Phía Sau Tan Vỡ


Một ngày dài đằng đẵng bên công việc ngập đầu kết thúc vào lúc 5 giờ chiều.

Nhưng khung giờ đó là dành cho nhân viên văn phòng, còn Chu Đức Tấn vẫn phải tiếp tục công việc đến hơn 7 giờ.
Lái xe rời khỏi công ty, Chu Đức Tấn nhấn mạnh chân ga.

Chiếc xe lao nhanh trên đường quốc lộ, hắn muốn gặp vợ mình sau một ngày vắng bóng.
Trở về nhà cũng gần 8 giờ tối, Chu Đức Tấn lững thững bước vào trong.
Biệt thự tối tăm không một ánh đèn, ngay mấy chiếc đèn vàng thường ngày bật ở phòng khách cũng tắt từ lâu.

Chu Đức Tấn lấy làm lạ, mọi lần Lương Tú Trân thường đợi hắn trở về.

Hôm nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đi đến phòng bếp, Chu Đức Tấn chỉ thấy một mâm cơm đã nguội lạnh được dọn sẵn trên bàn ngoài ra không còn gì.
Chu Đức Tấn thở dài, bỏ mâm cơm ở lại phía sau mà đi thẳng lên lầu.

Đứng trước cửa phòng, Chu Đức Tấn trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bên trong phòng cũng không bật đèn, chỉ có ánh sáng màu hiu hắt trên bàn làm việc hắt ra.

Lương Tú Trân ngồi trên ghế cặm cụi, trông có vẻ rất chăm chú.

Chu Đức Tấn nhẹ nhàng bước đến bên ôm chầm lấy cô từ phía sau.

Hắn tì cằm vào đôi vai gầy hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần, hơi thở ấm áp thì thầm bên tai.
– Sao hôm nay em không mang cơm đến công ty cho anh? Lại còn không đợi anh giống mọi ngày nữa à?
Lương Tú Trân dừng việc đang làm lại, cô gỡ tay Chu Đức Tấn ra khỏi người.

Đến mặt hắn cũng chẳng có hứng thú muốn nhìn, cô cười trả lời cho qua chuyện.
– Hôm nay em mệt không đợi anh được.

Đồ ăn em để dưới bếp, anh ăn thì hâm nóng lại rồi ăn!
Dứt lời, Lương Tú Trân lại tiếp tục công việc đang dang dở không để tâm đến sắc mặt người đứng sau mình ra sao.

Công việc hằng ngày của một người vợ cô đã làm xong.

Bây giờ chẳng còn nhiệm vụ nào phải hoàn thành.
Chu Đức Tấn đứng im tại chỗ, đôi chân như bị ghim chặt xuống đất không thể di chuyển.

Mấy lần xảy ra chuyện, Lương Tú đều không muốn nói chuyện với hắn.

Chu Đức Tấn động vào người thì nhất quyết không cho.

Hôm nay lại nhẹ nhàng từ chối, giọng điệu không có một chút trách móc hay giận dỗi.
Chu Đức Tấn biết Lương Tú Trân vẫn còn giận nhưng không nghĩ cô lại giận theo cách này.


Ngoài mặt thì không biểu lộ bất kỳ sự khó chịu nào nhưng hành động và lời nói lại vô cùng lạnh nhật.

Cứ mãi trong tình trạng này, Chu Đức Tấn không thể chịu nổi.

Thà rằng Lương Tú Trân mắng hắn, đánh hắn một trận rồi mọi thứ trở về như cũ còn hơn là sự im lặng.
Bước đến gần hơn, Chu Đức Tấn kéo tay Lương Tú Trân lại để cô ngồi đối diện hắn.

Chu Đức Tấn nắm tay Lương Tú Trân hạ giọng nói.
– Chuyện sáng nay anh…
– Em xin lỗi! Chuyện sáng nay là lỗi của em, do em ghen tuông vô cứ không biết trước sau nên nói ra mấy lời xúc phạm cô thư ký kia.

Mọi chuyện đều từ em mà ra.
Chu Đức Tấn ngỡ ngàng, miệng lưỡi cứng đơ chẳng nói được lời nào.

Hắn không nghĩ Lương ý lại lên tiếng nói xin lỗi trước.

Cách hành xử và cả lời nói không giống vợ của hắn.

Chủ Đức Tấn càng khẳng định chắc chắn hơn Lương Tú Trân vẫn đang rất giận.

Bởi chẳng lẽ nào cô lại đi xin lỗi trước rồi nhận hết lỗi về mình.
– Tú Trân! Mọi chuyện không phải như em nghĩ.

Anh không có ý trách móc em.
– Em biết nên em mới nhận lỗi của mình.

Anh yên tâm, sau này em sẽ không xen vào chuyện của anh.
Lương Tú Trân mỉm cười rồi gỡ tay Chu Đức Tấn ra khỏi tay mình.

Từ trước đến nay cô vẫn luôn tin vào trực giác của mình.

Lần đầu nhìn thấy cô thư ký mới kia Lương Tú Trân cảm nhận cô ta không chỉ đơn thuần sẽ yên phận làm thư ký.

Và rồi sau sự tức giận của Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân biết bản thân đã tự tin quá mức.

Có lẽ lần này Lương Tú Trân sai thật rồi.

Cô thư ký kia chẳng có điểm nào đáng ngờ.

Là do cô đa nghi, ghen tuông rồi vu oan cho người khác.
Lương Tú Trân bất ngờ đặt bút xuống rồi quay sang phía Chu Đức Tấn.

Cô nghiêng đầu, mấy sợi tóc con vô tình nghiêng theo khiến gương mặt cô dưới ánh đèn vàng hiu hắt càng thêm phần xinh đẹp.


Cô mỉm cười, trong đáy mắt phảng phất nỗi u buồn không thể tả.
Cô hỏi.
– Anh sống với em có mệt không?
Chu Đức Tấn lặng người đi vài giây, không phải hắn chần chừ suy nghĩ mà vì chuẩn bị nói ra những lời thật lòng.
– Không mệt!
– Anh không cần nói dối, sáng nay lúc tức giận em cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói của anh.

Nếu không thể tiếp tục, chúng ta ly hôn.

Em sẽ không khiến anh đau đầu vì tính hay ghen của mình nữa.
Lương Tú Trân vừa nhắc đến hai chữ “ly hôn”, Chu Đức Tấn lập tức phản đối.

Hắn lắc đầu nắm chặt lấy tay cô như thể sợ buông tay sẽ mất đi điều quan trọng.
– Không ly hôn, anh không mệt mỏi vì thứ gì hết.

Em ghen cũng bởi nghĩ đến anh thôi, sẽ không có chuyện ly hôn nào ở đây.
Nếu là ghen tuông thì Chu Đức Tấn thừa nhận bản thân ghen nhiều hơn Lương Tú Trân nhiều lần.

Mỗi lần thấy cô nói chuyện hay tiếp xúc với người đàn ông khác, hắn đều nổi giận mất kiểm soát đáng sợ hơn Lương Tú Trân nhiều lần.

Mấy lời giận dỗi kia của Lương Tú Trân có là gì.

Trong tình yêu, ai mà chẳng có lúc ghen.

Cho dù Lương Tú Trân đa nghi hay làm những chuyện khiến hắn mệt mỏi thì Chu Đức Tấn nhất định sẽ không ly hôn.
Khó khăn lắm Chu Đức Tấn mới có cơ hội ở bên Lương Tú Trân khi cô không còn nhớ về quá khứ.

Dù thế nào hắn cũng không buông tay.
Lương Tú Trân nén tiếng thở dài vào trong.

Cô thôi không nhắc đến chuyện ly hôn lặng lẽ buông tay Chu Đức Tấn.
– Muộn rồi, anh xuống nhà ăn cơm rồi lên thay đồ.

Sáng mai còn phải đi làm!
Dứt lời, Lương Tú Trân đứng dậy đi vào phòng tắm để Chu Đức Tấn ở lại cùng mớ suy nghĩ vu vơ trong đầu.

Hắn không biết cô còn giận hay không nhưng vẫn làm theo những lời cô nói.
Tối muộn.
Lương Tú Trân hoàn thành xong hết mọi thứ chuẩn bị nghỉ ngơi.

Đến khi nhìn xung quanh phòng cô chợt nhận ra Chu Đức Tấn đã không trở lại từ lúc cô vào nhà tắm.

Một vài suy nghĩ trong đầu Lương Tú Trân có thể Chu Đức Tấn đang bận bịu với công việc trong phòng sách nên cô cũng không quá để tâm.


Đưa tay tắt công tắc đèn trắng trong phòng, Lương Tú Trân định ngả lưng xuống giường.
Bỗng.
Cánh cửa gỗ phát ra âm thanh cót két khó chịu.

Lương Tú Trân hướng ánh nhìn về phía cửa chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Chu Đức Tấn.

Hắn bước vào bên trong, trên tay còn bưng một thau nước.
Chu Đức Tấn đi thật chậm rãi, cẩn thận để không làm đổ nước xuống sàn.

Hắn tiến đến chỗ Lương Tú Trân đang ngồi, nhẹ nhàng đặt thau nước trên mặt đàn nhìn cô nói.
– Ngâm chân vào đây.

Thảo dược đấy!
– Anh làm vậy thì có ích gì?
– Sao lại không có ích? Thảo dược ngâm chân rất tốt cho việc lưu thông máu, Từ Viễn nói vớ anh vậy mà.

Nào, đưa chân đây!
Lương Tú Trân còn chưa kịp nói đồng ý hay từ chối, Chu Đức Tấn đã đặt chân cô vào chậu nước ấm.

Hắn xắn tay áo không ngần ngại mà bóp chân cho cô.

Lương Tú Trân ngượng ngùng liên tục di chuyển không để im một chỗ.

Cô giữ tay hắn lại, gương mặt biểu lộ rõ vẻ khó xử.
– Tấn, không… không cần làm thứ này đâu.

Chân em vẫn tốt, vẫn đi lại bình thường mà.
– Hôm nay em đi tháo bột, anh không đi cùng được.

Nghe bác sĩ nói chân em vừa mới lành vẫn còn yếu nên anh mới nhờ Từ Viễn mua thảo dược về ngâm chân cho em.

Đợi một lát nữa là xong rồi.
Lương Tú Trân khẽ thở dài, Chu Đức Tấn càng tỏ ra quan tâm càng khiến cô cảm thấy có lỗi.

Dù sao cũng chỉ là một vết thương ở chân, một thời gian đầu sẽ yếu nhưng lâu dần sẽ lành lại không đến mức phải cầu kỳ thế này.
Sau gần hai tháng kể từ khi đăng ký hôn xong, Lương Tú Trân thấy Chu Đức Tấn thay đổi rất nhiều.

Hắn quan tâm đến cô nhiều hơn, dù công việc có bận rộn đến thế nào vẫn dành khoảng thời gian nhất định trong ngày cho cô.

Mỗi khi Lương Tú Trân buồn chán, Chu Đức Tấn thậm chí bỏ cả công ty để đưa cô đi chơi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc.

Thay đổi nhiều nhất là khi Chu Đức Tấn ít ghen tuông hơn trước.
Sau lần làm lớn chuyện ở bệnh viện vì Dương Hoàng Quân, Chu Đức Tấn đã tự biết kiểm soát bản thân nhiều hơn.

Hắn không còn nổi cơn thịnh nộ mỗi khi thấy cô nói chuyện hay tiếp xúc với người đàn ông khác.

Dĩ nhiên, Chu Đức Tấn vẫn ghen nhưng hắn ghen trong lòng.

Nếu thấy Lương Tú ở cạnh người đàn ông khác, cả ngày hôm ấy hắn sẽ không nói chuyện với cô rồi tự vùi mình vào công việc để quên đi những gì đã chứng kiến.
Chu Đức Tấn nói lúc ở bệnh viện, hắn đã thấy sự sợ hãi tột độ của cô khi chứng kiến hắn trong cơn thịnh nộ.


Chu Đức Tấn không muốn Lương Tú Trân ở bên cạnh hắn mà lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, sợ hãi mỗi khi cô nói chuyện với người đàn ông khác nên hắn học cách kiềm chế bản thân.
Để thay đổi một thứ gọi là bản năng trong khoảng thời gian ngắn không phải dễ dàng nhưng Chu Đức Tấn vẫn cố.

Hắn biết nếu một ngày Lương Tú Trân nhớ lại nhất định sẽ rời xa hắn, vậy nên trong lúc còn có thể bên cạnh hân muốn cho cô những điều tốt nhất.
Lương Tú Trân lặng lẽ nhìn từng hành động mà Chu Đức Tấn làm cho mình.

Khoé môi cô bất giác mỉm cười, hai tháng không phải quãng thời gian dài nhưng đủ để hình thành một vài thói quen nhỏ.

Lương Tú Trân dần quen với việc được Chu Đức Tấn yêu thương, bảo bọc.

Nếu một ngày điều đó biến mất chắc chắn sẽ là một mất mát trong tim.
Ngâm nước xong, Chu Đức Tấn cẩn thận đặt chân Lương Tú Trân lên tấm vải đã chuẩn bị sẵn nhẹ nhàng lau khô chân cho cô.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, Chu Đức Tấn mới phát hiện vẫn luôn có một ánh mắt dõi theo hắn từ bao giờ không hay.
Hắn cười, hỏi.
– Trên mặt anh dính gì hay sao mà em nhìn mãi thế?
Cô lắc đầu chủ động vòng tay qua câu lấy cổ hắn.
– Không dính gì hết.
– Em cười lại rồi còn giận anh chuyện lúc sáng không?
– Em làm gì có quyền giận.

Em là người sai mà!
– Không giận mà không đến công ty, không giận mà để anh ăn cơm một mình?
Bị nói trúng tim đen, Lương Tú Trân chỉ biết cười cho qua chuyện.

Quả thực cô đã giận anh, giận vì anh lớn tiếng với cô trước mặt người ngoài.

Dù sao một phần lỗi cũng là do cô mà thành, chuyện không đáng không nên nhắc lại.

Lương Tú Trân cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Chu Đức Tấn lấy lòng.
– Không nhắc đến chuyện đó nữa!
– Được rồi, không nhắc nữa.

Bây giờ ngủ sớm, không nên thức khuya.
– Vâng!
Lương Tú Trân ngoan ngoãn nằm xuống giường, theo thói quen vẫn để một khoảng trống cho Chu Đức Tấn.
Chu Đức Tấn dọn dẹp lại chậu nước trong phòng xong xuôi mới chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bàn tay chạm vào công tắc đèn, vừa định tắt thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên.

Chu Đức Tấn liếc nhìn màn hình, nhận thấy cuộc gọi của Từ Viễn liền nhấc máy.
– Muộn rồi còn có chuyện gì?
Lương Tú Trân thấy nét mặt Chu Đức Tấn có vẻ nghiêm trọng liền ngồi bật dậy xem tình hình.
Từ bên trong điện thoại, Từ Viễn gấp gáp báo tin.
– Chủ tịch, hồ sơ mật của công ty biến mất rồi.
– Cậu đã kiểm tra kỹ chưa? Xem lại có nhầm lẫn ở đâu không.
– Tôi đã tìm rất kỹ rồi, chắc chắn không có nhầm lần.

Hồ sơ mật của công ty không còn nữa.
– Tạm thời đừng để chuyện này lộ ra ngoài, tôi tự có cách giải quyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận