xúc, nếu cô thực sự không quan tâm đến hắn thì đã không phản ứng gay gắt như vậy.
– Tình nhân thì tôi có nhưng tôi muốn chơi với đồ chơi của mình.

Em dám từ chối?
Đồ chơi?
Nếu không phải Chu Đức Tấn cố ý nhắc lại thì Lương Tú Trân đã quên mất bản thân là đồ chơi của hắn chứ không phải vợ.

Bên ngoài Chu Đức Tấn có bao nhiêu phụ nữ đối với Lương Tú Trân đâu quan trọng.

Lương Tú Trân chỉ như mấy cô gái đó, nếu có khác thì họ được tự do còn cô thì không.
– Tôi phải làm đồ chơi của anh đến bao giờ nữa?
– Đến khi nào tôi chán thì thôi.

Yên tâm, nếu em ngoan tôi sẽ chu cấp cho bố mẹ em đầy đủ.
Mỗi lần mở miệng nhắc đến hai chữ “đồ chơi”, Lương Tú Trân cảm thấy bản thân giống một món đồ vật hơn là con người.

Nếu không phải vì bố mẹ, cô tuyệt đối không muốn dây dưa với hạng người như Chu Đức Tấn.
Mẹ cô vẫn đang nằm trong viện vì căn bệnh tim quái ác, bố cô đã ngoài tuổi lao động nhưng vẫn phải làm việc ở công trường để kiếm tiền.

Lương Tú Trân hiểu rõ cuộc sống phụ thuộc vào người khác khốn khổ đến mức nào.

Lúc trước Chu Đức Tấn có công ty riêng, sau khi thu mua lại tập đoàn Lương gia thì càng trở nên lớn mạnh.

Hắn là người có tiếng nói trong thành phố, nếu muốn thoát khỏi hắn cô chỉ còn cách rời khỏi nơi này.


Nhưng Lương Tú Trân không thể bỏ mặc gia đình.

Mẹ cô cần viện phí, bố cô cần tiền để chữa đôi chân không lành lặn.

Muốn hai người họ sống tốt, cô chỉ còn cách phục vụ Chu Đức Tấn.
Lương Tú Trân bước đến bên Chu Đức Tấn đưa tay lên rồi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo cho hắn.

Chu Đức Tấn giữ tay Lương Tú Trân lại, giọng điệu đầy châm chọc.
– Em không còn sợ tôi động vào người em như khi nãy sao?
Hình ảnh Chu Đức Tấn như kẻ điên mất hết lý trí lao vào người xé rách chiếc áo bệnh nhân Lương Tú Trân đang mặc khiến xuất hiện trong đầu cô rùng mình.

Lúc đó cô cố gắng thanh minh, giải thích cho sự trong sạch của mình.

Cô không hề ngoại tình hay có đàn ông bên ngoài.

Vì quá hoảng loạn lại thêm sự phẫn nộ đỉnh điểm của Chu Đức Tấn khiến Lương Tú Trân phải mở miệng cầu xin.

Lương Tú Trân biết nếu khi đó cô quá cứng rắn nhất định sẽ nhận kết cục thảm hại, sẽ giống như lúc Chu Đức Tấn cướp đi lần đầu của cô.

Đau đớn, nhục nhã đến nỗi cơ thể toàn vết tích không thể đi lại.
Sống với Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân phải biết cách làm hắn hài lòng.

Không chỉ tốt cho cô mà còn giúp bố mẹ cô phần nào.

Chưa bao giờ Lương Tú Trân từ bỏ suy nghĩ thoát khỏi tay Chu Đức Tấn.

Cô chỉ đang chờ thời điểm thích hợp, ít nhất là khi cô đủ khả năng đưa bố mẹ ra khỏi thành phố này.

Bây giờ đối với Lương Tú Trân, mở miệng cầu xin Chu Đức Tấn không còn là sự nhục nhã nữa rồi, ngay cả khi hắn chạm vào người cô cũng không còn thấy ghê tởm.

Không phải vì cô đã tha thứ mà vì cô chọn cách chấp nhận.
Chu Đức Tấn bắt đầu cảm thấy khó chịu khi Lương Tú Trân liên tục im lặng trước câu hỏi từ hắn.

Bàn tay nhỏ vẫn cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi, chỉ có điều là không mở miệng nói một lời.
– Em đang diễn kịch câm với tôi đấy à?
Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn rồi lắc đầu mấy cái.
– Không có!
– Vậy em nói đi, không còn ghê tởm mỗi khi tôi động vào người.

Không còn nhục nhã khi cầu xin tôi nữa sao?
– Không cảm thấy nữa.
Chu Đức Tấn mỉm cười hài lòng, cuối cùng thì hắn cũng thuần phục được con mèo hoang nhỏ.
Năm năm Lương Tú Trân trong tù, Chu Đức Tấn hiểu rõ cô hận hắn đến mức nào, muốn trả thù hắn ra sao.

Với những việc hắn gây ra làm gì có chuyện xứng đáng được tha thứ.

Lừa cô ký vào giấy kết hôn là một chuyện nhưng để cô tự nguyện ở bên cạnh lại là một chuyện khác.

Việc lấy bố mẹ để uy hiếp Lương Tú Trân xem như đã khiến cô ngoan ngoãn nghe lời.


Những ý nghĩ muốn bỏ trốn của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn nhất định sẽ dập tắt bằng mọi cách cũng không để chúng thành hiện thực.
Bàn tay to lớn thô ráp luồn qua những lọn tóc mềm ôm lấy eo Lương Tú Trân.

Chu Đức Tấn cúi người hôn lên đôi môi hồng mềm mại, tận hưởng cảm giác chiến thắng.

Chu Đức Tấn muốn Lương Tú Trân tự nguyện phục vụ hắn hơn là sự cưỡng ép thô bạo.
Chu Đức Tấn thuận tay cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người xuống để lộ thân hình rắn chắc.

Hắn ôm chặt cô vào lòng, đặt lên làn da trắng mịn những dấu hôn đỏ.

Vài vết thương rướm máu khi nãy trên người Lương Tú Trân còn chưa lành hẳn, bây giờ lại thêm vết tích mới.

Cô bấu chặt lấy vai hắn, in hằn những mảnh trăng khuất nhỏ trên da.
Đây không phải lần đầu tiên giữa hai người xảy ra quan hệ nhưng là lần đầu tiên hắn nhẹ nhàng với cô trong chuyện chăn gối.

Chu Đức Tấn bế Lương Tú Trân trên tay cẩn thận đặt cô nằm xuống giường.

Bộ đồ bệnh nhân bị vứt ngổn ngang dưới nền đất, thân hình trắng mịn của Lương Tú Trân thu gọn trong tầm mắt Chu Đức Tấn.

Hắn không nói trực tiếp cúi xuống hôn cô.

Bàn tay mò mẫm khắp cơ thể, chạm vào những nơi nhạy cảm.
Trên bức tường lớn, dưới ánh sáng mập mờ phản chiếu bóng hình hai người hoà quyện vào nhau.

Những tiếng kêu ái muội, âm thanh va chạm đỏ mặt vang lên trong căn phòng kín.

Từng động tác ra vào nhịp nhàng, mỗi lần Chu Đức Tấn di chuyển Lương Tú Trân đều cảm nhận được khoái cảm truyền đến khắp cơ thể.

Đầu óc dần trở nên trống rỗng, Lương Tú Trân dần dần không thể điều khiển được bản thân để mặc Chu Đức Tấn chơi đùa trên cơ thể.
Hắn được nước làm tới cứ như vậy mà chìm đắm trong dục vọng.

Cơ thể của Lương Tú Trân khiến Chu Đức Tấn không thể dừng lại.

Nó giống như một loại thuốc k.í.c.h thích làm người uống say mê không thể thoát ra.
Cả đêm Lương Tú Trân bị Chu Đức Tấn dày vò.

Hắn không để cô nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

Cơ thể yếu ớt liên tục tiếp nhận những sự kích thích mạnh mẽ đến nỗi Lương Tú Trân ngất xỉu không biết bao nhiêu lần.

Cho đến gần rạng sáng, Chu Đức Tấn mời dừng cuộc hoan ái lại.
Lương Tú Trân cả người mệt lử không còn chút sức lực.

Cô dựa đầu vào người Chu Đức Tấn đến thở cũng trở nên khó khăn.

Mồ hôi trên trán nhễ nhại khiến mái tóc dài dính vào trán.

Nhìn cô gái nhỏ nằm trong vòng tay, Chu Đức Tấn nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

– Đau lắm không?
Lương Tú Trân có hơi bất ngờ gì sự quan tâm bất thường của Chu Đức Tấn.

Cô ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn hắn vài cái.
– Anh đừng tỏ ra quan tâm tôi như vậy.

Tôi không quen!
– Trong mắt em, tôi xấu xa đến thế sao?
– Nó là sự thật!
Chu Đức Tấn gượng cười không hỏi gì thêm.

Lương Tú Trân nói cũng không sai, kể từ sau khi ra tù hắn đối xử với cô không tốt luôn coi cô như một món đồ chơi.

Bây giờ đột nhiên quan tâm như vậy, nếu là hắn cũng cảm thấy bất thường.
Lương Tú Trân nằm nghỉ một lúc rồi chậm chạp chuyển mình.

Cô quay lưng về phía hắn sau đó liền nhắm mặt lại.

Hơn hai tiếng bị Chu Đức Tấn dày vò, Lương Tú Trân chịu đủ rồi.

Bây giờ cô muốn được nghỉ ngơi.
Chu Đức Tấn nhìn bóng lưng nhỏ đối diện chỉ biết nén tiếng thở dài.

Dường như hắn đang ngộ nhận điều đó gì thì phải.
Sự tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng kín, bên ngoài những tia nắng đều tiên đã len lỏi qua khe hở chiếu vào trong.

Chu Đức Tấn giật mình tỉnh giấc, đưa mắt nhìn quanh một lượt thì nhận ra trời đã sáng.

Quay sang phía Lương Tú Trân, thấy cô vẫn còn say giấc Chu Đức Tấn không làm phiền.

Hắn nhẹ nhàng để cô nằm xuống gối, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới rời đi.
Lương Tú Trân vẫn chìm trong giấc ngủ sau một đêm dài bị dày vò.

Tấm chăn trắng mỏng bao phủ lấy thân hình nhỏ đầy những vết hôn đỏ xuất hiện trên da.

Ngoài dãy hành lang, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân vang lên không ngừng.

Bệnh viện bắt đầu một ngày mới bằng những tiếng ồn ào như vậy đấy.
Những tiếng động lớn vô tình ảnh hưởng đến Lương Tú Trân khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Đôi mắt mơ màng nhìn đồng hồ treo tường, Lương Tú Trân hốt hoảng khi thấy bây giờ đã gần 8 giờ sáng.

Trong phòng chỉ có một mình cô, không thấy bóng dáng Chu Đức Tấn ở đây nữa.

Sợ rằng nếu có bác sĩ hay y tá đột ngột đến khám bệnh sẽ phát hiện ra chuyện xấu hổ đêm qua, Lương Tú Trân vội vàng bước xuống giường.
Cả người Lương ê ẩm, hạ thân đau đến mức di chuyển cũng khó khăn.

Tất cả đều do Chu Đức Tấn gây ra, nếu đêm qua hắn nhẹ nhàng hơn thì hôm nay cô đã không đến nông nỗi.

Lương Tú Trân cắn răng chịu dựng, cúi người nhặt bộ quần áo bệnh nhân rồi vào bên trong thay đồ.
Mặc lại bộ đồ bệnh nhân, Lương Tú Trân bước ra ngoài phòng bệnh.

Chỉnh sựa lại bồ đồ cho vào nếp, Lương Tú Trân vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nữ y tá đêm qua xuất hiện trong phòng.

Cô có chút bất ngờ, trên môi nở một nụ cười đầy gượng gạo bước đến.
Lương Tú Trân còn chưa lên tiếng, nữ y tá đã mở lời.
– Tôi đến để kiểm tra thân nhiệt cho cô!
– Vâng.
Lương Tú Trân ngập ngừng đáp lại một câu rồi ngồi xuống giường bệnh.

Y tá bắt đầu công việc của mình.

Cô ta đo thân nhiệt, huyết áp cho Lương Tú Trân.

Đứng đối diện với nhau trong khoảng cách gần, Lương Tú Trân vô tình biết được tên cô ta thông qua tấm thẻ y tá đeo trên cổ.
Cô ta tên Chu Di Linh, là y tá trưởng đồng thời cũng là y tá phụ trách chăm sóc cho cô.
Lương Tú Trân ban đầu có hơi ngạc nhiên vì cô ta cùng họ với Chu Đức Tấn nhưng có lẽ là do trùng hợp.

Trên đời này đâu thiếu người trùng họ.
– Đêm qua cô có vẻ vất vả nhỉ?
Chu Di Linh bất ngờ lên tiếng khiến dòng suy nghĩ trong đầu Lương Tú Trân dừng lại.

Bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý trên gương mặt Chu Di Linh, Lương Tú Trân bỗng cảm thấy khó hiểu.

Cô nhìn lại bản thân thì phát hiện ra những vết hôn đỏ, vết bầm tím xuất hiện trên cổ.

Lương Tú Trân ngượng ngừng dùng tay che đi vết tích sau cuộc hoan ái.

Cũng bởi chiếc áo bệnh nhân quá mỏng, không cao cổ nên chẳng thể che hết.
Hai má Lương Tú Trân đỏ ửng, đôi môi mấp máy lắp bắp giải thích.
– Không… không phải như cô nghĩ đâu.

Đây chỉ là vết muỗi cắn thôi.
– Vậy sao? Chắc con muỗi này phải cao hơn mét 8 đấy nhỉ?
– Tôi…
Bị nói trúng tim đen, Lương Tú Trân ngượng ngùng không biết trốn vào đâu cho đỡ xấu hổ.

Để người ngoài biết được, cô và Chu Đức Tấn làm chuyện không trong sáng ở bệnh viện thì không biết giấu mặt vào đâu.
Chu Di Linh lắc đầu, thầm hiểu những lời bản thân vừa nói là đúng.

Cô ta tháo máy đo huyết áp trên tay Lương Tú Trân xuống, cẩn thận ghi chép số liệu vào trong báo cáo.

Kiểm tra sơ bộ xong xuôi, Chu Di Linh thân thiện mở lời bắt chuyện.
– Những chuyện này cô không cần phải cảm thấy xấu hổ.

Sẽ không ai dám bàn tán về việc Chu tổng làm đâu.
– Vậy sao?
Lương Tú Trân chậm rãi đáp lại bằng một câu cho qua chuyện.

Phải rồi, vì hắn là Chu Đức Tấn nên không ai dám bàn tán.

Vì Chu Di Linh là người tình của Chu Đức Tấn, hai người bọn họ chắc chắn đã làm chuyện bậy bạ trong bệnh viện nhiều lần nên cô ta mới không cảm thấy xấu hổ.
Nhận ra sự im lặng của Lương Tú Trân, Chu Di Linh tiếp tục mở lời.
– Cô là người đầu tiên được Chu tổng đích thân chăm sóc đấy.

Những cô gái trước kia thì không được may mắn như vậy đâu.
Lương Tú Trân không nói chỉ cười lấy lệ.

Bản thân cô mong muốn được như mấy cô gái kia còn không được, sự may mắn mà Chu Di Linh nhắc đến cô xin từ chối nhận.
Nhưng Lương Tú Trân không nghĩ trước khi cô ra tù Chu Đức Tấn lại mang nhiều phụ nữ đến đây.

Chẳng lẽ sở thích của hắn là làm ở bệnh viện sao?
– Trước đây, Chu Đức Tấn đưa nhiều phụ nữ đến đây lắm sao?
– Cũng khoảng bốn, năm người gì đó.

Mỗi lần đến Chu tổng đều đi cùng một người mới.
– Hắn đưa họ đến đây làm gì?
– Phá thai!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận