Phía sau tình yêu là…nước mắt!

Chap 20: NỖI ĐAU MUÔN ĐỜI ANH NHẬN LẤY
“Trời ơi! Sao nó dám làm thế với mày hả nhỏ? Mày phải báo công an, không thể bỏ qua như vậy được Tâm à!”
Tiếng khóc thét của Trâm vang vọng bên tai cô giờ đây chỉ như cơn gió thoảng. Nỗi đau nằm trên gương mặt kia giờ đây có là gì với những tổn thương mà cô từng chịu đựng. Nhiều lúc nghĩ tạo hóa cũng thật bất công với cô khi hết lần này đến lần khác cướp đi những gì quý giá mà cô có. Tự nhiên giờ đây hình ảnh của một cô bé mười tuổi đau khổ và tuyệt vọng khi nhìn thấy thi thể của cha mẹ mà mình yêu thương ngay trước mặt. Cái bánh kem bê bết máu lem luốt thật kinh khủng. Những vệt máu ngày ấy và những vệt máu hằn sâu trên khuôn mặt xinh xắn từ từ chảy xuống nhuốm đỏ những cánh hoa sứ trắng. Tất cả chỉ như mới hôm qua, hằn lên rõ rệt. Nhìn nhỏ Trâm giờ đây làm tái hiện trong cô một cô bé Băng Tâm hôm nào – hoảng hốt và đau đớn. Có lẽ cảnh Mỹ Dung dùng dao từ từ đặt xuống gò má, những nhát rạch mạnh mẽ và đầy thù hận ấy từ từ in xuống. Một nỗi đau không gì tả hết. Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm nóng lên đôi vai gầy guộc của nhỏ bạn thân. Hóa ra giờ đây người chịu đau đớn lại là người an ủi.
“Tao không sao đâu! Dung cũng vì quá yêu mà ra như thế! Người có lỗi trong chuyện này là Sơn. Tại Sơn không vạch rõ tình cảm của mình nên mới làm cho hai người con gái đau khổ…”
“Nhưng nó làm vậy là quá đáng. Rồi mày sẽ ra sao với khuôn mặt này đây hả Tâm?”
Tự nhiên câu hỏi của nhỏ Trâm đánh vào đúng ngay những gì mà cô lo lắng, nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ có làm gì cũng đâu thay đổi được gì đâu. Chỉ có thể để thời gian trả lời cho câu hỏi không lời đáp ấy.
“Kệ đi nhỏ ơi! Chuyện gì tới nó sẽ tới, chứ giờ tao còn biết làm gì. Đấu đá qua lại hoài tao mệt lắm…”

Nhỏ Trâm ôm cô vào lòng như muốn an ủi, nhưng thử hỏi chuyện như vậy ai lại không buồn và càng buồn hơn khi người con gái ấy vốn dĩ đã rất đẹp và rất có tương lai. Chẳng biết có phải tại ông trời không có mắt hay tại lòng dạ con người quá ác độc để ọi việc xảy ra theo chiều hướng thế này. Hi vọng rồi đây cuộc đời đau khổ của bạn cô sẽ tốt đẹp hơn bây giờ.
****
“Đồ khốn nạn!”
Câu nói đi kèm với nắm đấm của Hoàng làm Sơn choáng váng. Thằng bạn thân vừa gọi điện thoai giật một giật hai đòi anh viết phép xin ra ngoài gặp nó ngay tức khắc lại cho anh ăn một đấm thật đau. Có cái vị mằn mặn trên môi khiến anh hơi choáng vì máu. Cho tới giờ phút này anh cũng chẳng hiểu mô tê gì hết.
“Mày làm cái gì vậy hả Hoàng? Mày bị khùng à? Gọi tao ra đây để đánh tao thì cũng làm ơn cho tao biết cái nguyên do tao bị đánh chứ!”
Nhìn vẻ mặt bức xúc của Sơn thì cơn nóng giận trong lòng Hoàng lại tăng lên gấp bội. Thằng bạn thân mà anh vô cùng coi trọng đang ngay trước mặt, vậy mà giờ đây với anh nó chẳng là gì hết.
“Thằng khốn, mày muốn biết sao mày bị đánh chứ gì. Tao sẽ nói ày nghe, nghe xong rồi thì mày chết quách đi cho xong. Tao ghét phải nhìn thấy cái bản mặt mày lắm rồi…”
“Vậy mày nói nhanh đi!”
“Mày biết mày đã làm gì không? Tại mày mà Băng Tâm bị con Dung rạch mặt và đang sống dỡ chết dỡ kia kìa. Mày vừa lòng chưa?”
“Mày nói cái gì? Nói lại đi…”
Sơn gào lên và nắm lấy vạt áo Hoàng bằng một vẻ sốt ruột vô ngần. Dù nghe rõ mồn một từng câu từng chữ nhưng anh cũng muốn tự lừa dối bản thân rằng mình đã nghe nhầm, rằng chuyện đó chỉ là một phút nông nổi, bực bội của Hoàng. Nhưng hỡi ơi! Làm sao anh có thể tin được đó là sự thật…

“Mày lo mà xin lỗi Tâm đi. Con Dung nó đang điên lên rồi kéo bạn bè đi đánh ghen kìa…”
“Tao không biết! Tao không biết tại sao Dung làm vậy… Nhưng giờ Băng Tâm sao rồi? Chắc Tâm đau buồn lắm phải không? Khốn thật! Tao lại làm tổn thương Tâm nữa rồi…”
“Mày mà cũng biết nói những lời đó à? Người ta yêu mày có làm gì nên tội mà mày cứ hết lòng hành hạ người ta vậy hả?”
“Tao…”
“Ngày xưa tao chấp nhận buông tay không phải vì tao hết yêu Tâm, chẳng qua là vì tao tin tưởng vào lựa chọn của Tâm, tin vào thằng bạn như mày. Nhưng kết quả thì sao? Mày chỉ toàn mang lại niềm đau cho người con gái ấy. Mày làm tao thất vọng quá Sơn ơi!”
Từng câu từng chữ trong lời nói của Hoàng như một nhát dao đâm vào tim Sơn. Đâu cần Hoàng nói anh cũng biết mình không thể nào đem lại hạnh phúc cho người con gái anh yêu nhưng anh đâu thể nào ngờ được rằng mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng thế này… Anh đã nói rõ ràng với Mỹ Dung nhưng tại sao Dung vẫn không chịu nghe lời anh nói, lại còn làm tổn thương cô gái anh yêu, để giờ đây anh không thể nào xem Dung làm em gái được nữa.
“Tao xin lỗi! Tao hoàn toàn không biết rằng Dung sẽ làm chuyện đó! Giờ Tâm đang ở đâu? Tao muốn đến thăm…”

“Về nhà rồi! Mới xuất viện hồi sáng. Nhưng tao nghĩ mày đừng bao giờ đến, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời Tâm nữa. Tâm đã khổ vì mày nhiều lắm rồi…”
“Nhưng tao rất lo, tao chỉ muốn đến thăm cô ấy một lần thôi…”
Chưa kịp dứt lời thì một cú đấm như trời giáng lại rơi thẳng vào mặt Sơn khiến anh ngã nhào ra đất. Mọi ánh mắt trong quán cà phê đang hướng về phía hai chàng trai trẻ. Sơn lồm cồm ngồi dây thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Hoàng.
“Tao nhắc lại lần cuối! Mày nghe cho rõ, hãy biến ngay ra khỏi cuộc đời Băng Tâm vì Tâm không thể chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa. Nấm đấm này cũng là nấm đấm kết thúc cho tình bạn bè bấy lâu nay của tao với mày. Sau này gặp lại sẽ mãi mãi trở thành kẻ thù, mày hiểu chưa?”
Nói rồi Hoàng bỏ đi một mạch. Sơn lại ngồi thơ thẩn nơi góc quán. Chưa bao giờ anh thấy mình đơn độc đến vậy. Tình yêu với anh là biết bao niềm tin yêu và hi vọng để rồi lại dễ dàng vỡ vụn trước nghịch cảnh tàn nhẫn. Yêu người ta anh có tội tình gì? Anh có bao giờ muốn mình làm tổn thương trái tim người con gái ấy. Nhưng không hiểu sao dù vô ý, anh lại luôn khiến cô bị giày vò, tổn thương thậm chí là mất đi cái khuôn mặt đáng yêu mà cô đã từng rất tự hào. Rồi không hiểu sao anh lại lấy chiếc điện thoại ra nhìn hình dáng cô gái mà anh yêu thương hết lòng. Thật ngây thơ và duyên dáng trong vẻ đẹp đơn sơ hòa quyện vào thiên nhiên tuyệt mĩ. Một nét đẹp mà có lẽ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy thêm lần nữa. Rồi anh lại tự thầm trách bản thân mình vì đã không chịu tránh xa cô ra như lời tiên tri nơi phố núi. Mọi chuyện cứ như là một cơn ác mộng mà anh không bao giờ muốn thấy.
Trưa nay trời lại đổ cơn mưa, mưa to như nhuốm màu phẫn uất bởi một nỗi niềm không biết nói cùng ai. Tiếng yêu đó vẫn còn trọn vẹn trong tâm tưởng nhưng nào hay biết rằng nó đã trở thành gánh nặng của ai kia. Ừ thì yêu đó rồi đau đó! Nhưng nếu không yêu làm sao có thể cảm nhận được những dư vị mà cả cuộc đời ta không bao giờ quên được. Ngẫm nghĩ lại từng khoảng trời kí ức, xa xăm mà vô tận. Ước gì chỉ có thể đến bên ai đó cùng trải qua những ngày tháng đau buồn nhất để xoa dịu một phần nỗi đau mà mình đã gây ra thì hay biết mấy. Nhưng làm sao? Làm sao có thể dám gặp người ta khi nỗi đau mình mang lại là vô tận…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận