Phía Sau Tan Vỡ


– Lần đầu làm bố thiếu kinh nghiệm, đến mấy đứa sau anh sẽ làm tốt hơn!
Lương Tú Trân suýt nữa thì sặc nước vì câu nói của Chu Đức Tấn.

Cô đưa tay vuốt ngực mấy cái hỏi lại.
– Anh còn dám nghĩ đến lần sau?
– Tất nhiên! Chúng ta phải sinh nhiều hơn một đứa chứ.

Em không muốn như vậy à?
– Chuyện đó để tính sau!
Đặt ly sữa xuống bàn, Lương Tú Trân lập tức nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Đắp chăn lên ngang ngực, Lương Tú Trân không buồn để tâm đến người nào đó đang có tâm trạng không vui sau lời nói của cô.
Sắc mặt Chu Đức Tấn tối sầm lại, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng.

Hắn nghĩ đến sau này có lẽ chuyện sinh thêm mấy đứa nữa sẽ rất khó khăn bởi Lương Tú Trân vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hắn.

Chu Đức Tấn buồn trong lòng nhưng không dám thổ lộ ra bên ngoài.

Hắn đứng dậy chỉnh lại độ sáng đèn ngủ rồi nằm xuống kế bên Lương Tú Trân.

Ranh giới chia đôi giường vẫn còn, Chu Đức Tấn biết thân biết phận nên không dám bước sang chỉ có thể yên phận trong phần giường của mình.
Không gian tĩnh lặng cứ thế bao trùm lấy hai người.

Ánh trăng ngoài kia cũng không còn quá sáng, vạn vật dường như cũng đi vào giấc ngủ.
Sáng.
Lương Tú Trân thức dậy rất sớm.

Quay sang bên cạnh, Chu Đức Tấn vẫn còn trong giấc ngủ.

Cô nhẹ nhàng bước xuống giường thay quần áo.

Tự tay chuẩn bị một bữa sáng đơn giản cho Chu Đức Tấn, mọi thứ xong xuôi Lương Tú Trân mới bắt một chiếc taxi đến bệnh viện.

Ngày hôm nay, cô muốn gặp bố để làm rõ mọi chuyện.
Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện cũng là lúc cổng bệnh viện mở để thăm người thân.

Lương Tú Trân đi vào trong đi đến phòng bệnh như mọi lần.
Đứng trước phòng, Lương Tú Trân không ngần ngại mà đẩy cửa bước vào trong.

Không gian phòng bệnh chỉ có một mình mẹ cô cùng những âm thanh từ các thiết bị hỗ trợ phát ra.
Lương Tú Trân tiến đến tự tay dọn dẹp lại phòng bệnh sạch sẽ rồi chỉnh lại giường bệnh cho mẹ giống như thường ngày bố cô vẫn đang làm.

Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, Lương Tú Trân đoán có lẽ giờ đây bố cô đang bận chuyện bên ngoài nên chưa thể.

Cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh chờ cho đến khi ông đến.
Gần 30 phút sau, âm thanh cót két từ cánh cửa phòng bệnh vang lên.
Lương Tú Trân hướng ánh nhìn về phía cửa, vừa thấy Lương Hữu cô liền đứng dậy cúi đầu đầy kính cẩn.
– Con chào bố!
– Tú Trân hả con? Sao hôm nay đến thăm mẹ sớm vậy?
– Vâng.

Con muốn đến phụ giúp bố thôi.
Lương Hữu bật cười rồi mang những thứ đồ chuẩn bị từ nhà đặt xuống bàn.


Ông ra hiệu cho Lương Tú Trân ngồi xuống, sắc mặt vui vẻ khi kể cho cô nghe.
– Tú Trân! Hôm qua mẹ con đã cử động rồi đấy!
– Thật hả bố? Vậy là mẹ sắp tỉnh lại sao?
– Bác sĩ nói nếu cứ tiến triển tốt như vậy, một thời gian ngắn nữa mẹ con sẽ tỉnh lại thôi.
Lương Tú Trân mỉm cười gật đầu hiểu ý.

Cô nhìn về phía giường bệnh, ánh mắt chứa đựng biết bao nhiêu hy vọng.

Mẹ cô nằm trong viện cũng đã lâu còn cô thì không biết từ bao giờ đã không nghe thấy tiếng mẹ.

Bây giờ nghe tin bệnh tình của mẹ có tiến triển tốt, Lương Tú Trân chỉ mong sao mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tốt hơn.
Tạm gác lại niềm vui về mẹ, Lương Tú Trân quay sang phía bố mình.

Sắc mặt của cô bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, ngữ điệu nghe qua cũng thấy vô cùng nghiêm trọng.
– Bố! Con có chuyện muốn hỏi bố.
– Ừ, con hỏi đi.

Nếu biết bố sẽ nói cho con nghe.
– Trước kia, bố và người phụ nữ tên Lưu Tưởng Vân có quan hệ gì?
Cái tên Lưu Tưởng Vân vừa được thốt ra từ miệng Lương Tú Trân, nụ cười trên gương mặt Lương Hữu lập tức biến mất.

Ông nhanh chóng thay đổi thái độ, ánh mắt đảo láo liêng không dám nhìn thẳng vào cô.
Chuyện giữ ông và Lưu Tưởng Vân đã trở thành quá khứ.

Ông cố quên đi và không muốn nhắc lại.

Hơn nữa, nó cũng không phải chuyện vui gì nên ông đã giấu suốt bao nhiêu năm qua.

Vậy mà không hiểu bằng một cách nào đó, con gái ông lại biết đến người phụ nữ tên Lưu Tưởng Vân.
Sự im lặng của Lương Hữu càng khiến Lương Tú Trân thêm chắc chắn về nỗi nghi ngờ của bản thân.

Rõ ràng giữa bố cô và Lưu Tưởng Vân có một mối quan hệ nào đó nên ông mới đột ngột thay đổi thái độ như vậy.

Lương Hữu còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Lương Tú Trân huống hồ gì là nói ra mọi chuyện.
Lương Tú Trân cố tình im lặng để Lương Hữu có thời gian suy nghĩ và nói về quá khứ cho cô nghe.

Nhưng dường như sự chờ đợi của cô là không có tác dụng.

Lương Tú Trân nén tiếng thở dài, chậm rãi lên tiếng.
– Bố! Con biết bố có quen người tên là Lưu Tưởng Vân.

Con hy vọng bố có thể nói ra sự thật với con.
Lúc này Lương Hữu mới ngẩng đầu lên đối diện với Lương Tú Trân.

Quá khứ mà bấy lâu nay ông vẫn luôn chôn vùi lại không thể giấu mãi.

Lương Tú Trân đã hỏi đến mức này, Lương Hữu đoán chắc cô đã biết được một chuyện nào đó.

Dù sao cũng không thể giấu được mãi, Lương Hữu đành phải nói ra sự thật.

Ông khẽ thở dài, kể lại.
– Bố và Lưu Tưởng Vân đã từng có một thời gian quen biết.

Nói đúng hơn bà ấy là mối tình đầu của bố.


Ban đầu bố đã dự tính làm đám cưới nhưng rồi đột nhiên bà ấy biến mất không một tung tích.

Bố đã đi tìm rất nhiều nơi mà không thấy.

Sau đó…
– Sau đó thì sao hả bố?
– Bố nghe tin bà ấy đã quen một người đàn ông khác nên bố cũng từ bỏ mối tình đầu của mình mà đến với mẹ con.

Tuy Tưởng Vân là mối tình đầu của bố nhưng hiện tại bố chỉ yêu một mình mẹ con.

Còn Tưởng Vân đã hơn hai chục năm nay bố không liên lạc, không biết tung tích rồi.
Lương Tú Trân im lặng hồi lâu suy xét kỹ lại những điều bố cô vừa nói.
Trong quá khứ, Lương Hữu và Lưu Tưởng Vân đã có một khoảng thời gian qua lại với nhau.

Đến khi hai người chuẩn bị tính đến việc tổ chức đám cưới thì Lưu Tưởng Vân đột nhiên biến mất không một dấu vết.

Còn Lương Hữu suốt mấy năm trời vẫn luôn đi tìm mối tình đầu của mình.

Đến khi tìm được lại nhận được tin Lưu Tưởng Vân đang quen người đàn ông khác.
Lương Tú Trân suy đi nghĩ lại, trong chuyện này bố cô không phải người sai.

Vậy thì sao Lưu Tưởng Vân lại hận Lương gia đến thế? Phải chăng khoảng thời gian bà ta biến mất có vấn đề?
Thấy Lương Tú Trân đột nhiên trở nên đăm chiêu sau khi nghe bản thân kể chuyện quá khứ.

Lương Hữu liền vỗ nhẹ vào vai cô một cái.
– Tú Trân! Con có điều gì mà im lặng thế hả?
Lương Tú Trân cười gượng vội lắc đầu đáp.
– Không có gì đâu bố.

Mà bố ơi, ngày trước lúc bố quen Lưu Tưởng Vân giữa hai người đã từng xảy ra mâu thuẫn nào không?
Lương Hữu trầm tư rất lâu, đến mãi sau mới đáp lại.
– Không! Nói ra thì có lỗi với mẹ con nhưng bố và Tưởng Vân rất tính hợp nhau chưa từng xảy ra xích mích quá nghiệm trọng.

Đôi bên gia đình cũng đồng thuận không cấm cản.
– Vậy… giữa bố và bà ta đã từng xảy ra chuyện gì sai trái chưa?
Lương Hữu chau mày tỏ vẻ không hài lòng với câu hỏi của Lương Tú Trân.

Sắc mặt ông trở nên khó chịu, bực nhọc nói.
– Con nghĩ bố là loại người gì mà hỏi như vậy? Nếu giữa bố và Tưởng Vân xảy ra chuyện thì chắc chắn bố sẽ chịu trách nhiệm.
– Con… con hiểu rồi!
Nhìn thái độ phẫn nộ cùng ngữ điệu kiên quyết kia của Lương Hữu, Lương Tú Trân biết ông không nói dối.

Lương Tú Trân hiểu rõ tính cách của bố mình.

Nếu như ông nói dối thì đã không hùng hồn giống vậy, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng ông còn chuyện giấu giếm cô.

Hơn nữa khoảng thời gian Lưu Tưởng Vân biến mất cũng rất đáng nghi.

Giữa hai người họ, ai cũng có khả năng là kẻ nói dối.

Nhưng điều quan trọng mà Lương Tú Trân muốn xác định là Chu Đức Tấn có phải con ruột của bố cô hay không.
Sự phẫn nộ thể hiện trên gương mặt Lương Hữu khiến Lương Tú Trân không dám hỏi tiếp.


Cô gượng cười cho qua chuyện rồi nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác.
– Thật ra lúc trước con có nghe mẹ kể về mối tình đầu của bố nên con có chút thắc mắc chứ không hề có ý gì.

Bố đừng giận con nhé!
– Thôi được rồi, dù sao cũng là chuyện của giá khứ bố cũng không muốn nhắc lại.

Bây giờ tập trung chăm sóc cho mẹ con kia kìa.

Bà ấy sắp tỉnh rồi đấy!
– Vâng.
Lương Tú Trân mỉm cười ngoan ngoan nghe theo lời Lương Hữu.

Câu chuyện nhanh chóng kết thúc với nhiều câu hỏi bỏ ngõ và vài điều dở dang.

Nhưng Lương Tú Trân hiểu nếu cứ tiếp tục gặng hỏi sẽ chẳng thể đi đến đâu.

Dù sao qua cuộc nói chuyện, cô cũng biết thêm về việc Lưu Tưởng Vân là mối tình đầu của Lương Hữu.

Còn giữa hai người họ có xảy ra chuyện rồi để lại hậu quả hay không thì vẫn phải đợi kết quả xét nghiệm ADN.
Sau gần một buổi sáng ở bệnh viện chăm sóc mẹ cùng bố, Lương Tú Trân bắt một chiếc taxi rời khỏi bệnh viện.

Thay vì trở về Chu gia, Lương Tú Trân đã yêu cầu tài xế đưa cô đến một bệnh viện ở ngoại ô thành phố.

Đây cũng là nơi mà Lương Tú Trân gửi hai mẫu xét nghiệm ADN để giám định.
Lương Tú Trân đoán chắc nếu Lưu Tưởng Vân đưa giấy xét nghiệm ADN của bố cô và Chu Đức Tấn cho cô xem, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ.

Chính vì vậy mà từ hôm qua đến giờ Lương Tú Trân vẫn luôn cảm thấy bản thân đang bị theo dõi.

Vậy nên để tránh việc tráo đổi xét nghiệm, Lương Tú Trân đã nhờ một người bạn làm ở bệnh viện khác giám định lại.
Hôm nay cũng là ngày có kết quả!
Mất hơn hai tiếng đồng hồ để tới được bệnh viện, Lương Tú Trân ngồi ngoài sảnh chờ đợi.

Rất nhanh sau đó, người bạn kia của cô xuất hiện rồi đưa cho cô kết quả xét nghiệm ADN.
Bên cuối tờ xét nghiệm có ghi rõ dòng chữ “Không có quan hệ huyết thống Cha – Con”.

Dù là kết quả của Chu Đức Tấn hay Chu Di Linh cũng không trùng khớp.
Đọc đến đây, Lương Tú Trân khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cả người cô như trút ra được toàn bộ gánh nặng.
Vậy là tờ giấy xét nghiệm Lưu Tưởng Vân đưa cho cô là giả.

Chu Đức Tấn và Chu Di Linh không một ai có quan hệ huyết thống với bố cô.

Lương Tú Trân cảm thấy thật may mắn khi đã bình tĩnh điều tra kỹ lại mọi chuyện.

Có điều cô vẫn thắc mắc, rốt cuộc thì Lương gia đã làm gì sai với Lưu Tưởng Vân mà khiến bà ta căm hận đến vậy?
Sáng sớm.
Chu Đức Tấn thức dậy theo thói quen, đưa mắt nhìn sang bên cạnh đã không còn thấy Lương Tú Trân kề bên.

Hắn vội vàng chạy xuống dưới lầu tìm cô nhưng chỉ thấy một bữa sáng đã được chuẩn bị tươm tất cùng mảnh giấy nhỏ bên cạnh.
“Em đến bệnh viện thăm mẹ.

Anh ăn sáng rồi đến công ty làm việc.

Không cần lo cho em!”
Đọc xong mảnh giấy, Chu Đức Tấn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lo cô đang bầu bí đi lại nhiều lỡ xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến hai mẹ con.

Dù sao biết được chính xác chỗ Lương Tú Trân tới, Chu Đức Tấn cũng an tâm hơn.
Chu Đức Tấn ngồi xuống bàn dùng bữa sáng do chính tay Lương Tú Trân chuẩn bị rồi thay đồ đến công ty làm việc như mọi ngày.
Mất gần 30 phút đi đường, cuối cùng Chu Đức Tấn cũng đến trước cửa công ty.


Hắn bước vào trong, nhân viên nhanh chóng xếp thành hai hàng chào đón.

Chu Đức Tấn quan sát xung quanh một lượt, gật đầu hài lòng rồi mới lên trên văn phòng làm việc.
Ngồi yên vị trên chiếc ghế chủ tịch, Chu Đức Tấn bắt đầu công việc với một tập giấy tờ tài liệu xếp chồng như núi trên mặt bàn.

Hắn vừa động tay vào một việc, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.

Từ Viễn từ bên ngoài xông thẳng vào bên trong mà không có lấy một tiếng gõ cửa.
Từ Viễn chạy thẳng đến chỗ của Chu Đức Tấn, gấp gáp báo tin.
– Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn rồi!
Chu Đức Tấn khẽ chau mày tỏ vẻ khó chịu trước thái độ hấp tấp của Từ Viễn.
– Có gì bình tĩnh nói.

Cậu hoảng loạn như vậy, tôi không nghe được.
– Đối… đối tác quan trọng của công ty đã ký kết hợp đồng với bên đối thủ rồi.
– Cái gì? Sao lại có chuyện này xảy ra? Không phải hôm trước chúng ta đã bàn bạc kỹ với bên kia rồi sao?
Từ Viễn gật đầu, hít thở sâu để lấy bình tĩnh rồi tiếp tục.
– Tôi không rõ nhưng bên đối thủ bỗng nhiên có một dự án giống chúng ta.

Hơn nữa họ còn đưa giá thấp hơn nên bên đối tác đã ký hợp đồng với họ.
Chu Đức Tấn trầm tư suy nghĩ.

Qua những lời Từ Viễn nói, chuyện này chẳng khác nào dự án mật của công ty bị cho công ty đối thủ.

Đây là một dự án quan trọng đối với công ty, không có nguồn đầu tư công ty có thể sẽ phá sản vì trước đó công ty đã tốn rất nhiều tiền vào dự án.
Chu Đức Tấn vội vàng kiểm tra lại phần camera quan sát được gắn trong văn phòng.

Nhưng vừa mở lên, xem lại những ngày gần đây thì phát hiện camera quan sát đã bị ai đó làm hỏng không thể ghi lại hình.
Dự án mật luôn được bảo mật trong văn phòng chủ tịch.

Nếu có người dám bước vào và lấy cắp chắc chắn phải là người của công ty.

Nhưng bằng chứng quan trọng nhất lại bị hủy nên không thể biết chính xác là do ai làm.
Chu Đức Tấn tức giận đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn.
– Đã cho người điều tra ai là người làm lộ dự án ra ngoài chưa?
– Tôi đang cho người điều tra.

Nhưng vẫn chưa có phát hiện mới.
– Tại sao cậu không báo chuyện này cho tôi sớm hơn?
– Tôi đã cố gọi cho chủ tịch nhiều lần nhưng không ai nhấc máy.

Tôi cũng đã cho điều tra rồi nên chủ tịch đừng quá lo lắng!
Chu Đức Tấn lập tức kiểm tra lại điện thoại.

Quả thực trong phần thông báo có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Từ Viễn.

Đêm qua do không muốn Lương Tú Trân bị làm phiền bởi tiếng chuông điện thoại nên Chu Đức Tấn đã tắt nguồn.

Hắn không nghĩ Từ Viễn sẽ gọi diện đến giữa đêm để thông báo chuyện này.
Đối tác cũng đã ký hợp đồng với đối thủ.

Những dữ liệu, kế hoạch cũng đã để lộ ra ngoài.

Chu Đức Tấn không thể tiếp tục theo những việc đã bàn bạc trước đó.

Hắn trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi bình tĩnh nói với Từ Viễn.
– Cậu mở một cuộc họp gấp cho tôi! Hiện tại tôi sẽ cố trấn an cổ đông sau đó sẽ tìm kế hoạch mới.

Tạm thời cậu không được để lộ chuyện này ra bên ngoài tránh gây hoang mang nội bộ.
– Vâng! Tôi sẽ làm ngay.
Chu Đức Tấn nhanh chóng cùng Từ Viễn rời khỏi phòng làm việc tới phòng họp cổ đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận