Chap 14: TÌNH YÊU ĐẦU NGUYÊN VẸN
Sự hiện diện của Sơn khiến ọi người xung quanh vô cùng sửng sốt. Không phải vì chuyện của Sơn và Băng Tâm mà mọi người trở nên xa lánh anh. Nhưng có một sự thật mà mọi người ai cũng phải công nhận là kể từ cái giây phút Sơn đặt chân vào học viện Cảnh sát nhân dân thì tuyệt nhiên anh không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô nữa. Vậy thì tại sao hôm nay anh lại đến?
Nhìn vẻ bàng hoàng của đám bạn, Hoàng ra tay giải vây cho cậu bạn thân:
“Là tao rủ Sơn đi cùng đấy! Vì không thể để Tâm chạy xe một mình, với lại cũng lâu lắm rồi nhóm mình chưa bao giờ đông đủ…”
Nghe thấy những lời nói hết sức tự nhiên của Hoàng, Phong kéo Hoàng lại thì thầm vào tai anh:
“Mày điên à? Bộ mày muốn Băng Tâm nó buồn thêm lần nữa sao?”
Trái lại với vẻ rụt rè của Phong, Hoàng mạnh miệng:
“Có những chuyện mà bọn mày không bao giờ hiểu. Nhưng tao thì khác, tao không muốn nhìn thấy bạn tao bị người khác hiểu lầm. Chuyện đằng sau thì từ từ tụi mày sẽ hiểu. Còn bây giờ hoang nghênh bạn cũ nhập bọn đi nào…”
Mọi người nhìn Hoàng bằng ánh mắt khó hiểu. Có lẽ Hoàng nói đúng! Thật ra thì cả nhóm vẫn không hiểu rõ lí do vì sao Sơn lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời Tâm trong khi ai cũng biết tình cảm cuồng nhiệt mà họ dành cho nhau. Và ai cũng thấy lòng mình chua xót khi thấy một cô bé hoàn hảo như Tâm từ từ tuột dốc thảm bại sau cú sốc kinh hoàng ấy.
“Thôi được rồi, Sơn mới tới mấy bạn để Sơn nghĩ ngơi cái đã. Muốn hỏi gì thì hỏi sau đi!”
Sau một khoảng thời gian như chết lặng, cuối cùng cô cũng nói được một câu phá tan bầu không khí căng thẳng lúc này. Có một cảm giác rất lạ, rất khó hiểu chạy dọc cơ thể khiến cô không tài nào tập trung từ sau sự xuất hiện đầy bất ngờ của người ấy. Rồi cô khẽ gượng cười nhằm che dấu đi cái tình cảm mơ hồ còn tồn tại trong tâm trí cô từ rất lâu, rất lâu. Nụ cười trên khuôn mặt cô khiến mọi người cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm nhưng có hai người có thể thấu hiểu được tâm trạng ngỗn ngang của cô hiện giờ. Bích Trâm khẽ thì thào vào tai cô:
“Tao hiểu mày. Sơn là anh họ của tao nhưng không có nghĩa tao ủng hộ những việc làm đó! Quyết định cuối cùng nằm ở mày…”
Cô khẽ gật đầu nhìn Trâm vì hơn ai hết, cô biết Trâm hiểu rõ những gì đã vừa xảy ra trong cuộc đời cô cũng như sự xuất hiện của một người con trai khác. Một mớ hỗn độn lại bắt đầu theo một vòng lẫn quẫn không thể tìm ra lối đi đúng đắn. Thôi thì cứ để thời gian sẽ trả lời cho câu hỏi không lời đáp ấy đi. Nghĩ thế, cô lặng lẽ lên lang cang ngồi ngắm sao…
“Chắc em giận anh lắm đúng không?”
Giọng nói vô cùng quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Là Sơn đấy! Người con trai đã từng ngự trị trong trái tim cô hơn 2 năm nay đang đứng sau lưng cô, thật gần.
“Có gì đâu anh, mỗi người đều có lựa chọn riêng. Tình cảm là một thứ không thể nào miễn cưỡng được…”
Sơn lặng người. Cũng đúng thôi! Làm sao cô có thể hiểu được những gì mà anh phải chịu đựng trong 2 năm vừa qua. Một con tim mang một tình yêu nguyên vẹn chỉ dành cho duy nhất một người con gái là cô vậy mà lúc nào cũng chỉ có thể âm thầm bên cạnh cô. Nếu không có Hoàng, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được những gì mà cô đang mang. Một trái tim lạnh lẽo còn hơn cả ngày xưa khi anh chưa bước vào thế giới của cô. Anh thầm hận bản thân mình vì chính anh đã không thể mang lại một tương lai hạnh phúc và vui vẻ cho cô. Giá như ngày ấy, người cô mà anh yêu kính nhất không bước đến trước mặt anh và nói ra những câu nói vô tình đó thì giờ đây có lẽ đã có một cái kết khác ối tình trong sáng hôm nào và quan trọng hơn là sẽ không bao giờ có những người như Quốc và Mỹ Dung chen ngang ối quan hệ này càng thêm phức tạp. Nghĩ lại tất cả chỉ là những quá khứ đau lòng…
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 15