Chap 18: THÙ HẬN
Trở về Sài Gòn sau những ngày vui chơi thỏa thích cùng bạn bè, Tâm cảm thấy tâm hồn mình gột rửa. Mọi suy tư và căng thẳng trước kia như bị vùi lấp vào quá khứ. Thế mà lại hay vì ít ra cô cũng có thể tiếp tục cố gắng. Hành trang phía trước còn rất dài, nếu dừng lại cô sẽ bị tụt phía sau. Thôi thì qua hôm nay “thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ” vậy. Tình cảm là chuyện không thể miễn cưỡng nên cứ để thời gian đưa ra quyết định cuối cùng. Cô sẽ chuyên tâm vào chuyện học tập và mong chờ cơ hội sang Hà Lan, dù biết là mỏng manh nhưng không có nghĩa là không còn hi vọng.
Sơn cũng thế! Trở về Sài Gòn là trở về với sự thật phủ phàng trước mắt. Anh lại tiếp tục cái cuộc sống của một cậu sinh viên của học viện Cảnh sát nhân dân. Đến nơi này thì mọi thứ lại phải trở về một nề nếp vốn có của nó. Mọi thứ nơi này mang lại cho anh một cảm giác cô độc và thiếu tự do. Những lúc buồn và nhớ đến cô thì anh lại lấy tấm ảnh nơi xứ sở sương mù ra xem rồi hàng loạt kí ức lại hiện về trong tâm trí. Tình yêu với anh sẽ là một nỗi đau khó lòng nguôi ngoai theo thời gian. Nhưng ai vẫn luôn hi vọng một ngày anh và cô sẽ cùng chung bước. Dù quyết định của anh là sẽ rời xa cô nhưng anh vẫn mãi luôn dõi theo bước chân cô. Còn riêng Mỹ Dung, anh sẽ phải một lần thật sự nghiêm túc với người con gái đã trao trọn tình yêu cho anh. Anh sẽ phải nói thật lòng mình để Dung thôi hi vọng vào tình cảm của hai người. Cuối tuần, Sơn nhắn tin hẹn Dung ra gặp mặt. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cùng anh tìm gặp Dung.
“Hì sao hôm nay rãnh hẹn em ra đây thế?”
“Tại anh có chuyện cần nói với em. Mà em uống gì?”
“Một ly Latte kem như cũ…”
Ấn Tượng vẫn thế, vẫn yên ả như mọi ngày. Nhìn cảnh dòng nước dập dìu làm Sơn nhớ về nơi xưa. Nơi bờ sông tuyệt đẹp mà anh cùng Tâm ngồi ngắm hoàng hôn. Thật đẹp và thanh bình…
“Anh muốn nói gì thì nói đi!”
“Dung à..” – Tự dưng giọng Sơn nghẹn ngào – “Thật ra anh chỉ xem em là em gái, nên anh mong em hãy tìm người khác hợp hơn với em đi!”
“Latte hôm nay không ngon anh nhỉ? Quán này riết rồi chẳng ra gì nữa…” – Bàn tay Dung run run nhẹ khuấy ly Latte quen thuộc. Có một cái cảm giác gì đó rất đau đớn từ sau lời nói của Sơn…
“Em đừng đánh trống lãng nữa! Thật ra ngày đó chúng ta chưa từng có bắt đầu. Anh chưa từng yêu em vì trong tim anh luôn có người con gái khác…”
“Em không hiểu! Em có thua gì nhỏ đó đâu? Tại sao trước nay anh vẫn không chịu cho em cơ hội?”
Giọng Dung nghẹn ngào và đặc quánh! Từng giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má đỏ nhòe cả lớp phấn trang điểm.
“Anh xin lỗi! Với anh cô ấy rất tuyệt, em sẽ không bao giờ hiểu được tình cảm của anh dành cho cô ấy nhiều thế nào đâu!”
“Nhưng người ta có còn yêu anh đâu? Nó đang tìm vui bên hạnh phúc mới đó thôi!”
Dường như không thể nào chịu đựng thêm được nữa, Dung quát lên bằng nỗi bực dọc của mình. Vì thật ra Dung đã tìm Tâm rất lâu nên cô thừa biết chuyện tình cảm của Tâm và Quốc. Chỉ có mỗi mình Sơn là ngây ngô dành trọn tình yêu ột người không xứng đáng…
“Anh biết! Nhưng anh yêu cô ấy! Anh sẽ luôn bên cạnh dõi theo bước đi của người con gái anh yêu! Anh không cho phép em nói Tâm như vậy!”
“Anh thật hết thuốc chữa rồi. Em thật không hiểu nổi anh. Người yêu anh chân thành thì anh không thèm để ý, người làm anh đau khổ anh cứ mãi chạy theo…”
“Anh xin lỗi!”
“Đừng có xin lỗi em vì người anh nên xin lỗi là chính bản thân mình. Chắc chắn một ngày anh sẽ hối hận vì lựa chọn của mình hôm nay! Em thề đấy!”
Nói rồi Dung đứng phắt dậy, lao hai hàng nước mắt bước đi. Chưa bao giờ có người con trai nào dám đối xử với cô như thế! Cô sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này vì những gì Mỹ Dung này không có được thì kẻ khác đừng mong chạm vào. Nhìn bóng dáng Mỹ Dung khuất dần sau cánh cửa, Sơn khẽ thở dài nhìn ly cà phê đắng chát trước mặt. Cuộc đời này đúng là nghịch lý và tình yêu lại càng nghịch lý hơn nhiều. Thôi kệ! Số phận ép ta như thế thì ta phải chịu.
“Xin lỗi có làm phiền cậu không?”
Đang mãi mê suy nghĩ bâng quơ thì một giọng nam xa lạ vang lên khiến Sơn giật cả mình. Anh ngước mặt nhìn lên thì thấy một cậu con trai trạc tuổi mình đang đứng đó. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Không! Nhưng anh là…”
“Tôi là Dương, anh họ của Mỹ Dung…”
“Chào anh! Anh ngồi đi…”
Dương kéo ghế ngồi đối diện Sơn, không khí xung quanh như lắng xuống.
“Xin lỗi vì đường đột, tại thấy hai người đang cãi nhau nên muốn nói vài lời. Thật ra Dung nó ngang bướng lắm, cậu đừng chấp nó…”
“Anh hiểu lầm rồi! Thật ra em và Dung không có chuyện gì đâu. Chúng em chỉ là bạn bình thường thôi! Em luôn xem Dung là em gái…”
“Vậy ư? Nếu vậy thì xin lỗi vì hiểu lầm cậu! Tại tôi thấy Dung nó thích cậu…”
“Dạ không sao đâu anh. Em hiểu mà, anh chỉ lo cho Dung thôi! Nhưng trong lòng em đã có người khác nên…”
Đang nói chuyện thì chiếc điện thoại trên bàn báo tin nhắn khiến Sơn ngập ngừng. Dương khẽ liếc nhìn bức ảnh nền trên màn hình điện thoại. Rồi như một phản xạ vô điều kiện, Dương thốt lên tò mò:
“Băng Tâm ư? Cậu quen Tâm à?”
Nghe được câu hỏi của Dương, Sơn cũng bất ngờ không kém. Thật ra anh ta là ai mà cả Băng Tâm cũng biết?
“Đúng rồi! Anh cũng biết Tâm à?” Dương phì cười. Thế gian này sao mà nhỏ bé thế không biết. Hèn gì ngày trước thấy Sơn và Mỹ Dung bước vào đây Tâm thay đổi sắc mặt nhanh kinh khủng. Giờ anh mới hiểu rõ nội tình. Hóa ra người ngồi trước mặt anh là mối tình đầu của cô gái ấy…
“Bạn cùng trường thôi! Lúc trước có rủ Tâm đến đây cà phê và gặp Sơn với Dung ở đây…”
Sơn ngẩn người khi nghe qua câu nói của Dương. Thì ra là Tâm đã nhìn thấy cảnh đó nên cô mới nói ra những lời như thế trên ban công tối hôm đó. Thì ra anh đã làm tổn thương cô nhiều như vậy. Anh càng nghĩ càng hận bản thân mình…
“Hóa ra là vậy! Hèn gì cô ấy nói với em là rất vui khi thấy em tìm được người tốt hơn cô ấy. Giờ em hiểu rồi, thì ra mình lại làm cô ấy đau thêm lần nữa…”
Dương im lặng, anh không biết phải nói gì với Sơn vì thật ra anh cũng dành cho Băng Tâm không ít tình cảm. Nhưng anh thừa biết rằng cô chỉ xem anh như một người anh trai nên anh cũng đã không để tình cảm của mình đi quá lố. Còn Sơn, anh thấy Sơn thật “lụy tình”, vậy thì tại sao cậu ấy lại có thể làm Băng Tâm đau đến vậy? Chắc là có ẩn tình nào đó mà anh không thể nào biết được…
“Cho tôi hỏi cậu một câu tế nhị được không?”
“Anh hỏi đi!”
“Tại sao ngày đó cậu lại rời bỏ Băng Tâm trong khi cậu yêu cô ấy đến vậy?”
Sơn ngẩn người. Biết nói thế nào đây? Cái tình cảnh éo le mà anh gặp phải chắc chỉ có Hoàng mới hiểu, vì ngày ấy Hoàng đã chứng kiến tất cả. Với lại Sơn đã từng hứa với cô Tuyền là chuyện đó sẽ mãi là quá khứ ngủ vùi, vậy thì làm sao anh có thể nói cho Dương nghe…
“Em xin lỗi! Lí do cá nhân nên em không nói cho anh nghe được…”
Dương im lặng. Anh hoàn toàn có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng Sơn qua cái cách mà Sơn thể hiện. Dù không biết lí do là gì, nhưng khi một thằng con trai có thể từ chối một người con gái hoàn mỹ hơn chỉ vì một người thù ắc hẵn vị trí người đó trong tim đứa con trai là rất quan trọng. Có thể lời nói là giả dối, nhưng những suy tư, trăn trở trên khuôn mặt Sơn thì vô cùng chân thật, chân thật đến nỗi khiến Dương cảm nhận được những nỗi đau đớn mà Sơn đang phải gánh chịu. Thôi thì anh sẽ im lặng để xem mọi chuyện diễn ra như thế nào…
Nắng tắt. Những vệt nắng cuối ngày đã dần tàn nhường chỗ cho những khoảng lặng của đêm. Dung lặng lẽ thở dài nhìn những cặp tình nhân dắt tay nhau ra vào công viên. Chưa bao giờ cô thấy lòng mình buồn đến thế. Những lời nói lạnh lùng của Sơn lúc chiều vẫn còn vang vọng mãi trong tâm trí cô không cách nào nguôi ngoai. Sao người ta lại có thể nhẫn tâm với cô như thế? Yêu anh cô có đòi hỏi gì đâu, cô chỉ cần anh chấp nhận làm người yêu của cô, được cùng anh tay trong tay đi dạo trong những ngày nghĩ phép ngắn ngủi của anh. Như thế là sai sao? Tình yêu cô dành cho anh đâu có thua gì ai kia, vậy mà tại sao anh cứ mãi vương vấn một bóng hình vốn dĩ đã từ lâu không còn thuộc về mình? Nếu ngày đó, lúc cô say anh không cứu cô từ tay của tụi du côn trong bar Forever thì có lẽ giờ đây cô đã không phải nặng tình với anh như thế. Cô hận bản thân mình vì đã trót đem lòng yêu anh. Dù từ đầu cô đã biết anh không có cô, nhưng cô vẫn mảy may hi vọng rằng “mưa dầm thấm đất”. Nhưng hỡi ơi! Cuộc sống này có quá nhiều nghịch lý. Mọi thứ chỉ là tình yêu đơn phương vô vọng. Cô phải làm sao đây? Một đứa con gái Sài Gòn sành điệu và ngang ngạnh đi phải lòng một chàng trai tỉnh lẻ vô tình. Sao tạo hóa trớ trêu với cô như vậy? Tại sao đứa con gái kia đã là quá khứ vẫn cứ cố tình xuất hiện trước mặt anh và cướp anh từ tay cô. Đúng! Mọi thứ là tại nó, con nhỏ chảnh chọe đã hành hạ trái tim của cả anh và của cô. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho nó. Phải khiến nó hối hận vì đã dám giành lấy người cô yêu.
“A lô! Tụi bây đang ở đâu vây? Tao có chuyện muốn nhờ! Làm xong ăn chơi thả ga nhé!”
Rồi tự dưng Dung đứng phắt dậy miệng cười nụ cười gian trá…
“Cứ chờ xem Băng Tâm. Mày sẽ phải hối hận vì cướp anh từ tay tao…”
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 20