Phía sau tình yêu là…nước mắt!

Chap 13: NGƯỜI CỦA NGÀY XƯA
Cô tuyệt vọng ngồi nhìn dòng người qua lại tấp nập tại sân bay. Một cảm giác nhói lên trong lòng, khó chịu và đau buốt. Có lẽ đó là số mệnh, số mệnh muốn cô không thực hiện điều mà mình muốn. Chắc giờ đây anh đã yên vị trên máy bay rồi, cô gượng cười bước đi… Nhưng chắc có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được có một người đứng từ xa nhìn cô bằng nụ cười hạnh phúc. Anh lặng lẽ kéo chiếc va li đi thẳng vào trong. Hóa ra trong bốn năm tới đây sẽ còn lại chút gì đó để mà hi vọng….
Về đến nhà, cô nằm thừ người và suy ngẫm về những gì tim mình đang nghĩ. Cô thừa biết mình vẫn còn rất rất yêu Sơn vì mỗi lần nghĩ đến anh cô vẫn không quên đi những nhát dao đâm vào tim mà anh mang lại. Vậy thì với Quốc đó là thứ tình cảm gì? Đó chắc chắn không phải là cái tình yêu mãnh liệt giống như Sơn. Nhưng tại sao nó cũng khiến con tim cô đau thật đau khi đọc những dòng chữ cuối quyển sách, càng đau nhói hơn khi cô không được nhìn anh lần cuối tại sân bay, không được nói lên những tình cảm mà cô dành cho anh. Dẫu tình cảm đó chỉ là những thứ mong manh vô định, nhưng cô vẫn muốn dùng thời gian để chứng minh. Đó là 4 năm, một khoảng thời gian không hề ngắn nhưng cũng không phải quá dài để thử thách con tim. Biết đâu cô sẽ nhận ra những gì cần nhất ình. Nghĩ thế cô miên man chìm vào giấc ngủ để bù lại ột đêm thức trắng…
Ngồi trên máy bay, Quốc mĩm cười nụ cười mãn nguyện khi nhìn ảnh của cô trên màn hình điện thoại. Có lẽ là do chụp lén nên đâu đó hiện lên một nét đẹp tự nhiên và thuần khiết. Anh thật sự quá bất ngờ khi nhìn thấy bóng cô ở sân bay bởi anh thừa biết cô lười đọc sách thế nào. Cô có thể dành cả đêm đọc quyển sách ấy chứng tỏ cô cũng dành rất nhiều tình cảm cho anh. Điều đó khiến anh thật vui nhưng cũng không kém phần lo lắng. Anh lo sợ rằng khi cô bước vào cuộc sống của anh cô sẽ gặp rất nhiều phiền toái, thậm chí là mất đi cái nụ cười hồn nhiên, vô tư và khuôn mặt thánh thiện như bây giờ. Có lẽ đó là lí do mà anh không có can đảm đứng trước mặt cô, anh chỉ có thể là một thằng hèn đứng nhìn bóng cô hòa lẫn vào dòng người tấp nập. Nhưng sự xuất hiện của cô sẽ là một động lực vô cùng to lớn cho anh cố gắng và hi vọng. Chắc chắn sau 4 năm học ở Luân Đôn trở về anh sẽ can đảm đứng trước mặt cô mà dõng dạc nói rằng “Làm bạn gái anh đi! Anh sẽ không để ai làm tổn thương em dù chỉ một lần nào nữa!”. Có lẽ lúc đó niềm hạnh phúc sẽ càng thêm trọn vẹn hơn là chỉ thốt nên những lời nói sáo rỗng rồi biến mất khỏi cuộc đời cô biền biệt bốn năm trời.

****
Cũng gần hai tháng rồi từ ngày Quốc lên máy bay sang Anh. Khoảng thời gian ấy là một khoảng thời gian vô cùng căng thẳng với cô vì phải chạy theo kì thi Ielts khó khăn và mệt nhọc. Nhưng đối với cô thì nó chẳng là gì so với những nỗi nhớ không tên. Hôm nay, cầm trên tay bảng điểm thi Ielts mà cô mừng muốn phát khóc. Con số 6.5 tuy không phài là cao ngất nhưng nó cũng là thành quả rất lớn cho chặng đường cố gắng của cô gái trẻ đầy nghị lực. Cuối cùng hôm nay cô cũng có thể an nhàn nộp hồ sơ xin học bổng. Vừa bước ra từ phòng Hợp tác quốc tế, giọng nhỏ Trâm đã vang lên như sáo:
“Ê, hôm nay nhận được chứng chỉ Ielts và cũng nộp hồ sơ xong rồi thì chơi xả láng đi hén! Phải rửa chứng chỉ nữa chứ!”
Nghĩ cũng đúng, mấy tháng nay đầu tấp mặt tối lo ôn luyện cả thời gian nghĩ ngơi còn không có lấy đâu ra đi chơi!
“Ừ cũng hay đó! Hay là tụi mình tổ chức một chuyến đi dã ngoại xa xa đi. Sẵn dịp nghỉ hè nữa nè!”
“Ừ đúng rồi! Tao sẽ điện thoại rủ Hoàng với mấy đứa. Lâu lắm rồi nhóm mình không hợp lại đi chơi!”

“Ừ! Mày gọi đi! Nếu được ngày mai mình đi luôn hén!”
“Ok! Baby!”
Nói rồi nhỏ Trâm hớn hở đi gọi điện, cô đứng thơ thẫn nhìn vẻ mặt ngây thơ như đứa con nít của Trâm rồi tự cười thầm cho bản thân mình. Hóa ra mình đã mất đi cái vẻ hồn nhiên ấy từ rất lâu rồi!
Tối hôm đó cả nhóm kéo đến nhà Tâm để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Lâu rồi mới có dịp gặp lại những người bạn cũ. Tùng, Hải và Phong lại đi cùng bạn gái. Cũng đúng thôi! Bây giờ ai cũng lớn hết cả rồi, phải tìm ình một người để chia sẽ vui buồn, để được quan tâm. Đâu thể long bong như cô hoài được. Trâm với Hoàng bây giờ cũng là một đôi. Chỉ còn một mình cô cô đơn trong những mối tình không kết thúc. Chẳng lẽ ngày mai cô phải tự chạy xe một mình lên Đà Lạt? Hay là rủ Dương? Nhưng Dương đâu chơi chung với đám bạn cô đâu, với lại có là gì của người ta đâu mà rủ. Càng nghĩ cô càng cảm thấy thương tâm cho chính bản thân mình.

“Reng.. reng…”
Tiếng chuông cửa khiến cô giật cả mình. Giờ này còn ai đến nhà cô nữa chứ? Nói rồi cô vội vàng chạy ra mở cửa. Nhưng hỡi ơi! Cái thân gầy quen thuộc mà cả cuộc đời cô không thể nào quên được đang đứng đó. Lạnh lùng phản chiếu dưới ánh đèn đường. Đó chính là “người của ngày xưa”…
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 14


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận