– Em ốm yếu như vậy sao thay Di Linh mang thai được.
Lương Tú Trân chưa từng nghĩ việc Chu Đức Tấn chăm sóc cô khi bị bệnh là tốt, suy cho cùng đều có mục đích.
Hắn vì không muốn sức khỏe cô giảm sút ảnh hưởng đến chuyện mang thai sau nên nên mới ân cần quan tâm.
Lương Tú Trân chỉnh lại dây áo, cổ họng khô rát dù không muốn nhưng vẫn cố nói từng chữ.
– Anh không nhớ những gì tôi từng nói sao? Tôi sẽ không sinh con cho anh, cũng không mang thai hộ bất kỳ ai.
Chu Đức Tấn, anh không cần tỏ vẻ quan tâm đến tôi.
– Vậy em cũng không nghe rõ lời anh nói sao.
Dù thế nào anh nhất định sẽ khiến em mang thai.
Đừng bướng nữa, lại đây!
Lương Tú Trân ngồi im một chỗ nhất quyết không chịu đến gần.
Chút sức lực ít ỏi còn lại, cô muốn giữ để phán kháng trong trường hợp Chu Đức Tấn nổi giận làm điều không tốt.
Chu Đức Tấn hiểu rõ Lương Tú Trân cứng đầu đến mức nào.
Hắn thôi không đôi co với cô, đặt chiếc khăn lạnh xuống bàn rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Lương Tú Trân nhìn theo bóng Chu Đức Tấn đến khi cánh cửa đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không ở đây, cô mới cảm thấy thoải mái.
Lương Tú Trân chậm rãi nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Đầu cô đau như búa bổ lại thêm cái bụng trống rỗng kêu to từ nãy đến giờ.
Cả ngày không có gì bỏ vào bụng, bây giờ lại đang ốm nên Lương Tú Trân càng thêm mệt.
Cô muốn xuống dưới nhà ăn tạm bát cơm để uống thuốc nhưng ngặt nỗi chân tê cứng chẳng thể bước nổi.
Nhắm nghiền mắt lại, Lương Tú Trân có ép bản thân chìm vào giấc ngủ để quên đi cái đói đang hoành hành.
Thế nhưng sau chuyện khi nãy, Lương Tú Trân chẳng thể nào chợp mắt nổi.
Cứ mỗi lần nhắm mắt, trong lòng cô xuất hiện một nỗi lo lắng vô hình.
Lo sợ Chu Đức Tấn sẽ nhân lúc cô ốm yếu mà giở trò.
Chính vì sự bất an đó, tim trong lồng ngực đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra ngoài không thể ngủ nổi.
Khoảng chừng 15 phút sau, cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Từ bên ngoài mùi hương của bát cháo nóng lan toả khắp phòng thoang thoảng nơi cánh mũi Lương Tú Trân.
Ngửi thấy mùi thơm, chiếc bụng đói một lần nữa kêu lên thậm chí còn kêu to hơn lúc nãy.
Lương Tú Trân nhìn về phía trước thì thấy Chu Đức Tấn đang đứng trước mặt trên tay còn bưng một bát cháo nóng hổi.
Hắn đặt bát cháo xuống bên cạnh cũng là lúc Lương Tú Trân vịn tay xuống giường ngồi dậy.
Liếc nhìn bát cháo với ánh mắt nghi ngờ, Lương Tú Trân chau mày.
– Đây là gì?
– Em nhìn mà còn hỏi sao? Đây là cháo!
– Tôi biết là cháo nhưng anh nấu cháo làm gì? Hay anh đã bỏ thứ gì vào trong đâu rồi?
Chu Đức Tấn không nghĩ Lương Tú Trân đa nghi đến vậy.
Hắn biết mỗi khi ở gần cô, dục vọng trong người hắn khó mà kiềm chế nhưng hắn không tệ đến nỗi hành hạ người đang bị bệnh.
Ngồi xuống bên cạnh giường, Chu Đức Tấn cầm bát cháo trên tay, giải thích.
– Tôi nấu cháo cho em.
Phải ăn lót dạ thì mới uống thuốc hạ sốt được.
– Tôi không ăn!
– Yên tâm! Tôi không bỏ thuốc độc vào đâu mà sợ.
Em còn ở Chu gia lâu dài, tôi cũng không muốn mang tiếng ức hiếp người bị bệnh.
Lương Tú Trân còn mong Chu Đức Tấn bỏ độc vào trong cháo.
Thà rằng là thuốc độc chứ là một loại thuốc kích thích nào đó thì cô khó qua khỏi đêm nay.
Nhìn bát cháo nóng trên tay Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân nuốt nước bọt cái bụng thì kêu như đánh trống.
Cô đói đến mức hoa mắt chóng mặt, nếu tình trạng này kéo dài sợ rằng sẽ không trụ nổi đến sáng hôm sau.
Do dự một hồi, Lương Tú Trân đành phải ăn tạm mấy muỗng cháo chống đói.
Thấy Lương Tú Trân ngoan ngoãn nghe lời, Chu Đức Tấn cười thầm trong bụng.
Hắn thổi từng muỗng cháo ân cần đút cho cô ăn.
Ăn được nửa bát, Lương Tú Trân lắc đầu ra hiệu không thể tiếp tục.
Chu Đức Tấn liền đứng dậy lấy thuốc hạ sốt trong hộc tủ cho Lương Tú Trân.
Uống thuốc xong, Lương Tú Trân nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Có vẻ sau khi được lót dạ, cơ thể cũng đỡ nặng nhọc hơn khi nãy.
Do tác dụng phụ của thuốc, Lương Tú Trân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm, Chu Đức Tấn túc trực bên cạnh Lương Tú Trân.
Mỗi lần cô trở mình làm lệch chăn, hắn âm thầm chỉnh lại.
Hắn không ngủ sợ cô giật mình tỉnh giấc giữa đêm hoặc trong người cảm thấy không khoẻ còn có thể chăm sóc.
Cứ vậy mà một đêm dài đằng đẵng trôi qua.
Lúc Lương Tú Trân tỉnh giấc ngoài kia đã có nắng.
Cô vịn tay xuống giường ngồi dậy sau một đêm mệt mỏi.
Cơ thể vẫn còn nhức nhối nhưng đỡ hôm hơn qua rất nhiều.
Đầu óc có phần choáng váng chỉ là không còn đau đớn.
Lương Tú Trân định bước xuống giường thay quần áo bỗng cảm thấy bàn tay mình rất lạ.
Quay đầu sang bên cạnh, cô thấy Chu Đức Tấn đang nắm chặt tay mình.
Cả đêm hôm qua hắn thức trắng để chăm sóc cô nên cô cũng không nỡ đánh thức.
Lương Tú Trân lặng lẽ nhìn gương mặt Chu Đức Tấn khi ngủ say.
Chỉ có những lúc thế này, cô mới thấy được sự dịu dàng trên gương mặt của hắn.
Mặc dù mọi chuyện Chu Đức Tấn làm đều có mục đích nhưng đêm qua không nhờ hắn bên cạnh chăm sóc, cô không chắc sáng nay bản thân được tỉnh táo như bây giờ.
Lương Tú Trân mỉm cười đưa tay chạm nhẹ vào mặt Chu Đức Tấn.
Nếu trong quá khứ chưa từng có chuyện gì xảy ra thì có lẽ tình yêu của cô đối với hắn không bao giờ thay đổi.
Ngẩn ngơ suy nghĩ những chuyện linh tinh trong đầu, Lương Tú Trân sực nhớ sắp đến giờ Chu Đức Tấn phải đi làm.
Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay hắn rồi xuống dưới nhà chuẩn bị bữa sáng.
Tối qua Chu Đức Tấn nói không cần phải nấu cơm cho hắn thế nhưng bữa sáng mà Lương Tú Trân chuẩn bị này thay cho lời cảm ơn.
Loay hoay dưới bếp một lúc lâu, cuối cùng Lương Tú Trân cũng làm xong một bữa sáng hoàn chỉnh.
Tuy không phải quá đặc sắc nhưng cũng là một sự cố gắng, nỗ lực.
Nhìn thành quả bày biện trên bàn, Lương Tú Trân mỉm cười đầy vui vẻ.
Đúng lúc, Chu Đức Tấn đi từ trên lầu xuống với bộ vest lịch lãm quen thuộc.
Thấy hắn, Lương Tú Trân vội đến gần cửa gọi lại.
– Anh ăn sáng rồi đi làm!
Chu Đức Tấn dừng chân quay sang nhìn bữa sáng được chuẩn bị tươm tất trên mặt bàn mà không chút phản ứng.
Nhìn nét mặt hào hứng chờ đợi của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn hoàn toàn không để tâm đến thẳng thừng từ chối.
– Chẳng phải tôi nói không cần nấu cơm à? Sao em cứ thích làm những chuyện vô nghĩa vậy?
Vô nghĩa?
Bao nhiêu công sức của cô mà Chu Đức Tấn cho rằng là vô nghĩa?
Nụ cười trên môi Lương Tú Trân chợt tắt.
Cô đã phải rất vất vả mới nấu được một bữa sáng hoàn chỉnh cho hắn thế mà những gì cô nhận được chỉ toàn sự chỉ trích.
Lương Tú Trân nắm chặt tay gắng giữ bình tĩnh đáp lại.
– Tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì chuyện hôm qua thôi.
– Không cần cảm ơn! Tôi nói rồi, tôi chỉ đang quan tâm đến chuyện mang thai của em sau này.
Đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa.
– Anh nhắc đến chuyện mang thai làm gì, chẳng phải tôi đã nói rõ ràng rồi mà.
Nói được một câu tử tế với anh khó lắm sao?
– Tôi đang rất tử tế với em nên mới không bắt em mang thai bây giờ.
Chu Đức Tấn thực sự hết thuốc chữa, đôi lúc Lương Tú Trân tự hỏi hắn có vấn đề về việc nghe hiểu hay không.
Cô đã nói rất nhiều lần về chuyện mang thai nhưng xem ra hắn coi đó như những lời gió bay không đáng để quan tâm.
– Trong đầu anh, ngoài nghĩ về việc mang thai thì không còn chuyện gì khác sao?
– Có! Tôi còn nghĩ đến việc Di Linh đang đợi tôi cưới cô ấy.
Lương Tú Trân dừng lại đôi chút để hiểu hết được những lời Chu Đức Tấn vừa nói.
Phải rồi!
Cô chỉ là kẻ thay thế, là kẻ mang thai hộ cho người hắn yếu.
Chỉ cần Lương Tú Trân đồng ý sinh con cho Chu Đức Tấn, sau khi đứa bé chào đời cô sẽ không còn giá trị.
Có được đứa bé rồi Chu Đức Tấn sẽ buông tha cho cô, sẽ cưới người hắn yêu làm vợ.
Bây giờ nghĩ lại Lương Tú Trân thấy bản thân thật ngu ngốc.
Những chuyện Chu Đức Tấn làm sự ân cần dịu dàng, lời nói ngọt ngào quan tâm của hắn không dành cho cô mà hắn chỉ đang lo nghĩ cho tương lai của hắn và Chu Di Linh sau này.
Trong mắt Chu Đức Tấn không không hề có cô.
Trong tim hắn, Lương Tú Trân chưa từng có một vị trí.
Là do cô ngu ngốc nên mới cất công chuẩn bị mọi thứ để cảm ơn hắn thôi.
Lương Tú Trân không nói với Chu Đức Tấn nữa.
Cô quay người lặng lẽ tiến đến chỗ bàn ăn dọn dẹp chỗ đồ ăn bản thân làm trong thầm lặng.
Chu Đức Tấn đứng nhìn Lương Tú Trân một lúc lâu sau mới rời đi.
Tự tay hất đổ công sức của chính minh Lương Tú Trân không cảm thấy hối tiếc ngược lại trong đầu cô toàn suy nghĩ trách móc bản thân.
Chu Đức Tấn đã nói rõ ràng mọi chuyện đến vậy, cô còn hy vọng gì ở hắn? Điều cô cần làm nhất bây giờ là tuyệt đối không mang thai, không để hắn có cơ hội đem con cô đi.
Lương Tú Trân dọn dẹp mọi thứ trong nhà sạch sẽ, tươm tất.
Làm việc một mình có chút vất vả nhưng ít nhất tay chân cô còn hoạt động hơn là ngồi chơi một chỗ.
Xong việc, Lương Tú Trân lấy điện thoại ra xem thử đồng thời cũng muốn gọi điện cho bố.
Từ lúc ra từ đến nay cũng được gần một tuần, Lương Tú Trân vẫn không thấy bóng dáng của bố.
Mấy ngày qua xảy ra nhiều chuyện nên cô cũng không liên lạc được.
Trong thời gian Lương Tú Trân bị giam, mẹ cô chuyển viện đến một nơi khác mà bố cô không nói nên không thể tìm đến thăm.
Lương Tú Trân nhớ trong lần gặp cuối cùng, cô đã nhắc bố về ngày cô được thả.
Vậy mà ngày Lương Tú Trân hết thời hạn bị giam, ông đã không đến đón cô.
Lương Tú Trân mở điện thoại bấm một dãy số dài vào màn hình.
Đây là số máy cũ của bố cô, đã năm năm trôi qua Lương Tú Trân không rõ ông còn dùng số này hay không nhưng cô vẫn phải thử.
Nhạc chuông từ đầu dây bên kia vang lên, Lương Tú Trân nắm chặt tay nóng lòng chờ đợi.
Mỗi lần nhạc chuông dừng lại, tim Lương Tú Trân lại đập nhanh hơn một chút.
Nhạc chuông kéo dài tưởng chừng như không có ai nghe máy thì đột nhiên, một giọng nói khản đặc vang lên từ đầu dây bên kia khiến Lương Tú Trân giật mình.
– Xin hỏi ai đang gọi vào số này đấy?
Dù không thường xuyên nói chuyện với bố nhưng chỉ qua một câu ngắn ngủi, Lương Tú Trân đã nhận ra giọng của bố.
Lương Tú Trân vui mừng đến rơi đến nước mặt, sụt sịt trả lời.
– Bố! Là con, Tú Trân đây!
Lương Tú Trân vừa dứt lời, đầu dây bên kia không nghe thấy động tĩnh.
Lương Tú Trân còn tưởng bố đã cúp máy nhưng khi kiểm tra vẫn thấy đang trong cuộc gọi.
Lương Tú Trân lo lắng định lên tiếng thì từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lương Hữu.
– Tú Trân hả con? Dạo này con sống thế nào, có tốt không? Ăn uống vẫn đầy đủ chứ? Sức khoẻ có khá hơn khi ở trong tù không?
Lương Hữu nói bằng một giọng nghẹn ngào, thỉnh thoảng còn có tiếng sụt sịt.
Có lẽ do đã lâu không được nghe tiếng con gái nên ông không kìm được nước mắt mà bật khóc.
Sợ cô lo lắng nên mới im lặng trấn tĩnh bản thân rồi mới trả lời.
Trước sự quan tâm của bố, Lương Tú Trân tủi thân bật khóc.
Mặc dù cuộc sống hiện tại chẳng khác nào địa ngục nhưng cô vẫn phải nói dối để bố yên tâm.
– Con sống rất tốt, bố đừng lo.
Cuộc sống của bên ngoài dĩ nhiên tốt hơn ở trong tù rất nhiều.
Nhưng sao ngày con hết thời hạn tạm giam, bố lại không đến đón cô? Bố không nhớ sao?
– Không phải bố không nhớ mà vì chồng con muốn đến đón con nên bố mới để nó đi.
Lương Tú Trân sững sờ hỏi lại.
– Chồng con?
– Là Đức Tấn! Nó nói sẽ đến đón con về nhà nên bố cũng không cản.
Mấy lần bố bảo muốn tới thăm con thì nó bảo hai đứa đang lo chuyện riêng, khi nào ổn thoả sẽ đưa con đến thăm bố mẹ.
Vậy ra ngay từ đầu mọi chuyện đều do một tay Chu Đức Tấn sắp đặt.
Cô không thể gặp bố mẹ sau khi ra tù cũng do Chu Đức Tấn âm thầm đứng sau.
Bố cô lại không biết về những chuyện hắn đã làm nên vẫn một mực nghe theo không nghi ngờ.
Lương Tú Trân đã quá xem nhẹ Chu Đức Tấn.
Mải mê suy nghĩ những thứ vẩn vơ trong đầu, Lương Tú Trân quên chuyện trả lời điện thoại khiến Lương Hữu phải lên tiếng.
– Tú Trân, con còn ở đó không?
– À dạ, con vẫn đang nghe đây bố!
– Ừ, mà Đức Tấn nói hai đứa sắp có con.
Hai đứa định bao giờ sinh?