Phía Sau Tan Vỡ


Chu Đức Tấn đọc xong dòng tin nhắn liền tắt điện thoại đặt mạnh xuống bàn.

Nhìn vẻ mặt đầy tức giận của hắn, Lương Tú Trân thắc mắc.
– Có chuyện gì vậy anh? Ai làm anh giận à?
Chu Đức Tấn lắc đầu không đáp, vòng tay hắn ôm Lương Tú Trân chặt hơn.

Hắn cạ nhẹ chóp mũi vào mái tóc mềm cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng toả ra.

Mùi hương khiến tâm trạng hắn dễ chịu hơn.
Lương Tú Trân vẫn thắc mắc người vừa nhắn tin đến là ai mà khiến Chu Đức Tấn tức giận đến vậy.

Đêm qua thấy hắn bực bội chuyện công ty, phải chăng trong công ty đăng gặp trục trặc? Lương Tú Trân muốn giúp nhưng Chu Đức Tấn chọn cách im lặng mỗi lần cô hỏi đến.
Không gian yên tĩnh trong phòng lại thêm nhiệt độ ấm áp truyền trực tiếp đến cơ thể khiến Lương Tú Trân ngủ quên lúc nào không hay.

Cô vẫn nằm im trên người Chu Đức Tấn không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Chu Đức Tấn cúi đầu xuống, nhìn cô đang ngủ liền không dám gây tiếng động mạnh.

Hắn với tay lấy điện thoại trên bàn kiểm tra.

Vừa mở lại nguồn, hàng loạt tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ đến từ một số điện thoại ập đến.
Số điện thoại đó Chu Đức Tấn không lưu rõ một tên trong danh bạ nhưng chỉ cần nhìn qua đã biết đã là ai.

Từ lâu hắn đã không còn lưu số thậm chí còn không muốn họ gọi điện cho mình.

Nhưng cái ước muốn đó không bao giờ thành hiện thực.
Mấy dòng tin nhắn gửi đến, đọc thoáng qua cũng cảm nhận được sự tức giận của người gửi.

Còn chưa kể đến hơn chục cuộc gọi nhỡ, xem ra lần này Chu Đức Tấn không thể không đến.
Đặt điện thoại về chỗ cũ, Chu Đức Tấn vô tình gây ra tiếng động.

Lương Tú Trân vì tiếng động bất ngờ bên tai mà tỉnh giấc.

Cô đưa tay dụi mắt mơ màng nhìn hắn mà hỏi.
– Em ngủ được bao lâu rồi?
– Không lâu lắm! Bên dưới còn đau không?
Lương Tú Trân nhìn xuống khẽ di chuyển.

Đôi lông mày lập tức chau lại biểu lộ sự đau đớn.

Hắn hành cô cả buổi sáng, thay đổi biết bao tư thế.

Cô chỉ mới nằm nghỉ ngơi một lúc sao có thể lành lại nhanh như vậy được.
Thấy Lương Tú Trân đi lại khó khăn, Chu Đức Tấn lấy trong học tủ một lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn.

Nhìn lọ thuốc trên tay Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân thắc mắc.
– Ở đây anh cũng có thứ này sao?
– Lúc nào nó chẳng ở đây! Anh chuẩn bị trước mà.
Chuẩn bị trước?
Lương Tú Trân càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Đây là công ty, Chu Đức để những thứ thuốc này có tác dụng gì? Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên hai người quan hệ trong văn phòng.
Một suy nghĩ không mấy tích cực xuất hiện trong đầu Lương Tú Trân.

Cô giữ tay Chu Đức Tấn không để hắn động vào người.

Sắc mặt tối sầm lại lộ vẻ không vui.

– Anh chuẩn bị những thứ này ở công ty làm gì? Hay là định cho mấy cô nhân viên mỗi lần xong việc phải không?
Lại đa nghi, suy diễn.
Chu Đức Tấn thở dài cứ ngỡ sau chuyện hôm qua Lương Tú Trân đã rút kinh nghiệm.

Dường như nó không giúp ích được là mấy.

Hắn cốc nhẹ vào đầu cô một cái, nghiêm giọng giải thích.
– Anh mua để dành cho em.

Lọ thuốc này vẫn còn chưa bóc hộp, làm gì có nhân viên nào ở đây.

Anh không hứng thú với người phụ nữ khác.

Em không tin tưởng anh được à?
Lương Tú Trân xoa đầu vài cái rồi cúi mặt xuống đầy ủ rũ.
– Em xin lỗi! Ai biết được anh lại có suy nghĩ xấu xa với em ngay trong văn phòng đâu, lại còn chuẩn bị cả thuốc.
– Được rồi, lỗi tại anh.

Bây giờ ngồi im cho anh bôi thuốc.
Lương Tú Trân gật đầu ngoan ngoãn nghe theo.

Chu Đức Tấn nhẹ nhàng tách hai chân cô ra rồi cẩn thận bôi thuốc.

Ngón tay thon dài của hắn chạm thật sâu vào bên trong lại thêm cảm giác lạnh lẽo từ thuốc khiến cô rùng mình.
Lương Tú Trân bám chặt vào người Chu Đức Tấn.

Cảm giác đau rát truyền đến khắp cơ thể khiến hai chân run rẩy.

Biết cô đau, Chu Đức Tấn liền nhanh chóng kết thúc việc bôi thuốc.

Lương Tú Trân khó khăn khép hai chân lại, nước mắt còn rơm rơm nơi khoé mắt.
Chu Đức Tấn hôn lên trán lau nước mắt trên má Lương Tú Trân.

Hắn biết lỗi của mình liền nhẹ giọng an ủi.
– Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.
– Không cần đâu, em tự về được!
– Người đang đau thế này sao đi lại được.

Dù sao anh cũng có việc để ra ngoài, tiện đường anh đưa em về.
– Vâng!
Lương Tú Trân mặc lại chiếc váy cũ rồi khoác áo vest của Chu Đức Tấn bên ngoài che đi những dấu hôn xuất hiện trên cổ sau cuộc hoan ái.

Chu Đức Tấn không để Lương Tú Trân ra ngoài với tình trạng ha thân bị đau.

Hắn bế cô từ trong phòng xuống tận hầm gửi xe của công ty.
Trên đường đi có biết bao nhiêu ánh nhìn dõi theo khiến Lương Tú Trân ngại ngùng không biết giấu mặt vào đâu.

Chu Đức Tấn thì ngược lại, hắn muốn cho mọi người biết chuyện Lương Tú Trân là vợ hắn để bù đắp việc cô không đồng ý làm lễ kết hôn.
Chu Đức Tấn đưa Lương Tú Trân về Chu gia, hắn dặn dò cô đủ kiểu rồi mới lái xe đến điểm hẹn trước.
Dừng lại trước một nhà hàng cổ trong một con phố.

Chu Đức Tấn bước vào nhà hàng, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt như đang tìm kiếm.

Đến khi xác định được vị trí liền đi tới.
Hắn kéo chiếc ghế gỗ, ngồi xuống đối diện người phụ nữ ăn mặc sang trọng.

Nhìn dáng vẻ thanh thơi, từ tốn của bà Chu Đức Tấn lại càng trở nên gấp gáp.

– Mẹ gọi con có chuyện gì không?
Đặc tách trà nóng xuống bàn, Tưởng Vân ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Tấn.

Bà khoanh tay trước ngực, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui.
– Tại sao mẹ nhắn tin gọi điện không trả lời? Con đang đùa với mẹ đấy à? Hay là say đắm con nhỏ kia quá rồi nên quên mất chuyện mình cần làm.
– Con không biết chuyện cần làm mẹ nhắc đến là gì.

Hiện tại con đang rất hạnh phúc với vợ con.
– Vợ? Hạnh phúc? Từ bao giờ con coi nó là vợ thế hả?
Chu Đức Tấn im lặng không đáp.

Hắn không muốn đôi co với người không nói lý lẽ như mẹ hắn.

Càng nói chuyện càng khiến mối quan hệ giữa hai người xấu đi mà thôi.
Tưởng Vân vô cùng tức giận trước sự thay đổi đột ngột của Chu Đức Tấn.

Nếu biết trước Chu Đức Tấn sẽ đem lòng yêu Lương Tú Trân rồi ầm thầm đứng phía sau bảo vệ thì khi Lương Tú Trân ở trong tù bà đã thuê người giải quyết một lần cho xong.
Tưởng Vân cố kìm nén cơn tức giận.

Bà hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh, hỏi.
– Tại sao con lại đứng ra trả tiền nợ các cổ đông cho Lương Hữu? Không phải mẹ nói phải tống cổ ông ta vào tù à?
– Mẹ hại con gái Lương Hữu vào tù chưa đủ hay sao mà còn ép ông ta vào tù?
– Dù là ông ta hay là con gái ông ta thì cũng đều phải ngồi tù hết.

Đám người đó đáng bị như vậy!
So với những điều Tưởng Vân đã phải trải qua trong quá khứ, ngồi tù thôi là chưa đủ.

Bà còn muốn Lương gia phải chịu tủi nhục, đau đớn nhiều hơn như thế.
Năm năm trước, Tưởng Vân yêu cầu Chu Đức Tấn khiến Lương gia phá sản.

Hắn đã làm đúng theo yêu cầu mà bà mong muốn.

Thế nhưng Tưởng Vân lại không hề hay biết việc Chu Đức Tấn đã phát hiện Lương gia ăn chặn tiền của công ty và các cổ đông.

Nếu Tưởng Văn biết chuyện đó sớm hơn thì chính tay bà ta đã tống cổ Lương Hữu vào tù.

Một điều mà Tưởng Vân không ngờ đến là Chu Đức Tấn lại giấu giếm chuyện này rồi âm thầm trả nợ cho các cổ đông trong công ty giúp Lương Hữu không phải chịu cảnh tù tội.

Hành động của hắn khiến bà vô cùng tức giận.

Không phải vô tình kiểm tra lại giấy tờ của Lương gia năm năm trước thì Tưởng Vân cũng không biết chuyện.
Bây giờ mọi chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi, muốn đào bới lại toàn bộ để Lương Hữu vào tù là chuyện không thể.

Tưởng Vân đành phải tạm gác sang một bên.
Cầm tách đã nguội lạnh đi vài phần, Tưởng Vân nhấp một ngụm lấy bình tĩnh.

Bà nén tiếng thở dài, giọng điệu nghiêm nghị đưa ra yêu cầu.
– Con mau ly hôn với Lương Tú Trân đi! Mẹ không muốn con dây dưa với Lương gia cũng không cần con phải làm con bé đó đau khổ nữa.

Mẹ đã tìm được đối tượng xem mắt rồi.

Vài ngày nữa mẹ sẽ gửi địa điểm, thời gian cho con.
– Xin lỗi mẹ, chuyện này con không làm được.


Sẽ không có chuyện con ly hôn với Tú Trân!
– Chu Đức Tấn! Từ nãy đến giờ mẹ nhịn con đủ lắm rồi đấy.

Mẹ không muốn con dây dưa với con bé đó chấm dứt ngay cho mẹ!
Đối mặt với sự phẫn nộ của Tưởng Vâm, Chu Đức Tấn tiếp tục chọn cách im lặng.

Hắn lặng lẽ quay sang hướng khác tránh ánh nhìn từ người đối diện, vờ như không quan tâm.
Tưởng Vân tức đến nỗi không nói lên lời.

Nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, Tưởng Vân đã ngăn cản Chu Đức Tấn không cho hắn gặp lại Lương Tú Trân ngày cô ra tù.
Lúc đó Tưởng Vân vẫn nghĩ Chu Đức Tấn đưa Lương Tú Trân trở về Chu gia để tiếp tục kế hoạch bà đã yêu cầu từ trước.

Thật không ngờ, lần này Chu Đức Tấn không làm theo lời bà mà thực sự muốn giữ Lương Tú Trân bên cạnh.

Con trai bà đã yêu con gái của kẻ mà hận nhất!
Đến nước này, Tưởng Vân không thể giữ bình tĩnh.

Bà nắm chặt tay lại, ngón tay đâm sau vào lòng bàn tay đầy đau đớn.

Nhưng hiện tại điều khiến bà đau lòng hơn chính là người con trai bà sinh thành.
– Mẹ hỏi lại lần nữa, con có chịu ly hôn với Lương Tú Trân hay không?
Hiện tại, Chu Đức Tấn mới là người bình tĩnh nhất.

Hắn nhìn thẳng vào mắt bà, chậm rãi nói.
– Con không ly hôn, tuyệt đối không.

Mẹ cũng đừng nghĩ đến chuyện động đến cô ấy nếu không muốn chuyện xấu của mẹ lộ ra ngoài.
– Con đang đe doạ mẹ?
– Con không đe doạ nhưng con biết phải làm gì nếu mẹ đi quá giới hạn.
Dứt lời, Chu Đức Tấn liền đứng dậy quay lưng rời khỏi nhà hàng.

Hắn không để tâm mẹ hắn đang cảm thấy thế nào bởi hắn biết mọi thứ nên dừng lại đúng lúc.

Suốt mấy năm qua hắn đứng ra gánh mọi tội danh cho bà đã đủ rồi.

Bây giờ thứ hắn cần là sự bình yên mà đáng lẽ hắn phải có từ lâu.
Tưởng Vân ngồi lại nhìn theo bóng Chu Đức Tấn khuất dần với bao cảm xúc mông lung trong lòng.

Chuyện xấu mà Chu Đức Tấn nhắc tới Tưởng Vân sớm đã đoán ra được nhưng rõ ràng bà đã cố tình giấu giếm nó thật kỹ.

Nếu bà không phải người nói thì chỉ có thể là người thứ ba trong đêm mưa năm đó tiết lộ.
Rời khỏi quán nước, Tưởng Vân bắt một chiếc taxi đến bệnh viện thành phố.

Suốt quãng đường đi, bà liên tục ra hiệu cho tài xế lái nhanh hơn.

Cơn thịnh nộ trong người ngày một tăng lên, bà cần phải tìm một người để trút cơn tức giận.
Mất gần 30 phút đi đường, chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện.

Tưởng Vân trả tiền xe xong lập tức lao thẳng vào trong.

Bà tiến đến chỗ tiếp tân, đập mạnh tay xuống bàn lớn tiếng.
– Y tá Chu Di Linh đang ở đâu? Mau gọi cô ta ra đây cho tôi?
Nữ y tá ở khu tiếp tân lịch sự, điềm tĩnh đáp lại bà.
– Thưa bà, y tá Chu Di Linh hiện đang trong ca mổ không thể gặp bà ngay được.

Nếu bà muốn gặp phải ngồi đợi!
– Tôi không muốn chờ đợi gì hết.

Mau gọi Chu Di Linh ra đây cho tôi.
– Mong bà hiểu cho, y tá Chu Di Linh hiện đang trong phòng mổ.

Phiền bà đợi thêm một chút.
– Tôi không muốn đợi! Gợi cô ta ra đây ngay!
Tưởng Vân tức giận quát lớn.

Bà ta quát tháo trong bệnh viện, liên tục đập mạnh tay xuống bàn gây ồn ào.


Khu đại sảnh của bệnh viện chẳng mấy chốc mà trở nên mất trật tự.
Mấy y tá đang phụ trách dưới sảnh không muốn ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác liền tìm cách trấn an Tưởng Vân.

Thế nhưng bà ta vẫn tiếp tục làm loạn không nể nang bất kỳ ai.
Tình thế ngày một trở nên rắc rối, một cô y tá trẻ định gọi điện cho bảo vệ thì đúng lúc Chu Di Linh chạy đến.

Vừa kết thúc ca mổ, Chu Di Linh lập tức tới đại sảnh sau khi nghe mọi người báo tin.
Thấy Tưởng Vân đang làm loạn để tìm mình, Chu Di Linh vội vàng xin lỗi mọi người rồi kéo Tưởng Vân vào trong phòng riêng nói chuyện.

Cô ta nhìn xung quanh một lượt đến khi không còn ai bên ngoài mới đóng chặt cửa lại.

Chu Di Linh quay sang phía Tưởng Vân, hỏi.
– Sao mẹ lại làm như thế, mẹ biết như vậy ảnh hưởng đến bao nhiêu người không? Mẹ có thể ngồi đợi con mà.
Chu Di Linh vừa dứt lời, Tưởng Vân đã cho cô một cái tát đau điếng in hằn năm dấu ngón tay trên mặt.
Chu Di Linh run rẩy đưa tay chạm vào mặt mình cảm nhận nỗi đau đang từ từ truyền đến.

Nó không chỉ là nỗi đau thể xác mà còn là nỗi đau tinh thần.

Đây không phải lần đầu tiên Tưởng Vân đánh Chu Di Linh nhưng là lần đầu tiên cô bị đánh mà không biết bản thân sai ở đâu.
Cô nhìn bà bằng đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cổ họng nghẹn ngào như có vật chắn ngang, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.
– Mẹ… sao mẹ lại?
– Tao không ngờ mày lại là loại người ăn cháo đá bát.

Có phải mày muốn chia rẻ hai mẹ con tao đúng không?
– Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy? Con thực sự không hiểu.

Con không có chia rẻ mẹ với ai hết!
– Mày còn dám già mồm à? Nếu không phải mày nói thì làm sao thằng Tấn nó biết chuyện tao là người đã g.i.ế.t Cố Huyền Thanh? Năm đó xảy ra chuyện chỉ có tao và mày biết.

Mày không nói thì ai nói hả?
Chu Di Linh lắc đầu lia lịa liên tục phủ nhận những lời Tưởng Vân vu oan cho bản thân.

Cô nắm chặt lấy tay bà, nước mặt lấm lem trên gương mặt vô tội cố hết sức mà thanh minh.
– Mẹ, con thực sự không biết.

Con không có nói cho Đức Tấn chuyện năm đó.

Xin mẹ hãy tin con, thực sự không phải là con mà mẹ!
Tưởng Vân hất mạnh tay Chu Di Linh ra khỏi người.

Đối với bà bây giờ Chu Di Linh chẳng khác nào kẻ thù.

Bà trừng mắt nhìn cô đầy tức giận.
– Đừng bao giờ gọi tao là mẹ.

Tao không có đứa con như mày!
– Mẹ ơi, không phải con.

Không phải con mà mẹ!
Chu Di Linh cố níu Tưởng Vân ở lại, cô vẫn cầu xin vẫn thanh minh cho bản thân trong nước mắt.

Thế nhưng người phụ nữ kia đã rời đi không quay đầu lại nhìn con gái của mình một lần.
Trở về nhà vào lúc đêm muộn, Chu Đức Tấn lững thững bước vào nhà.

Hắn nhìn xung quanh một lượt ngoài bóng đen và sự tĩnh lặng bao trùm thì hoàn toàn trống không.
Lê từng bước chân nặng nhọc lên cầu thang, đứng trước cửa phòng ngủ Chu Đức Tấn không gõ mà trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.

Dáng người nhỏ bé của Lương Tú Trân thu gọn trong tầm mắt Chu Đức Tấn.

Hắn chậm rãi tiến đến chỗ cô, lặng lẽ ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Chu Đức Tấn mệt nhoài tựa đầu vào vai Lương Tú Trân, thì thầm bên tai.
– Em không muốn mang thai con của anh đến vậy sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận