Phía sau tình yêu là…nước mắt!

CHAP 11: QUYẾT TÂM
Sáng hôm sau, các thành viên của lớp đang tập trung thể hiện những thành quả lao động vất vả của mình. Có lẽ vì sự cạnh tranh gay gắt này nên bài thuyết trình của nhóm nào cũng làm rất tốt. Dù đã rất cố gắng nhưng nhóm của cô chỉ được con số 8. Đó không phải là một số điểm thấp nhưng điều đó khiến ai ai cũng kinh ngạc. Vì kĩ năng tiếng Anh của Quốc và cô thì khỏi bàn mà kỹ năng thuyết trình cũng tốt. Quốc đã cố gắng rất nhiều nhưng cô thì lại không muốn hợp tác với hắn cho lắm. Sau giờ học, cô ngồi thơ thẫn nhìn cảnh tấp nập xung quanh. Có chút gì đó hối hận đang len lỏi trong tâm hồn lạnh giá và cô đơn của cô lúc này. Hắn đã làm rất tốt phần việc của mình vậy mà cô lại như vậy… Cô nợ hắn một lần nên sau này có dịp cô sẽ trả. Rõ ràng cô đã muốn cắt đứt mọi liên kết với hắn sau cái lần thi này nhưng lại không thể tập trung được. Đó thật là một sai lầm đáng trách.
- Sao dạo này mày cứ thơ thẫn hoài vậy nhỏ?
Giọng nói nhẹ nhàng của Bích Trâm làm cắt ngang dòng suy nghĩ bâng quơ của cô. Tự nhiên giờ cô mới giật mình nhớ ra rằng cô cũng còn một người bạn luôn quan tâm đến cô. Tự nhiên cô thấy lòng nhẹ hẳn ra. Cô từ từ kể cho Bích Trâm nghe mọi chuyện…
- Trời! Mẹ Quốc nói vậy với mày luôn hả? Sao mà quá đáng quá vậy…
- Ừ! Bởi vậy tao mới shock nặng đó…làm như giàu có là hay lắm á. Tao sẽ không bao giờ quên những gì bà ta nói. Một ngày nào đó tao sẽ cho bả thấy tao không phải loại người dễ coi thường…
- Nhưng mày làm sao để chứng tỏ đây? Người ta có thế lực vậy, những người như mình dù phấn đấu cả đời cũng không bằng người ta đâu…

- Tao cũng biết vậy nhưng tao sẽ cố gắng bằng tất cả khả năng…
Bích Trâm đặt tay lên vai cô như một lời động viên chân thành. Nhưng với khả năng hạn hẹp của cô sao có thể nào làm những chuyện không tưởng như vậy? Càng nghĩ trong lòng cô càng cảm thấy buồn thêm…
Hai cô gái ngồi bên nhau với vẻ mặt đầy tâm trạng nào hay đâu ở ngoài kia khung cửa sổ của lớp có một người lặng lẽ nhói đau. Một người chua bao giờ biết yêu ai thật lòng giờ lại phải vô vàng xót xa trong tình cảnh “yêu đơn phương” dài hạn. Giờ hắn mới thật sự biết rằng cuộc sống rất công bằng. Bây giờ ông trời đang cố tình trả lại những gì mà trước nay hắn đã gây ra… Nghĩ thế hắn mĩm cười im lặng bước đi…
Thoắt cái mà năm đầu đại học đã qua đi. Có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô thay đổi rất nhiều. Băng Tâm của ngày xưa nay đã trở thành một con người hoàn toàn khác. Cô không còn để cho những cảm xúc vu vơ đan xen vào trong tâm tưởng của mình. Cô chưa bao giờ cố gắng nhiều như lúc này. Mọi người trong lớp bắt đầu nhìn cô bằng cái ánh mắt “ngưỡng mộ” với kết quả học kì rồi. Nhưng đối với cô nó vẫn là chưa đủ, vì mục tiêu của cô còn ở rất xa. Lời người xưa dạy quả không sai, một khi con người ta có động lực để phấn đấu thì không gì là quá khó…
Cái tin chính phủ Hà Lan tặng hai suất học bổng toàn phần cho sinh viên đã khiến toàn thể sinh viên ngoại ngữ tại trường xôn xao bàn tán. Đó là một cơ hội rộng mở nhưng nó thật sự không phải là dễ dàng gì. Yêu cầu là phải là sinh viên chuyên ngành và trình độ Ielts 6.5 trở lên và phải vượt qua kì phỏng vấn của đai diện phía Hà Lan. Đối với sinh viên chuyên ngữ thì Ielts cũng không mấy xa lạ. Đó là cái chứng chỉ mơ ước của biết bao người. Lấy được chứng chỉ này đã khó lại còn đòi trên 6.5 cộng thêm phỏng vấn nữa thì cơ hội thật là quá mỏng manh. Thời gian chỉ còn lại khoảng 5 tháng để bổ sung hồ sơ. Làm sao trong 5 tháng ngắn ngủi ấy cô có thể lấy cái chứng chỉ khó ăn đó chứ! Nghĩ thế cô bỗng thất vọng tràn trề. Bởi nếu có thể nhận được suất học bổng này cô có thể hiên ngang ngẫng mặt lên nhìn thẳng vào mắt người đàn bà ấy và nói “đừng bao giờ khinh thường những người như con”. Nhưng…
- Ê mày! Tao nghe nói lớp mình có thằng Quốc với con Mỹ Ngân là có chứng chỉ Ielts trên 6.5 rồi đó…

- Ừ! Học kì rồi tao học lớp luyện Ielts với thằng Quốc nè. Nghe nói nó thi được 7.0 á! Còn tao thì hỏng đâu ra đâu.
- Trời! 7.0 luôn hả? Thằng đó là quỷ hay sao á!
- Ừ! Tại nó đang làm hồ sơ du học Anh mà. Nhà nó giàu vậy dư sức bỏ tiền đi du học mà…
- Ừ! “Con ông cháu cha” đúng là sướng thiệt mà…
Cuộc đối thoại giữa hai nhỏ bạn cùng lớp khiến cô ngỡ ngàng. Hắn thật sự đi du học sao? Cô vẫn còn nợ hắn một điều chưa trả. Giờ phài làm sao đây… Tâm trí rối bời khiến cô không thể nào suy nghĩ được gì thêm. Hay nói cho đúng hơn là cô không muốn hắn đi tí nào…

****
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà đã gần hai tháng rồi. Cuộc sống của cô đang thật sự bị xáo trộn đến mức cô không thể nào tin nổi. Tham gia khóa học Ielts ngắn hạn và trãi qua quá trình học tập cật lực cô mới biết trình độ mình kém cỏi biết bao. Vậy mà từ trước đến giờ cô lại quá xem thường và thờ ơ với việc học của mình. Nói ra thì có hơi buồn thật nhưng cô tự cảm thấy bản thân mình còn quá yếu và không có đủ trình độ để đậu kì thi này chứ đừng nói chi đến việc nhận học bổng của chính phủ Hà Lan.
Lần này Bích Trâm không tham gia, chỉ có mình cô lạc lõng, bon chen với những cá thể xuất sắc đến chóng mặt. Năm nay quả là một năm học đáng nhớ với biết bao kỉ niệm về sự nổ lực không mệt mỏi. Có lẽ vì lời nói ngày ấy đã khiến tâm hồn cô trở nên vấy bẩn và mất đi cái vẻ vô tư ngày nào. Dù đã gần nữa năm kể từ cái ngày đau đớn ấy, nhưng những lời nói hôm nào vẫn còn in đậm trong tâm trí của cô. Có lẽ người ta giàu có và quyền lực nhưng người ta không có quyền xỉ nhục những con người nhỏ bé và không ngừng cố gắng như cô. Nhưng chắc có lẽ cô đâu biết rằng còn có một người đau khổ hơn cô rất nhiều lần. Một người đứng giữa chỉ biết nhìn cô dần dần chìm vào bóng tối trong vô vọng và xót xa. Đôi lúc muốn chạy đến bên cô và xoa dịu những tổn thương trong trái tim cô nhưng lại không thể làm gì ngoài việc mỏi mòn chờ đợi. Ngày mai, Quốc lên máy bay đến Luân Đôn, một nơi xa lạ và hào nhoáng. Nhưng đối với anh, nó lại cô độc và trống trãi biết bao. Anh biết cô đang rất cố gắng để dành học bổng của Hà Lan. Anh vui vì cô đã có thái độ nghiêm túc và chính chắn hơn. Cô đã không còn vô tư như đứa con nít thích cãi nhau với anh nữa rồi. Hơn ai hết, anh biết rõ tại sao cô lại trở nên như thế. Nó đồng nghĩa với việc cô gái mà anh thật lòng yêu thương đang dần mất đi sự trong sáng mà thay vào đó là một trái tim tổn thương và lòng tự trọng bị vùi dập. Mà người gây ra điều ấy lại chính là mẹ anh, người đã sinh ra và nuôi dưỡng anh trong suốt 20 năm qua.
Ngày mai anh đi! Anh muốn gặp cô và nói cho cô nghe những suy nghĩ trong lòng anh. Nhưng anh làm sao có đủ dũng khí để gọi cho cô khi mà nửa năm nay anh chỉ nhận được sự lạnh lùng vô cảm của cô. Vào lớp gặp nhau cứ như hai người xa lạ. Cô đâu biết rằng anh đau, đau đến nhường nào. “Baby tells me how…” – tiếng chuông điện thoại vang lên làm tim anh thắt lại. Tiếng chuông mà anh chờ đợi gần nửa năm nay, bài hát dành cho riếng mỗi mình cô “Love to be loved by you”. Anh vội vàng nghe máy, một giọng nói quen thuộc, vẫn cọc cằn ỗi mình anh nhưng lại khiến anh không khỏi xuyến xao trong lòng:
- Còn nhớ ai không?
- Anh không nằm mơ chứ? Em gọi anh có gì không?
- Mai đi rồi hả?

- Ừ! Mai anh đi, mà sao em biết…
- Thiên hạ đồn ầm. Rãnh không, 6 giờ cà phê Mộc?…
- Ừ, rãnh chứ! Em mời anh uống cà phê là vinh dự của anh mà. Không đi chắc chẳng bao giờ còn cơ hội…
- Ừ! Vậy đi….
Tút… tút… tút…
Cô vẫn thế, không cho anh nói thêm lời nào nhưng lại khiến anh vui mừng biết bao. Cô bé anh yêu dù không còn vô tư như trước nhưng vẫn khiến anh không khỏi bồi hồi. Tối nay, gia đình anh làm tiệc tại khách sạn New World để tiễn anh đi. Và hôm nay cũng là lần đầu tiên cô hẹn anh gặp mặt. Anh thật sự không biết phải làm sao cho vẹn toàn trong khi trái tim anh thì đang lên tiếng “Dù thế nào thì anh cũng phải gặp cô”. Bỏ qua mọi suy nghĩ rối ren trong lòng, anh chuẩn bị thật nhanh rồi ra khỏi nhà. Cà phê Mộc là quán mà anh chưa từng đến. Bởi với anh, nó quá yên lặng và trầm lắng. Anh chỉ thích ồn ào vì anh sợ cô đơn. Ở một nơi như thế này anh thấy lòng mình trống trãi và cô độc biết bao. Mới 5 giờ là anh đã yên vị ở góc cuối quán. Anh không muốn cô chờ đợi anh nên anh chấp nhận sự cô quạnh của Mộc.
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 12


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận