Chap 17: ANH CHỌN CÔ ĐƠN CHO RIÊNG MÌNH
Sáng lạnh, một cái lạnh đến thấu xương khiến cô chỉ muốn vùi đầu trong chăn và cảm nhận cái dư vị tuyệt vời của thành phố sương mù. Nhiều lúc cố gắng đấu tranh tư tưởng chỉ mong sao có thể dành trọn thời gian cho việc khám phá từng khía cạnh của vùng đất lãng mạn này, nhưng hỡi ơi làm sao cô có thể bước xuống giường khi vừa hở chăn là lạnh đến không thể nào chịu nổi. Nhìn sang nhỏ Trâm cô càng không khỏi bật cười, nhỏ ngủ nằm co ro như con mèo im lìm trên gác bếp khi trời lạnh. Nhưng nhìn vẻ mặt bấy giờ thấy nhỏ dễ thương ghê, chắc đang mơ về một giấc mơ đẹp đây mà.
“Dậy chưa cô bé mùa đông? Muốn đi ngắm mặt trời mọc cùng anh không?”
Những dòng tin nhắn ấy không hiểu có cái động lực gì ghê gớm đến nỗi khiến một cô bé sợ lạnh như cô phải mĩm cười bước xuống giường. Ừ thì có sao đâu, muốn đi xem cảnh đẹp thì đành chịu chứ biết sao giờ. Cũng may là có người có cùng sở thích với mình. Được ngắm bình minh trên Hồ Xuân Hương chắc đẹp và lãng mạn lắm nhỉ?
“Ừ! Cho em 15 phút!”
Nhắn tin cho Sơn xong, cô nhanh chóng chuẩn bị để kịp ngắm những ánh dương đầu tiên của ngày. Thật hứng khởi và hạnh phúc biết bao…
Nhìn thấy vẻ lạnh cóng của cô Sơn bỗng bật cười. Tên thì nghe thôi đã thấy lạnh và mà người thì sợ lạnh hơn bất kì ai. Nhưng không hiểu sao anh lại thấy yêu vô cùng cái vẻ đẹp của người con gái ấy. Sau gần hai năm không gặp nhằm chôn giấu đi cái tình cảm quá ư là sâu đậm ấy, anh chợt bàng hoàng nhận ra rằng mình chẳng thể nào quên và càng không thể ngờ rằng người con gái anh yêu giờ đây càng xinh đẹp và dễ mến. Tự dưng bây giờ anh mới phát hiện ra những cái duyên dáng và đáng yêu ở cô mà trước đây không biết có phải do vô tình không nhưng anh có thể khẳng định rằng mình chưa từng nhìn thấy. Nhiều lúc đó chỉ đơn giản là một nụ cười thật tươi hay chỉ một câu nói bông đùa cũng đủ làm trái tim ai kia nhức nhói!
“Á! Đẹp quá anh ơi! Chân trời nhuốm màu cam cam của ngày mới, đó giờ ngủ nướng có bao giờ được nhìn thấy cảnh này…”
Câu nói ngây thơ của cô khiến anh giật mình trở về thực tại, đúng thật là chỉ có cô mới có thể nói lên những lời ngây thơ ấy. Nhìn khuôn mặt ửng đỏ lên vì lạnh, anh chỉ muốn đưa tay lên ngắt yêu lên đôi gò má xinh xắn ấy. Thật tuyệt khi được ngắm nhìn cô thế này. Rồi không hiểu tại sao anh lại rút ra cái điện thoại, chụp thật nhanh cảnh cô gái nhỏ nhắn đang cười thật tươi dưới ánh bình minh rực rỡ. Có lẽ đó sẽ là bức ảnh đẹp nhất mà anh từng chụp được.
“Ừ! Bình minh rất đẹp nhưng không phải ai cũng có thể dành thời gian để thưởng thức cái đẹp mà thiên nhiên ban tặng. Có lẽ là do cuộc sống bận rộn, mọi người luôn chạy theo chật vật của cơm – áo – gạo – tiền nên chẳng mấy ai thư thái ngồi ngắm cảnh…”
“Ừ em biết chứ, ngay cả em cũng không muốn bước ra khỏi giường vì cái lạnh thấu xương này! Nhưng hôm nay em thấy thật xứng đáng. Cảm ơn anh!”
“Có gì đâu mà cảm ơn anh! Anh cũng được ngắm bình minh cơ mà…”
Rồi cả hai nhìn nhau im lặng thưởng thức vẻ đẹp ngắn ngủi còn sót lại. Đà Lạt thật yên bình. Hồ Xuân Hương bắt đầu tấp nập người qua lại, có lẽ vì nó nằm giữa thành phố, như đứa con bé bỏng của Đà Lạt nên nó cũng là nơi hội tụ của những người viễn khách đến thăm. Nhìn dòng người càng lúc càng đông khi những tia nắng đầu ngày bắt đầu xuất hiện, anh khẽ nhìn cô thì thào:
“Về thôi em, nắng lên rồi! Về ăn sáng để còn đi tham quan nhiều nơi khác, hôm nay là ngày của nhóm mà…”
“Ừ nhỉ! Vậy mà em quên. Cứ ngỡ lần này ra đây có hai người thôi chứ! Qua nay ra đây mà tụi nó cứ rủ nhau đi riêng, cũng may là có anh chứ không thôi em buồn chết mất…”
“Ừ! Anh biết vậy nên anh mới đi cùng đấy!”
Nói rồi hai đứa dắt tay nhau về, khách sạn cũng gần hồ Xuân Hương nên đi bộ quả là rất tuyệt. Mới vừa về đến nơi cả hai giật mình buông tay ra trước con mắt ngỡ ngàng của nhóm bạn…
“Trời! Gì vậy? Hai đứa mày…”
Cái câu nói đầy vẻ hiếu kì và nghi hoặc của Phong khiến mặt cô đỏ bừng, chắc chắn mọi người đang hiểu lầm cho xem. Mới sáng sớm mà đã âm thầm rủ nhau ra ngoài ngắm cảnh, giờ lại thế này thì dù có “nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch” nổi. Haizz đúng là thê thảm thật rồi…
“Có gì đâu! Tao với Tâm giờ là bạn, bạn bè đi chung có gì mà tụi mày nghi ngờ hả?”
“Bạn bè?… À thì bạn bè… có gì đâu… Tao hỏi vậy thôi mà…”
Phong thật sự không thể nào tin nổi và chắc mọi người cũng thế nhưng tự dưng bị Hoàng ngồi sau đá một cái rõ đau khiến anh cũng biết mình không nên nói nhiều.
“Hôm nay tụi mình đi đâu nè? Hôm qua em và anh Phong có đi mua bản đồ rồi. Bây giờ mình khoanh vùng, lát nữa đi cho tiện…”
Như để phá tan đi bầu không khí nghiêm trọng hiện tại, Mỹ Ngân bạn gái Phong nhanh nhảo mở lời. Nói thật là cô nàng này tuy chỉ mới là sinh viên năm nhất nhưng lại nhanh nhẹn và hoạt bát vô cùng.
“Trâm muốn đi Thung lũng tình yêu! Nghe nói ở đó đẹp!” – Nhỏ Trâm nhanh chóng bắt nhịp
“Tui thì muốn đi Lang Biang, muốn được tận hưởng cái vẻ đẹp trên đỉnh nhìn xuống… Cảm giác ấy tuyệt lắm.” – Cô cũng thêm vào
“Vậy thì thôi đi hai điểm đó trước đi, leo núi đi buổi sáng cho nó khỏe, chiều về đi thung lũng được không?”
Có lẽ thấy Hải nói đúng nên cả nhóm gật đầu đồng thanh hết mực. Chắc hôm nay sẽ là một ngày rất vui đây! Lang Biang hiện ra trước mắt nhưng nhìn thấy cái dốc là cả nhóm không đứa nào muốn leo. Con đường rải nhựa dài khoảng 6km lên đỉnh Lang Biang quả thật là một thách thức vô cùng lớn với những cô cậu “lười biếng riết quen” như họ.
“Thôi! Tao đi xe Jeep lên đỉnh, không lội bộ được đâu tụi mày ơi!” – Giọng Hoàng như thở không ra hơi khi mới nhìn thấy con đường ngoằn nghèo trước mặt. Vậy cả cả đám lại đồng thanh ừ ừ.
“Mấy bạn đi xe đi, tui muốn đi bộ lên. Đi bộ mới cảm nhận được cái vẻ đẹp của rừng thông…”
Cô vừa nói có mấy câu mà cả nhóm nhìn cô như nhìn sinh vật lạ. Cũng đúng thôi, 6km đâu phải là con số nhỏ. Leo lên đến đấy xong rồi có khi phải vào viện cấp cứu không chừng.
“Nhưng…” – Giọng nhỏ Trâm mới kịp mở lời thì đã bị câu nói của ai đó chen ngang
“Sơn sẽ đi với Tâm, mọi người lên đó trước đi!”
Lời Sơn khiến mọi người thán phục, đúng là dại dột khi đi chung với cô thế này.
“Ừ, vậy cũng được. Tụi tao đi trước đây! Chúc may mắn!”
Câu nói ẩn chứa hàm ý của Hải khiến Sơn không khỏi dỡ cười dỡ mếu. Thật ra anh cũng đâu có ham muốn gì lội bộ 6km lên đỉnh núi, chẳng qua là vì anh quá hiểu tính cô ngốc của anh, nếu anh không đi thì cô nhất định sẽ đi một mình mà anh thì đâu thể nào để cô một mình đi hết con đường ấy. Đúng là “đời là bể khổ mà con người ta thì không có biết bơi” nên cứ mãi gánh chịu nỗi khổ trong dòng đời phù phiếm. Thôi thì đành hi sinh cho cái tình yêu thầm lặng của anh. Nhìn theo bóng chiếc xe chuyên dụng đang vèo vèo lên dốc mà anh thấy có gì đó hơi hối tiếc…
“Sao anh không đi chung với mọi người mà theo em chịu cực thế hả?”
Câu nói bông đùa của cô lại đánh đúng vào ngay cái suy nghĩ của anh mới đau ấy chứ. Nhưng anh cũng mĩm cười nhìn cô…
“Thật tình mà nói là anh ngán leo lắm nhưng anh không thể để em đi một mình…”
“Trời! Em có phải là con nít đâu mà anh lo?”
“Anh không lo, nhưng anh muốn đi cùng em được không?”
Lời anh nói khiến cô không thể nói thêm đều gì. Đành thôi! Con đường này là do anh chọn, có khổ thì anh chịu chứ biết sao bây giờ. Vừa đi, cô vừa lấy cái máy ảnh ra bấm liên tục, có lẽ cảnh đẹp và thơ mộng khiến cô không thể ngừng lưu lại những khoảnh khắc này. Nhìn vẻ say sưa của cô, anh cũng thấy như mình được an ủi thêm phần nào. Rồi nhìn đồi thông hun hút ủy mị. Anh tiến lại phía cô, kéo cô lại gần:
“Chụp chung với anh tấm hình nhé!”
Tấm hình selfie đầu tiên của hai đứa khiến anh bật cười, nhìn mặt cô ngố không thể tả, có lẽ là do quá bất ngờ vì chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng được cái là rất tự nhiên là có hồn. Rồi không hiểu sao anh đặt luôn tấm ảnh đó làm ảnh nền, có thể đó là thứ duy nhất cho anh động lực ở những ngày tiếp theo không có cô bên cạnh. Có lẽ anh đã biết mình nên làm gì sau chuyến đi này. Vì anh biết với cô anh chỉ là niềm đau…
Lên đến đỉnh núi, cả cô và anh đều thở hổn hển vì mệt, có lẽ đó giờ ít vận động nên đi bộ dường như là một cực hình với cả hai. Cả nhóm nhìn cô và anh bằng một ánh mắt cực kì thương hại nhưng biết làm sao hơn. Đỉnh Lang Biang không đẹp như trong tưởng tượng của cô vì chỉ toàn là khung cảnh nhân tạo nhưng thích nhất vẫn là cái cảm giác từ trên cao nhìn xuống phố núi thật tuyệt. Có một nét đẹp kì bí như kiểu vừa làm được thứ gì hay ho lắm. Hóa ra đi bộ lên đỉnh cũng là một quyết định đúng đắn vì có nhiều thứ những người đi xe chuyên dụng không bao giờ cảm nhận được đó chính là cảm giác khám phá, hòa nhập cùng thiên nhiên hoang sơ mà kì bí. Đang mãi suy nghĩ bâng quơ thì cô ngỡ ngàng nhìn vào chiếc điện thoại đang reo với dòng số lạ hoắc và dài ngoằn.
“A lô!”
“Biết ai không mà a lô ngọt sớt vậy em?”
“Anh Quốc hả? Phải anh Quốc không?”
Giọng nói quen thuộc qua điện thoại khiến cô dâng lên một niềm vui khó tả. Có lẽ vì mấy tháng nay Quốc cứ biệt tăm khiến cô vô cùng lo lắng nên hôm nay nghe được giọng anh khiến cô vui mừng khôn xiết.
“Ừ anh đây! Dạo này em thế nào rồi?”
“Em vẫn tốt! Còn anh? Ở Luân Đôn chắc thích lắm hả anh?”
“Cũng thường thôi em à! Chuyện xin học bổng Hà Lan của em tới đâu rồi?”
“Em nộp hồ sơ rồi! Đang đợi. Sao không liên lạc với em?”
“Muốn ình thời gian để suy nghĩ! Anh thật sự rất vui vì em đã đến sân bay, cái đó cũng như em cho anh một cơ hội để cố gắng…”
Mãi huyên thuyên với cuộc điện thoại, cô không thể nào che giấu nụ cười hạnh phúc trên môi, nụ cười đẹp hơn bao giờ hết. Và chắc cô cũng không bao giờ hay biết có một người đang lặng lẽ nhói đau, đứng bên cạnh cô mà hình như không còn nhịp thở. Sơn khẽ mĩm cười. Hóa ra thời gian hai năm ấy đã có quá nhiều chuyện đổi khác. Cô như trở thành một con người hoàn toàn mới mẻ, duyên dáng và cuốn hút hơn vạn lần nhưng cái điều cay đắng nhất ở đây là người có khả năng khiến cô thay đổi không còn là anh nữa. Anh chỉ khiến cô đau nhưng người kia lại giúp cô mĩm cười và đứng lên từ nỗi đau mà anh mang lại, vậy thì anh còn có thể lấy tư cách gì để tiếp tục ở bên cạnh cô? Vì một lí vô cùng đơn giản là tình yêu cô dành cho anh giờ đây đã không còn nguyên vẹn như hôm nào. Anh không trách cô nhưng anh chỉ trách bản thân mình hèn nhát, không dám đứng lên vì tình yêu thật sự của đời mình. Nhưng cũng có thể rằng lúc ấy anh còn quá trẻ, quá non nớt nên chưa dám khẳng định gì với cô… và kết cuộc là giờ đây anh phải ngậm ngùi nuối tiếc.
Ba ngày ở Đà Lạt là ba ngày mang những kỉ niệm không thể nào quên. Nhiều lúc nghĩ cuộc đời này thật lạ. Ừ thì yêu là yêu đấy! Mọi tình cảm dành cho nhau không bao giờ là lừa dối, vậy mà tại sao khi có một người khác xuất hiện lúc mình cô đơn nhất, sụp đổ nhất thì trái tim lại dành cho ai đó một tình cảm tương tự. Càng nghĩ cô càng cảm thấy không hiểu nổi bản thân mình. Cô biết rõ mình chưa bao giờ hết yêu Sơn nhưng lại không thể nào chối bỏ tình cảm dành cho Quốc. Vậy thật ra những tình cảm kia là gì? Thật mơ hồ và khó đoán. Những ngày qua Sơn luôn bên cạnh cô, khiến cô tươi cười. Cô thừa hiểu tình cảm anh dành cho cô cũng không khác gì ngày xưa. Vậy thì tại sao ngày đó anh lại cố tình làm thế? Và còn Mỹ Dung nữa, tình cảm của Sơn dành cho Mỹ Dung là gì? Nhưng những điều ấy vẫn không có ý nghĩa gì với cô vì thật ra cô chỉ muốn biết ý định của Sơn. Đôi lúc anh tiếp cận cô như muốn hai đứa trở về như ngày xưa, nhưng đôi lúc cô lại thấy anh cố tình tránh xa cô ra vậy. Thật mâu thuẫn, một mâu thuẫn nội tại thật phức tạp mà có lẽ chắc mình anh mới biết được câu trả lời là gì…