– Đêm qua… tôi đi chơi gái đấy!
– Anh!
– Sao? Giận à?
Lương Tú Trân không nói với kẻ không biết lý lẽ như Chu Đức Tấn.
Chỉ có hắn mới đủ tự tin để thẳng thừng công khai bản thân đi chơi gái trước mặt vợ mình mà thôi.
Người ta ăn vụng còn biết chùi mép, còn hắn lại ngang nhiên thừa nhận không chút xấu hổ.
Càng kéo dài cuộc nói chuyện này, Lương Tú Trân càng thêm đau đầu.
Cô đẩy Chu Đức Tấn ra xa định ngồi dậy liền bị hắn giữ lại.
Thân hình mỏng manh của Lương Tú Trân đập mạnh xuống giường.
Cũng may đệm giường là loại tốt nếu không cô lại phải nhập viện khoa chỉnh hình.
– Anh điên sao? Dậy rồi thì buông tha cho tôi.
Dưới nhà còn rất nhiều việc tôi chưa làm.
– Tôi cưới em về không phải để em làm người hầu trong nhà.
Mà… em không ghen sao?
– Ghen? Ghen gì? Tôi là gì với anh mà phải ghen.
Tôi ghen chuyện gì mới được.
– Chuyện tôi nửa đêm ra ngoài tìm người phụ nữ khác!
Vẫn là Chu Đức Tấn đủ tự tin để nói ra những lời bỉ ổi mà không thấy ngượng.
Hắn thừa nhận bên ngoài có rất nhiều tình nhân.
Đêm qua Chu Đức Tấn ra ngoài tìm người giải quyết chẳng phải là điều tốt cho cô sao? Cô sẽ không phải phục vụ tên máu lạnh như hắn.
Ít ra thì nhờ vậy Lương Tú Trân có được một giấc ngủ ngon không bị quấy phá.
Cô nên thấy mừng thay vì muộn phiền vì chuyện chồng ngoại tình mới đúng.
Nhìn vẻ mặt dửng dưng không quan tâm của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn gặng hỏi thêm lần nữa.
– Em thực sự không ghen?
– Tôi đã nói không rồi mà.
Ở bệnh viện anh còn ngang nhiên ôm người khác ngay trước cửa phòng tôi còn chẳng ghen nói gì đến mấy chuyện này.
– Vậy sao? Thế mà hôm qua tôi nghe thấy có tiếng khóc bên tai.
– Chắc… chắc là anh nghe nhầm đấy.
Làm gì có tiếng khóc nào.
Lương Tú Trân bị nắm thóp lắp bắp mãi mới xong một câu.
Trước mặt Chu Đức Tấn vẫn phải tỏ ra không biết chuyện.
Quả thực đêm qua cô có khóc nhưng cô nhớ rõ ràng khi đó Chu Đức Tấn đã ngủ say.
Không ngờ tai hắn thính đến vậy.
Mọi chuyện diễn ra đêm hôm qua, Chu Đức Tấn đều biết bởi hắn không say.
Hắn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé của Lương Tú Trân, nghe thấy vài tiếng sụt sịt nhỏ vang lên trong màn đêm đen.
Chu Đức Tấn biết rõ chỉ là không nói ra sự thật.
Chu Đức Tấn bật cười vì sắc mặt tái xanh của Lương Tú Trân.
Hắn ngồi dậy không trêu chọc cô đồng thời cũng giải thích chuyện khi nãy.
– Đêm qua tôi có việc gặp đối tác, không phải ra ngoài tìm gái.
Em đừng suy nghĩ linh tinh.
Nếu Chu Đức Tấn không nói đêm qua hắn đi chơi gái thì Lương Tú Trân cũng không nghĩ ngợi gì.
Tất cả đều do cái miệng của Chu Đức Tấn nên Lương Tú Trân mới hoài nghi.
Hắn thành thật ngay từ đầu thì đâu đến nỗi.
Nhưng dù đêm qua Chu Đức Tấn đi gặp đối tác thật, người hắn gọi tên lúc say rượu là Chu Di Linh.
Vậy khác nào hắn đang ngoại tình trong tâm tưởng.
Lương Tú Trân ngừng những suy nghĩ về chuyện đêm qua cũng như câu nói bông đùa không vui vẻ kia từ Chu Đức Tấn.
Cô ngồi dậy chỉnh sửa lại trang phục.
Nhìn bóng lưng Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân lại muốn hỏi chuyện về Chu Di Linh.
Ngoài việc xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người bọn họ, cô còn muốn biết nhiều thứ hơn.
Nhưng mỗi lần định mở lời thì miệng lưỡi lại cứng đờ không thể nói ra.
Chu Đức Tấn cúi người nhặt chiếc áo vest lên rồi đứng dậy chuẩn bị thay đồ đến công ty.
Bỗng.
Giọng nói của Lương Tú Trân vang lên từ đằng sau cản trở bước chân hắn.
– Chuyện mang thai, tại sao nhất định phải là tôi? Ngoài kia có biết bao người phụ nữ muốn sinh con cho anh.
Sao anh không chọn họ mà là tôi?
Chu Đức Tấn đứng im tại chỗ không quay đầu nhìn lại cũng không tiếp tục bước đi.
Hắn không trả lời ngay mà im lặng rất lâu như thể đang suy nghĩ điều gì trong đầu.
Lương Tú Trân đối diện với Chu Đức Tấn mà chỉ thấy bóng lưng nên không rõ cảm xúc hiện tại của hắn thế nào.
Câu nói này cô đã từng hỏi hắn trong bệnh viện nhưng đó là khi Chu Đức Tấn đang trong cơn thịnh nộ không kiểm soát được hành vi nên ngay cả lời nói đôi khi không phải thật.
Bây giờ Chu Đức Tấn thực sự tỉnh táo, hắn đủ nhận thức để biết chuyện gì đang diễn ra.
Lương Tú Trân muốn làm rõ chuyện này một lần cho xong.
Và dù nguyên là gì, có hợp tình hay không thì cô nhất quyết không muốn mang thai.
Chu Đức Tấn nén tiếng thở dài vào trong.
Hắn hạ giọng trầm thấp đến lạ thường, nghe qua xem chừng rất nghiêm trọng.
– Đơn giản vì tôi muốn người đó là em!
– Không có lý do gì đặc biệt nữa sao?
Chu Đức Tấn không trả lời câu hỏi thứ hai của Lương Tú Trân.
Hắn không nói, không gật hay lắc đầu mà đi thẳng vào trong phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Chu Đức Tấn đơn thuần chỉ muốn cô là người mang thai con của hắn hay sao? Lương Tú Trân nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy chắc chắn phải có uẩn khúc phía sau.
Người biết câu trả lời lại không giải thích, cô đành phải tự mình tìm hiểu.
Thay đồ xong, Chu Đức Tấn nhanh chóng rời khỏi nhà đến công ty.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình Lương Tú Trân.
Ở đây không người giúp việc cũng không có lấy một quản gia.
Lương Tú Trân lang thang khắp nơi tròn nhà, vừa để giải khuây vừa để cho tay chân vận động.
Dù sao ngồi mãi một chỗ Lương Tú Trân cảm thấy cơ thể đang bị kèm kẹp, muốn hoạt động hơn là ngồi chơi.
Đi loanh quanh trong nhà, Lương Tú Trân dừng lại trước một căn phòng với cánh cửa lớn.
Nhìn từ bên ngoài, căn phòng này còn to hơn so với phòng ngủ của cô.
Cánh cửa được làm bằng gỗ có tay cầm mạ vàng chạm khắc trông rất đẹp.
Lương Tú Trân nhất thời bị căn phòng hút hôn, bản tính tò mò trỗi dậy khiến cô muốn vào trong xem thử.
Đứng bên ngoài đắn đo một hồi lâu, Lương Tú Trân quyết định đẩy cửa bước phòng.
May mắn là cửa không khoá nên vẫn có cơ hội vào trong.
Ban đầu Lương Tú Trân cứ nghĩ đây là một nơi quan trọng trong biệt thự nhưng hoá ra nó đơn thuần chỉ là phòng sách.
Một điều làm Lương Tú Trân ngạc nhiên đó là trong phòng có rất nhiều sách đặc biệt là những loại sách cổ.
Xem ra Chu Đức Tấn rất thích sưu tầm sách.
Lương Tú Trân đi một vòng quanh căn phòng xem xét một lượt rồi dừng chân bên cạnh bàn làm việc.
Trên mặt bàn ngoài những quyển sách đang đọc dở cùng một sấp tài liệu dầy cộp, Lương Tú Trân còn nhìn thấy một tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện.
Tò mò cầm lên xem thử, Lương Tú Trân thấy trong tờ giấy ghi tên bệnh nhân là Chu Di Linh.
Ba chữ “Chu Di Linh” thu gọn trong tầm mắt khiến Lương Tú Trân càng muốn tìm hiểu thêm.
Đọc kỹ tờ giấy xét nghiệm, Lương Tú Trân mới biết Chu Di Linh bị vô sinh.
Đối với một người phụ nữ, chuyện không thể có con là một điều vô cùng đau đớn.
Thiên chức lớn nhất của người phụ nữ là làm mẹ vậy mà Chu Di Linh lại không thể có được.
Cùng là phụ nữ nên Lương Tú Trân phần nào hiểu được sự đau đớn của Chu Di Linh khi biết được sự thật.
Lương Tú Trân nhìn lại tờ xét nghiệm trên tay, như nhận ra điều gì đó cô thẫn thờ đặt tờ giấy xuống bàn.
Chu Di Linh không thể mang thai, Chu Đức Tấn lại luôn ép cô sinh con cho hắn.
Hoá ra, Chu Đức Tấn muốn cô sinh con thay cho Chu Di Linh.
Lương Tú Trân thấy nghẹn ngào ở cổ họng, sống mũi cay cay cùng đôi mắt đỏ hoe.
Thì ra đây chính là lý do Chu Đức Tấn nổi giận, điên cuồng cưỡng ép cô sinh con cho hắn.
Vì Chu Di Linh không thể mang thay nên Chu Đức Tấn mới xem cô là vật thay thế, là người mang thai hộ.
Khoé môi Lương Tú Trân khẽ cong lên nở một nụ cười đầy chua chát.
Cô không ngờ Chu Đức Tấn lại tính toán mọi chuyện kỹ lưỡng đến vậy.
Ngay từ đầu cô đã là kẻ thay thế cho người hắn yêu.
Chu Đức Tấn thực sự rất biết cách khiến người khác bất ngờ.
Hắn lừa cô ký vào giấy kết hôn không đơn thuần để trả tư thù cá nhân mà còn muốn cô thay Chu Di Linh sinh con.
Đến khi không còn tác dụng vứt bỏ cô như một món đồ vật.
Lương Tú Trân ngồi xuống ghế, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Lương Tú Trân không nghĩ sự thật lại phũ phàng đến thế.
Nhưng dù ra sao cô cũng sẽ không làm theo yêu cầu của Chu Đức Tấn.
Con của cô phải do chính tay cô nuôi nấng tuyệt đối không để người phụ nữ khác nuôi.
Đặt mọi thứ trở về chỗ cũ, Lương Tú Trân lau nước mắt rồi lẳng lặng rời khỏi phòng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cả một ngày dài, Lương Tú Trân chỉ quanh quẩn trong phòng ngủ đôi lúc lại xuống bếp một lúc rồi lại lên chứ tuyệt đối không bước vào phòng khách nửa bước.
Cô sợ nếu đến gần nơi đó, những dòng chữ mà cô đọc được sẽ xuất hiện trong tâm trí.
Và rồi đầu óc lại tưởng tượng ra biết bao nhiêu viễn cảnh.
Chiều muộn.
Lương Tú Trân tự tay chuẩn bị bữa tối xong xuôi liền ngồi trong phòng khách đợi Chu Đức Tấn trở về.
Mọi ngày, các công ty đều tan làm lúc 5 giờ chiều nhưng Lương Tú Trân đã đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng Chu Đức Tấn.
Cô điện thoại cho hắn nhưng toàn thuê bao không liên lạc được.
Chẳng biết là Chu Đức Tấn còn nhớ vẫn có người đang chờ ở nhà hay đã quên.
Lương Tú Trân sốt ruột không thể chờ đợi thêm.
Nếu Chu Đức Tấn không về hắn cũng phải gọi điện báo cho cô một tiếng.
Đằng này lại im lặng không thấy tin tức, điện thoại thì không thể liên lạc.
Lương Tú Trân lòng nóng như lửa đốt, cô cầm máy định gọi cho Chu Đức Tấn lần nữa thì nghe tiếng xe ô tô từ bên ngoài truyền đến.
Nghiêng đầu sang nhìn, Lương Tú Trân thấy thấp thoáng bóng dáng Chu Đức Tấn ngoài hiên.
Bây giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Đức Tấn bước vào nhà, thu gọn trong tầm mắt hắn là một hình dáng nhỏ bé đang ngồi trên sofa đợi hắn trở về.
Chu Đức Tấn ngửi thấy một mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng nơi cánh mũi lại thêm sắc mặt cau có kia.
Không cần hỏi cũng biết Lương Tú Trân đang đợi hắn về dùng cơm.
Chu Đức Tấn vứt chiếc áo vest xuống sofa, mệt nhọc nói từng chữ.
– Sau này không cần đợi tôi về.
Em cứ ăn trước đi!
– Công ty nhiều việc đến thế sao?
– Không hẳn là nhiều việc chỉ là tôi không thích ăn cơm thôi.
Là do Chu Đức Tấn chê cơm cô nấu hay hắn đã ăn bên ngoài cùng người khác?
Lương Tú Trân hiểu rõ thân phận hiện tại của mình.
Là vợ nhưng chỉ trên danh nghĩa thực chất cô là đồ chơi của Chu Đức Tấn, là thú vui giúp hắn làm ấm giường.
Cả buổi chiều cô đã rất vất vả để nấu một bữa cơm hoàn chỉnh vậy mà cuối cùng nhận lại những lời thế này.
Lương Tú Trân không có quyền than phiền hay trách móc, càng không có tư cách hỏi Chu Đức Tấn tại sao không muốn ăn cơm.
Hắn nói không muốn là không muốn, cô cũng đành tự mình dọn dẹp lại số đồ ăn trong bếp kia.
Chu Đức Tấn lê những bước chân nặng nhọc lên trên phòng bỏ mặc Lương Tú Trân một mình với mâm cơm đã nguội lạnh.
Hắn biết cô cất công nấu bữa tối cho hắn nhưng tâm trạng hiện tại khiến hắn không thể nuốt trôi cơm.
Lới lỏng cả vạt, tháo tạm vài chiếc cúi áo trên cổ, Chu Đức Tấn ngả lưng xuống chiếc giường êm ái đặt tay lên trán suy nghĩ.
Những ngày qua hắn phải đối mặt với nhiều chuyện, tinh thần xuống đi trông thấy.
Chu Đức Tấn mệt mỏi với những việc đang diễn ra ở hiện tại.
Đôi lúc hắn không muốn tiếp tục nói dối.
Cánh của phòng bất ngờ mở ra kèm theo một âm thanh khá lớn.
Lương Tú Trân bước vào bên trong nhìn Chu Đức Tấn nằm dài trên giường thì có chút thương cảm.
Dù sao chuyện quản lý một công ty lớn không phải dễ dàng, nhiều khi sẽ có nhiên vấn đề bất trắc xay ra không thể đối phó kịp.
Lương Tú Trân đã nhiều lần nhìn thấy bố cô trong tình trạng này nên có thể hiểu được.
Thế nhưng sự thương cảm đó chỉ dừng lại ở những suy nghĩ trong đầu chứ không thể hiện bằng hành động cụ thể.
Bởi hiện tại Lương Tú Trân đang có chuyện muốn nói rõ ràng với Chu Đức Tấn.
Cô bước lại gần phía hắn, hắng giọng.
– Chu Đức Tấn, tôi có một vài điều muốn hỏi.
Mặc dù trong người đang rất mệt nhưng Chu Đức Tấn vẫn ngồi dậy tiếp chuyện cùng Lương Tú Trân.
– Em nói đi.
– Hôm nay tôi vô tình đọc được kết quả xét nghiệm của Chu Di Linh trong phòng sách.
Kết quả khám cho thấy Chu Di Linh bị vô sinh.
– Thì sao? Chuyện của cô ấy thì có liên quan gì đến em?
– Sao lại không liên quan? Chẳng phải anh muốn tôi mang thai thay Chu Di Linh sao?