– Làm đồ chơi tình d.ụ.c.
cho tôi!
– Thú vui? Anh đang đùa sao?
– Tôi không đùa, chỉ cần em làm tôi vui tôi sẽ không động đến gia đình em.
Lương Tú Trân lẳng lặng không nói một lời.
Tình thế này chẳng khác nào Chu Đức Tấn đang lấy bố mẹ ra đe doạ.
Cô vốn nghĩ chỉ cần sau khi mãn hạn tù, được thả tự do tránh xa khỏi Chu Đức Tấn, cô sẽ có một sống tốt đẹp hơn.
Thật không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh cưỡng ép như vậy.
Lương Tú Trân ghét sợ ràng buộc, cô không muốn phục tùng bất kỳ ai đặc biệt là Chu Đức Tấn.
Vậy… còn bố mẹ thì sao?
Năm năm trong tù, toàn bộ viện phí, tiền sinh hoạt đều do một tay bố cô lo liệu.
Cô ở trong kia không biết hiện giờ tình hình hai người họ ra sao.
Nhưng điều Lương Tú Trân chắc chắn nếu không làm theo yêu cầu của Chu Đức Tấn, hắn sẽ không để cô yên giống như cách hắn đã làm trong quá khứ.
Bầu không khi trong xe yên lặng đến đáng sợ.
Người chờ đợi thì không hồi hộp bằng người trả lời.
Ánh mắt Chu Đức Tấn chưa một lần rời khỏi Lương Tú Trân.
Hắn muốn quan sát người phụ nữ của hắn thêm một lúc để xem sau năm năm cô thay đổi thế nào.
Khoảng thời gian Lương Tú Trân chịu án phạt, cô sống trong tù thế nào Chu Đức Tấn đều biết.
Hắn đã âm thầm mua chuộc người bạn tù cùng phòng để theo dõi mọi hoạt động hằng ngày của cô.
Sau những chuyện xảy ra, Chu Đức Tấn hiểu rõ Lương Tú Trân hận hắn đến mức nào.
Nếu hắn có đến trại giam thăm hỏi cũng chỉ nhận lại lời chối từ nên mới âm thầm theo dõi, quan sát từ xa.
– Vợ, em suy nghĩ xong chưa?
Giọng nói của Chu Đức Tấn đột ngột vang lên khiến Lương Tú Trân hoảng loạn.
Vội thu lại dáng vẻ lơ đễnh, Lương Tú Trân quay sang bên cạnh chớp mắt nhìn Chu Đức Tấn vài lần.
Trong lòng vốn có điều muốn nói nhưng cổ họng lại không thể phát ra thành lời.
Lương Tú Trân còn rất nhiều điều cần giải đáp mà không biết bắt đầu từ đâu.
Bắt gặp ánh nhìn đầy lạnh lẽo kia, Lương Tú Trân bất giác mất hết bình tĩnh vốn có.
Cô cúi gằm mặt xuống, hai tay bám chặt lấy vạt áo đến nhàu nhĩ.
Chu Đức Tấn có thể chờ đợi thêm nhưng không phải người nhiều kiên nhẫn.
Lương Tú Trân hiểu rõ điều đó nên cũng nhanh chóng mở lời.
– Tôi muốn biết lý do!
Thanh âm phát ra từ người con gái đối diện quá nhỏ, dù đang trong không gian hẹp nhưng Chu Đức Tấn vẫn không thể nghe rõ.
Hắn tiến lại gần chỗ cô hơn, nhẹ giọng hỏi.
– Em vừa nói gì?
– Tôi… muốn biết lý do!
– Lý do của chuyện gì?
– Tại sao anh lại làm vậy với gia đình tôi? Chúng tôi đã gây ra lỗi lầm gì với anh sao?
Bao nhiêu dũng cảm cuối cùng Lương Tú Trân cũng nói ra được những điều bản thân thắc mắc.
Lớn lên trong Lương gia từ nhỏ, Lương Tú Trân hiểu rõ bố mẹ cô là người thế nào.
Họ chưa từng hãm hại ai, cũng không phải người quá tàn nhẫn đến nỗi hủy hoại cuộc đời của bất kỳ ai.
Hơn nữa, Chu Đức Tấn cũng chỉ vừa xuất hiện trong Lương gia được vài năm, làm sao có thể gây ra thù oán?
Lý do khiến Chu Đức Tấn điên cuồng muốn phá hoại Lương gia, Lương Tú Trân thực sự muốn biết.
Nét mặt Chu Đức Tấn có chút tức giận khi Lương Tú Trân hỏi về nguyên nhân.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại mà không để lộ cảm xúc thật quá nhiều.
Khoé môi khẽ cong lên để lộ một nụ cười đầy ẩn ý.
Chu Đức Tấn tiến gần hơn đến chỗ Lương Tú Trân.
Sợ dây an toàn đã không ở trên người hắn, bây giờ chẳng còn thứ vướng víu cản trở hắn lại gần cô.
Lương Tú Trân cố lùi về sau nhưng không rút ngắn khoảng cách được bao nhiêu.
Đến khi cùng đường cũng là lúc giữa hai người chỉ cần một sự di chuyển nhỏ cũng có thể động chạm.
Hắn ghé sát tai cô thì thầm.
– Nguyên nhân sớm muộn gì em cũng sẽ biết.
Đến lúc đó, chắc chắn rất bất ngờ.
– Nhưng tôi muốn biết ngay bây giờ.
– Em có quyền được cãi lại tôi?
Giọng nói Chu Đức Tấn vừa nhẹ nhàng vừa như ra lệnh khiến Lương Tú Trân rùng mình.
Khoảnh khắc biết được bộ mặt thật của hắn cũng không đáng sợ bằng dáng vẻ bây giờ.
Vừa bí ẩn lại vừa khó đoán, cô không thể lường trước hắn đang suy tính gì trong đầu.
Trước kia, Chu Đức Tấn là kiểu người hiền lành có chút nhát gan.
Hắn luôn đối xử dịu dàng và chưa từng làm cô khóc.
Vào đêm hắn cướp đi lần đầu bằng cách cưỡng đoạt, Lương Tú Trân vẫn còn nghĩ lo do men rượu điều khiển chứ đâu ngờ đó mới là con người thật của Chu Đức Tấn.
– Đau…
Lương Tú Trân đột nhiên kêu lên một tiếng, hai tay vô thức nắm chặt lấy vai áo Chu Đức Tấn.
Hiện giờ cô muốn đẩy hắn ra cũng không được mà di chuyển cũng không xong.
Toàn bộ cơ thể đều bị hắn khống chế, chiếc cổ cao trắng ngần đang bị hắn hành hạ không thương tiếc.
Cảm giác mà Lương Tú Trân đang phải chịu đựng không chỉ là sự đau đớn về mặt thể xác mà còn là nỗi nhục nhã, ghê tởm khi Chu Đức Tấn động vào người.
Thời gian sau này cô sẽ phải trải qua nó thêm rất nhiều lần nữa bởi cô là đồ chơi của hắn, là công cụ thoả mãn dục vọng của hắn.
Ngoài mặt Lương Tú Trân đồng ý thoả thuận mà trong lòng luôn muốn tự giải thoát cho bản thân.
Nhưng chẳng một ai có thể thấu hiểu được những điều không nói ra thành lời.
Sống với Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân thà chọn con đường chết đáng tiếc cái chết của cô sẽ liên lụy đến nhiều người.
Những dấu hôn đỏ ửng xuất hiện trên cổ ngày càng nhiều, Lương Tú Trân cảm nhận Chu Đức Tấn đang muốn cắn xé da thịt của cô theo đúng nghĩa đen.
Có một vài chỗ còn đang rướm máu.
Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo hắn, đôi môi mím chặt nhất quyết không để phát ra tiếng động.
Nếu cô mở miệng chẳng khác nào đang cầu xin hắn.
Cô không muốn xin ân huệ từ kẻ đã hãm hại gia đình mình.
Đôi mắt Lương Tú Trân đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên gò má vì đâu.
Vài tiếng sụt sịt nhỏ vang lên bên tai khiến Chu Đức Tấn dừng lại.
Mỗi lần gần bên Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn không thể tự chủ được hành vi của mình.
Hắn không thể chờ đợi đến khi tới địa điểm thích hợp mà muốn thoả mãn dục vọng ngay lập tức.
Nhìn những vết thương trên cổ Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn nhoẻn miệng cười đầy tự hào như thể đang đang tận hưởng chiến tích của bản thân.
Thế nhưng đến khi bắt gặp gương mặt đẫm nước mắt cùng một chút máu đỏ trên đôi môi khi cố kìm nén kia của Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn bỗng cảm thấy khó chịu.
Hắn không bắt ép cô phải kiềm chế, chỉ cần cô mở miệng cầu xin nhất định hắn sẽ dừng lại thế nhưng cô lại không làm vậy.
Chu Đức Tấn đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má Lương Tú Trân.
Không ngờ Lương Tú Trân lại nhạy cảm với Chu Đức Tấn như vậy, bàn tay hắn chỉ vừa mới chạm cô đã sợ hãi lùi dần về sau giống như một con thỏ yếu ớt gặp phải thú dữ.
Chu Đức Tấn không quan tâm Lương Tú Trân phản ưng ra sao, hắn vẫn ân cần lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt cô.
Xoá đi vết tích của sự đau đớn, gương mặt Lương Tú Trân khấm khá hơn đôi chút.
Vẫn dáng vẻ dịu dàng ấy, Chu Đức Tấn cười nói.
– Em sẽ sớm biết lý do thôi.
Bây giờ không phải thời điểm thích hợp.
Hắn ngừng lại đôi chút rồi tiếp tục.
– Lời đề nghị của tôi, em nghĩ sao?
Lời đề nghị?
Chu Đức Tấn còn mặt dày nhắc đến lời đề nghị sao? Nếu Lương Tú Trân không đồng ý thì khi nãy bị Chu Đức Tấn cưỡng ép cô đã vũng vẫy, phản kháng dữ dội rồi.
Hắn cố ý nhắc lại là đang muốn hạ nhục cô thêm mà thôi.
Lời đề nghị đó chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc để cưỡng ép cô phải nghe theo.
Mọi thứ sớm đã nằm trong sự sắp xếp của Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân hoàn toàn không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Lương Tú Trân ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Tấn, bàn tay nắm chặt đầy uất hiện.
Nỗi tức giận dâng trào trong lòng nhưng vẫn phải cố gắng kiềm nén.
Lương Tú Trân ngập ngừng mãi mới bật ra thành lời.
– Tôi… tôi đồng ý!
– Em nói sao?
Lương Tú Trân đủ biết giọng nói của mình đủ để cả hai người nghe thấy, thái độ Chu Đức Tấn bây giờ chẳng khác nào đang làm khó cô.
– Tôi nói, tôi đồng ý.
– Đồng ý chuyện gì?
– Đồng ý làm đồ chơi của anh!
Từng câu từng chữ Lương Tú Trân nói, Chu Đức Tấn không bỏ sót một từ.
Đối với hắn, chỉ cần cô chủ động đồng ý vậy là đủ.
Không làm khó thêm, Chu Đức Tấn quay trở về ghế lái.
Hắn thắt dây an toàn lại chuẩn bị nổ máy.
Lương Tú Trân vội vàng kéo tay hắn lại, đầy khẩn khoản.
– Tôi… tôi đã đồng ý làm theo lời anh rồi.
Anh không được động đến bố mẹ tôi.
– Chỉ cần em ngoan, tôi nhất định sẽ không động đến họ.
Ngược lại còn đối xử rất tốt nữa.
– Tôi không cần anh đối xử tốt, tôi chỉ cần tránh xa họ thôi.
– Cái đó còn phụ thuộc vào biểu hiện của em tối nay!
Lương Tú Trân im lặng không nói thêm lời nào.
Cô ngồi tựa lưng vào thành ghế rồi nhanh chóng chuyển ánh nhìn sang bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh hoà vào làn đường xe cộ tấp nập.
Rơi vào tay Chu Đức Tấn, cuộc đời Lương Tú Trân khó mà an yên thậm chỉ sẽ chẳng có đến giây phút bình yên.
Muốn thoát khỏi Chu Đức Tấn, có lẽ phải đợi đến khi Lương Tú Trân đủ bản lĩnh bảo vệ gia đình của chính mình.
Còn hiện tại, với một kẻ mang tội danh g.i.ế.t người, trong tay không có lấy một đồng xu chẳng phải chuyện dễ dàng.
Sau một khoảng thời gian dài, chiếc xe dừng lại trước một biệt thự lớn.
Lương Tú Trân đặt chân xuống đường, ngẩng đầu lên nhìn liền nhận ra đây là biệt thự cũ của Lương gia.
Không phải hỏi cô cũng đoán ra được, sau khi khiến công ty Lương gia phá sản chính Chu Đức Tấn đã thu mua lại toàn bộ tài sản bao gồm cả căn biệt thự này.
Hắn biến nơi đây thành Chu gia rồi đưa cô đến đây sống chẳng khác nào đang muốn cho cô thấy những việc bỉ ổi hắn làm với Lương gia.
– Vào nhà thôi!
Lương Tú Trân quay sang bên cạnh liền bắt gặp Chu Đức Tấn đang đứng đợi trước cửa.
Cô khẽ gật đầu rồi lặng lẽ bước theo hắn vào nhà.
Khung cảnh bên trong vẫn giống như trước, mọi thứ từ cách sắp xếp đến trang trí chưa từng thay đổi.
Lương Tú Trân có cảm giác Chu Đức Tấn sau khi mua lại căn biệt thự này chưa từng đặt chân đến đây.
Hắn chỉ đợi ngày cô ra tù mới bước vào căn nhà này lần nữa.
Ánh đèn phòng khách không được bật lên, Lương Tú Trân mò mẫm trong bóng tối nghe theo tiếng bước chân của Chu Đức Tấn mà lên trên phòng.
Căn phòng mà Chu Đức Tấn chọn để làm phòng riêng là phòng của cô lúc trước.
Có lẽ thứ duy nhất thay đổi trong căn nhà này chính là căn phòng của cô.
Từ cách bày trí đến sắp xếp mọi thứ không còn là chiếc phòng tiểu thư màu hồng ngày trước.
Bước vào đây, Lương Tú Trân cảm thấy ngột ngạt đến khó tả một cảm giác ớn lạnh đến rùng mình.
Chu Đức Tấn ngồi xuống chiếc ghế sofa được đặt ngay ngắn trong phòng, lặng lẽ quan sát từng hành động của Lương Tú Trân.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn, Lương Tú Trân vội hỏi.
– Anh… anh muốn tôi làm gì? Phục vụ ngay bây giờ sao?
– Vẫn còn sớm, không cần phải vội! Tôi muốn em cùng tôi đến một nơi.
– Nơi nào?
– Đi rồi sẽ biết.
Vào trong thay đồ đi, quần áo tôi sắp xếp cho em rồi.
Lương Tú Trân khẽ gật đầu rồi nhanh chóng vào phòng tắm thay đồ theo lời Chu Đức Tấn còn hắn ung dung thưởng thức ly rượu vang đỏ thượng hạng.
Rất nhanh sau đó, âm thanh từ cánh cửa phòng tắm vang lên.
Chu Đức Tấn đưa mắt nhìn Lương Tú Trân mỉm cười hài lòng.
– Đẹp lắm!
Lương Tú Trân xem lại bộ váy hai dây bó sát cơ thể, hở hang nhiều chỗ trên người mà ái ngại.
Cô dùng tay che đi phần ngực, ngập ngừng hỏi Chu Đức Tấn.
– Anh muốn tôi mặc như thế này để đi đâu?
– Đến chỗ làm việc, tôi đâu thể để em một mình ở nhà.
Lỡ như em chạy mấy thì sao.
– Tôi đã đồng ý với điều kiện của anh nên nhất định sẽ không bỏ trốn.
Vậy chỗ làm việc mà anh nói là nơi nào?
– Quán bar!
Lương Tú Trân đứng hình vài giây trước câu trả lời của Chu Đức Tấn.
– Quán bar? Anh… anh đưa tôi đến đó làm gì?
– Phục vụ đàn ông chứ còn làm gì!.