– Lương Tú Trân, em… đang ghen sao?
– Em… em không có! Em chỉ thấy giận thôi.
Anh ra ngoài cả một ngày, điện thoại lại không liên lạc được.
Hôm bay bữa trưa và tối em nấu cho anh đều phải bỏ đi.
Em là đang tiếc công sức của mình thôi chứ không phải là ghen.
Lương Tú Trân cứ ấp úng mãi mới giải thích xong.
Đến chính cô còn không rõ cảm xúc hiện tại thế nào, là ghen hay không? Cô chỉ đơn thuần thấy khó chịu khi không liên lạc được với Chu Đức Tấn, bồn chồn khi mấy suy nghĩ vu vơ xuất hiện liên tục trong đầu.
Mặc dù Lương Tú Trân không thừa nhận nhưng Chu Đức Tấn hiểu rõ thái độ khi nãy của cô là đang ghen.
Cả ngày nay điện thoại Chu Đức Tấn luôn ở chế độ im lặng, công việc bộn rộn nên hắn chắng có thời gian kiểm tra.
Mùi nước nồng nặc trên người cũng là của đối tác nam.
Nhưng dường như mấy việc này đã khiến Lương Tú Trân hiểu lầm.
Chu Đức Tấn cứ nghĩ sau khi kết thúc vở kịch mất trí nhớ Lương Tú Trân sẽ quay trở về với thái độ chán ghét, căm hận hắn.
Sáng nay lúc tỉnh dậy thấy hắn nằm bên cạnh, Lương Tú Trân còn tỏ ra sự khó chịu.
Chính vì thế nên Chu Đức Tấn mới tự động tạo khoảng cách để cô không ghét hắn thêm.
Nhưng dường như hắn đã hiểu sai mọi chuyện rồi vô tình khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Nhìn Chu Đức Tấn cứ đứng im lặng cười một mình, Lương Tú Trân cảm thấy đầu óc hắn bắt đầu có vấn đề.
Hay là mải mê với công việc quá nên tinh thần không được tỉnh táo?
Lương Tú Trân sợ hãi chậm rãi kéo nhẹ vạt áo Chu Đức Tấn rồi lên tiếng.
– Anh sao vậy? Em… em nói có gì không đúng à?
Nụ cười trên môi Chu Đức Tấn chợt tắt, hắn vội thu lại điệu bộ vui mừng của mình mà trở nên nghiêm túc hẳn.
Dù sao Lương Tú Trân cũng đang hiểu lầm lại không thừa nhận rằng cô đang ghen nên Chu Đức Tấn muốn kiểm chứng thêm một lần.
Hắn ho lên vài tiếng, giọng nói bỗng chốc trùng xuống thái độ cũng không cợt nhã như khi nãy.
– Thật ra, hôm nay anh có hẹn với đối tác bên ngoài.
Chiều muộn anh đến quán bar để kiểm tra tình hình kinh doanh.
Dạo gần đây anh không đến nên quán bar có chút lộn xộn!
– Anh… anh đến cái nơi mà có mấy cô vũ công nhảy thoát y đó sao?
– Mấy thứ đó trong quán bar nào chẳng có, em đâu cần phải bất ngờ như vậy.
Lương Tú Trân im lặng không nói thêm lời nào.
Đúng như những gì cô nghĩ, Chu Đức Tấn thực sự đã đến quán bar.
Còn chuyện hắn đã làm những gì trong đó chỉ có bản thân hắn biết.
Cô chỉ thấy tội cho chính mình, cả ngày đã tốn công làm cơm lo lắng cho hắn để bây giờ chẳng nhận lại được gì.
Chu Đức Tấn cố nhịn cười khi thấy sắc mặt cau có của Lương Tú Trân.
Hắn sắp xếp tập tài liệu trên tay, nói.
– Nếu không còn chuyện gì nữa thì em nghỉ đi.
Anh xuống dưới lầu làm việc!
Dứt lời, Chu Đức Tấn cứ thế quay lưng rời khỏi phòng mà không để tâm đến người con gái phía sau đang bực bội trong người đến thế nào.
Cánh cửa gỗ đóng lại, Lương Tú Trân liền nặng nhọc nằm xuống giường.
Đôi mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào một chỗ nhất định trên trần nhà.
Nghĩ về cả ngày hôm nay, Lương Tú Trân thấy bản thân cũng thật rảnh rỗi khi không lại phải lo lắng cho một kẻ đã không thể đứng ra bảo vệ mình.
Đáng lẽ ra nếu Chu Đức Tấn muốn được nhận sự tha thứ, muốn Lương Tú Trân cho hắn thêm một cơ hội thì hắn phải khiến cô hạnh phúc chứ không phải sự thất vọng thế này.
Lúc chờ Chu Đức Tấn trở về, Lương Tú Trân đã thầm mong hắn sẽ không đến quán bar hay mấy nơi trụy lạc trong thành phố.
Nhưng sự thật không như cô mong đợi.
Một ngày bị cảm giác mệt mỏi đeo bám, đến tận đêm khuya rồi vẫn không tha.
Cả người Lương Tú Trân chẳng còn chút sức lực, đầu có chút choáng váng.
Cô kéo chăn lên ngang ngực bỏ mặc những suy nghĩ không đâu mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chuyện tha thứ cho Chu Đức Tấn còn quá mơ hồ trong tâm trí cô.
Đêm muộn.
Sau khoảng thời gian chờ đợi, nhìn căn phòng trước mặt chỉ còn ánh sáng hiu hắt từ cây đèn ngủ, Chu Đức Tấn mới đẩy cửa bước vào bên trong.
Hắn lặng lẽ đến bên cạnh giường đặt xuống bàn ly nước và viên thuốc đã chuẩn bị sẵn.
Viên thuốc này chỉ đơn thuần là thuốc bổ, tốt cho xương khớp đặc biệt là người vừa mới lành chân.
Chu Đức Tấn quay sang bên cạnh chỉ thấy bóng lưng nhỏ đối diện.
Hắn cười nhẹ nhàng nói.
– Thuốc của em, anh để trên bàn.
Uống xong rồi đi ngủ.
Hôm nay anh ra ngoài gặp đối tác rồi đưa ông ta về khách sạn nên về muộn.
Còn quán bar, anh đã nhượng lại cho người khác rồi.
Đáp lại Chu Đức Tấn là khoảng không tĩnh lặng, cô gái nhỏ trước mặt không trả lời hắn.
Chu Đức Tấn không quá mong đợi bởi hắn chỉ vào phòng để đưa thuốc.
Mấy lời thanh minh phía sau giống như phần thêm cho một câu chuyện đang bị bỏ dở.
Xong việc Chu Đức Tấn liền rời khỏi phòng trả lại một không gian yên tĩnh.
Lương Tú Trân nằm im trên giường nhưng không hề ngủ mà chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Nghe bên tai truyền đến tiếng lạch cạch của cánh cửa khi đóng lại, Lương Tú Trân liền lật chăn ngồi dậy.
Cô nhìn viên thuốc trên bàn, khẽ nở nụ cười thoả mãn.
– Xem như anh còn biết điều!
Lương Tú Trân vui vẻ uống viên thuốc bổ trên tay rồi mới yên tâm nghỉ ngơi.
Chu Đức Tấn đứng bên ngoài hành lang, thông qua khe hở giữa hai cánh cửa nhìn vào bên trong.
Từng hành động của Lương Tú Trân đều thu dọn vào tầm mắt Chu Đức Tấn.
Hắn biết cô vẫn chưa ngủ nên mới nhân cơ hội mà giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Tuy không được chính tai nghe Lương Tú Trân thừa nhận rằng cô đang ghen nhưng Chu Đức Tấn vẫn biết cô không hoàn toàn hết tình cảm với hắn.
Sự căm ghét, định kiến trong tâm trí Lương Tú Trân đã không còn nhiều như trước.
Tỉnh dậy đã là 7 giờ sáng ngày hôm sau.
Lương Tú Trân theo quán tính, ngay khi tỉnh giấc liền nhìn sang bên cạnh.
Khoảng trống trên giường vẫn y nguyên như đêm qua, không hề thay đổi.
Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Lương Tú Trân còn Chu Đức Tấn sớm đã không thấy bóng dáng.
Thay một bộ đồ mới, Lương Tú Trân xuống dưới lầu.
Nhìn xung quanh một lượt vẫn không thấy Chu Đức Tấn, cô đoán có lẽ hắn đã đến công ty từ sớm.
Bước vào bếp, Lương Tú Trân thấy một đĩa thức ăn được bìa biện trên bàn.
Bên cạnh còn có một tờ giấy ghi chú, dòng chữ “Bữa sáng của em” nắn nót hiện ngay trước mắt.
Lương Tú Trân mỉm cười đặt tờ giấy sang một bên rồi lặng lẽ ngồi xuống dùng bữa.
Hơn một tiếng sau, Lương Tú Trân đã có mặt tại bệnh viện thành phố.
Hôm nay cô đến đây để thăm mẹ.
Mấy ngày qua vướng bận chuyện của Chu Đức Tấn nên chẳng còn thời gian để tới đây, một phần vì cô sợ hắn phát hiện.
Bây giờ Chu Đức Tấn đã biết cô giả vờ mất trí nhớ nên chẳng còn cảm giác lo lắng mỗi khi đến đây.
Vẫn giống như mọi khi, mỗi lần Lương Tú Trân đến thì chỉ thấy mẹ cô nằm một mình trên giường bệnh còn bố cô đi đâu mất tích.
Nhiều lúc đến khi Lương Tú Trân phải ra về, Lương Hữu mới xuất hiện.
Đặt giỏ trái cây đã chuẩn bị từ trước xuống mặt bàn.
Lương Tú Trân tiến đến ngồi bên cạnh giường mẹ.
Cô nhìn cơ thể yếu ớt của mẹ, nhìn chiếc máy trợ tim lúc nào cũng phải gắn trên người mẹ mà thở dài.
Đã lâu lắm rồi cô không được nghe tiếng mẹ, không được mẹ ôm vào lòng.
Đôi lúc, cô mệt mỏi những chuyện trong cuộc sống muốn được mẹ dỗ dành, an ủi mà chẳng được.
Mong ước lớn nhất của cô hiện tại là sức khoẻ của mẹ khá lên.
Tới lúc đó mẹ sẽ lại mỉm cười với cô.
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.
Âm thanh từ tấm bản lề đã rỉ sắt vang lên khiến Lương Tú Trân chú ý.
Vội lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên mi, Lương Tú Trân vội vàng đứng dậy cúi chào đầy kính cẩn.
– Bố ạ!
– Ừ, con đến thăm mẹ à? Cứ ngồi đi để bố đi lấy nước cho con uống.
Lương Hữu vừa mới bước vào phòng đã vội tìm cách đi ra ngoài bên.
Lương Tú Trân hiểu ý đồ của ông liền lên tiếng ngăn cản.
– Bố không cần phải đi lấy nước đâu.
Con đã đổ đầy bình khi nãy rồi.
– Vậy… vậy à? Thế con có muốn ăn gì không để bố đi mua?
– Bố! Bố đang cố ý tránh mặt con phải không?
Bị nói trúng tim đen, miệng lưỡi Lương Hữu cứng đờ lại nhất thời không nói lên lời.
Ánh mắt không thể cố định ở một chỗ mà liên tục nhìn sang hướng khác tránh sự dò xét từ người đối diện.
Lương Hữu ngập ngừng phải mãi lâu sau mới nói được thành câu.
– Con… con nói lạ vậy? Bố đâu có tránh mặt con.
Chỉ là con gái lâu lâu đến đây nên bố mới quan tâm con thôi chứ có trốn tránh gì.
– Con biết bố xẩu hổ không dám đối diện với con chuyện năm năm trước bố đã ăn chặn tiền của công ty.
Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, bố cũng đã thay đổi.
Chẳng phải bố nói với con, ai rồi sẽ mắc sai lầm quan trọng là biết quay đầu hay sao? Bố cư xử như vậy nữa, bản thân con cũng cảm thấy khó xử đấy ạ!
Lương Tú Trân đến đây thăm mẹ đồng thời cũng muốn biết tình hình hiện tại của bố ra sao.
Nhưng lần nào đến đây đều không gặp Lương Hữu, nếu có chạm mặt thì ông lại tìm cách đi ra ngoài.
Từ sau khi Lương Tú Trân phát hiện sự thật về chuyện công ty phá sản năm năm trước, Lương Hữu thấy không còn mặt mũi nào để nhìn cô.
Dù trong quá khứ hay hiện tại ông vẫn luôn xây dựng hình ảnh một người cha mẫu mực để cô nhìn nhận rồi học tập.
Nhưng trên đời chẳng điều gì có thể chôn giấu mãi mãi đặc biệt là những điều xấu.
Lương Hữu hổ thẹn khi để Lương Tú Trân biết vinh hoa phú quý, sự giàu có hay danh tiếng bấy lâu nay của Lương gia đều được làm từ đồng tiền bẩn.
Ông thực sự là một người bố tệ hại.
Lương Hữu cứ mãi im lặng khiến Lương Tú Trân buộc phải lên tiếng.
– Bố! Bố nghe con nói không?
Lương Hữu ngập ngừng khẽ gật đầu.
Ông ngẩng mặt lên nhìn cô, lắp bắp mãi mới thành câu.
– Con… thực sự tha thứ cho bố sao?
– Vâng! Chuyện đã qua rồi, bố cũng đừng nghĩ ngợi nhiều.
Con đến đây thăm bố mẹ mà lần nào cũng không được gặp bố.
Con thấy buồn lắm!
– Bố hiểu rồi.
Lương Tú Trân vui vẻ tiến đến chỗ Lương Hữu dìu ông ngồi xuống ghế.
Cô đặc biệt bổ hoa quả mời ông, hai bố con lại cùng nhau ngồi nói chuyện.
Lâu lắm rồi Lương Tú Trân mới có lại cảm giác này.
Cảm giác được cùng bố chia sẻ những chuyện xảy ra trong một ngày.
Thời gian gần đây Lương Hữu không còn đến công trường làm việc.
Đúng hơn là ông đã nghỉ việc phụ hồ để có thời gian chăm sóc vợ mình nhiều hơn.
Hiện giờ ông chỉ nhận làm mấy công việc lặt vặt kiếm đủ tiền sống hằng ngày.
Mỗi tháng Lương Tú Trân đều chu cấp tiền cho Lương Hữu nhưng ông không dùng mà dành dụm, tích góp lại để phòng trừ trường hợp bất trắc cần đến.
Lúc Lương Tú Trân kết hôn, ông đã không có lấy một của hồi môn nên ông muốn làm điều gì đó cho cô.
Lương Hữu quan sát con gái mình.
Ông nhận ra thời gian gần đây Lương Tú Trân xuống sắc hẳn, người tiều tụy đi nhiều không còn được khoẻ mạnh như mấy tuần trước.
– Tú Trân! Con với Đức Tân có xảy ra chuyện hay sao mà bố thấy dạo này con mệt mỏi vậy? Lại còn gầy đi nữa.
Lương Tú Trân vội đưa tay lên kiểm tra rồi cười gượng đáp lại ông.
– Đúng là gần đây con cảm thấy không được khoẻ nhưng không phải do giữa con và anh Tấn có vấn đề.
– Nếu vậy thì con đi khám ngay đi chứ bố thấy con tiều tụy lắm rồi đấy!
– Vâng!
Mấy ngày gần đây, Lương Tú Trân cảm thấy không khoẻ.
Cơ thể lúc nào cũng mệt mỏi, đầu óc choáng váng đôi khi cứ đặt lưng xuống giường là ngủ miên man không biết biết trời chăng.
Hôm nay tới bệnh viện, không chỉ có mỗi chuyện thăm mẹ mà cô còn muốn khám qua xem bản thân mắc bệnh gì.
Sau khi nói chuyện với bố, Lương Tú Trân rời khỏi phòng bệnh chuẩn bị khám tổng quát.
Đi dọc dãy hành lang dài, Lương Tú Trân ngó nghiêng tìm phòng bệnh của bác sĩ.
Do không để tâm xung quanh Lương Tú Trân vô tình đụng phải một y tá.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra nữ y tá kia là Chu Di Linh.
Lương Tú Trân vội vàng đỡ Chu Di Linh đứng dậy, ngập ngừng lên tiếng.
– Chị Linh, em xin lỗi.
Do em không để ý, chị có sao không?
Chu Di Linh chỉnh lại quần áo xua tay mấy lần.
– Chị không sao! Em đi đâu mà không chú ý xung quanh thế? Lỡ va phải người bệnh thì sao?
– Em đi tìm phòng làm việc của bác sĩ để khám bệnh.
– Khám? Bệnh gì mà khám?
– Em chưa khám nên là cũng chưa rõ.
Nhưng mà gần đây em thấy trong người cứ mệt mỏi, hay buồn ngủ lại còn đau đầu nữa.
Chu Di Linh chăm chú nghe Lương Tú Trân kể về các dấu hiệu, biểu hiện mà cô gặp phải.
Chu Di Linh trầm ngâm suy nghĩ một hồi mới lên tiếng.
– Không cần tìm bác sĩ đâu.
Đứng đây đợi chị một lát.
– Vâng.
Dứt lời, Chu Di Linh nhanh chân rời đi.
Lương Tú Trân đứng phía sau nhìn theo bóng Chu Di Linh khuất dần mà trong đầu xuất hiện bao nhiêu thắc mắc.
Lương Tú Trân tự hỏi có phải Chu Di Linh đã biết cô mắc bệnh gì hay không.
Khoảng 5 phút sau, Chu Di Linh quay trở lại.
Cô ta đưa cho Lương Tú Trân một chiếc cốc nhỏ, nói.
– Em vào nhà vệ sinh, lấy một ít nước tiểu của em cho chị.
– Nước tiểu đấy ạ? Nhưng nó liên quan gì đến bệnh của em?
– Thì cứ làm theo lời chị nói đi.
Nhanh lên nào!
Chu Di Linh liên tục thúc giục, Lương Tú Trân không còn cách nào khác đành phải làm theo.
Chu Di Linh đứng bên ngoài chờ đợi, gần 10 phút sau Lương Tú Trân mới ra bên ngoài.
Sau khi có mẫu nước tiểu của Lương Tú Trân, Chu Di Linh liền đem đi xét nghiệm.
Còn khoảng thời chờ kết quả, Lương Tú Trân ngồi chờ ở dãy ghế băng hành lang bệnh viện.
Quay trở lại với tờ giấy xét nghiệm trên tay, Chu Di Linh đưa kết quả cho Lương Tú Trân.
Nhìn nét mặt nghiêm trọng của Chu Di Linh, Lương Tú Trân bắt đầu cảm thấy lo lắng.
– Chị Linh! Em mắc bệnh khó chữa hay sao mà trông chị nghiêm trọng vậy?
Chu Di Linh khẽ thở dài tưởng chừng sẽ nói ra những chuyện buồn.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Chu Di Linh liền trở nên rạng rỡ.
Cô ta mỉm cười vui mừng thông báo.
– Tú Trân, em có thai rồi.
Thai nhi trong bụng đã được một tuần tuổi!
Lương Tú Trân như không tin vào những lời Chu Di Linh nói.
Cô vội vàng lấy tờ giấy xét nghiệm trên tay Chu Di Linh cẩn thận kiểm tra.
Bên trong giấy xét nghiệm có đóng dấu màu đỏ ở cuối trang, kết quả mang thai chính xác đến 100%.
Lương Tú Trân ngỡ ngàng, đọc đi đọc lại kết quả nhiều lần.
Cô thực sự đã mang thai con của Chu Đức Tấn!