Chap 21: YÊU TRONG LẶNG CÂM
Chạy xe dưới trời mưa như trút nước, từng hạt từng hạt mưa va vào má thật đau nhưng với Hoàng nỗi đau ấy có xá gì nỗi đau của người con gái ấy. Mới đấy mà đã năm năm trời kể từ cái lần đầu tiên gặp mặt trong ngày khai trường ấy, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh thật dễ thương nhưng lạnh lùng… tất cả mọi thứ như đánh sâu vào trái tim một thằng con trai luôn coi tình yêu là một trò chơi không có hồi kết thúc. Lúc ấy anh biết rằng trái tim mình rung động. Có thể cái đó người ta gọi là “tiếng sét ái tình” chỉ có trong phim ảnh, nhưng hơn ai hết, anh tin điều vô lí đó vì chính anh đã phải điêu đứng với một mối tình không phải là đầu tiên nhưng lại là một mối tình khắc cốt ghi tâm. Một tình yêu đơn phương vụn dại thời đi học đã vương vấn mãi trong lòng anh cho đến ngày hôm nay. Mặc dù anh thừa biết tình cảm của cô không bao giờ dành ột người như anh. Có lẽ đó là lí do anh quyết định thầm lặng bên cô và chấp nhận tình cảm của một người con gái khác. Anh biết anh làm vậy là rất bất công cho Trâm nhưng anh có thể làm sao hơn? Anh chỉ mong muốn cho bản thân mình thêm cơ hội để yêu thương ai khác, để có thể trốn tránh cái tình yêu không bao giờ viên mãn. Nhưng hỡi ơi! Anh hận những ai nói rằng “cách tốt nhất để quên một người là yêu thương một người khác”. Ừ thì anh cứ nghĩ mình đã có thể buông tay, có thể dành trọn vẹn tình yêu cho Trâm – một người con gái đã yêu anh từ rất lâu. Vậy mà hôm nay, khi Trâm gọi điện cho anh hay cái tin đau đớn ấy, anh lại cảm thấy trong tim mình tồn tại một khoảng trống vô định. Rằng tình cảm bấy lâu nay anh dành cho cô vẫn nguyên vẹn và không hề thay đổi, có chăng cũng chỉ là do anh cố tình giấu kín trong trái tim vốn dĩ đã không thể thuộc về ai khác. Lúc ấy, anh chỉ muốn chạy ngay đến bên cô để ôm cô vào lòng, che chở cho cô. Nhưng làm sao? Làm sao anh có thể làm cái điều đê tiện ấy khi bạn gái anh đang cận kề bên cạnh. Anh cũng là con người nên anh không cho phép mình làm tổn thương một người con gái đã yêu thương mình thật lòng. Vậy là anh lại tìm Sơn để trút hết nỗi bực dọc trong lòng dù anh thừa biết rằng Sơn có liên quan gì đến chuyện này đâu. Thằng bạn thân của anh đã chịu nhiều nỗi đau thầm lặng, chỉ có thể để mỗi bản thân nó biết. Như vậy còn không đủ đau đớn hay sao? Vậy mà anh lại còn không an ủi nó, còn đánh nó một trận… thật sự anh cũng không thể hiểu nổi anh nữa rồi!
Giá như ngày xưa anh không vội vàng buông tay và tìm quên bằng một niềm vui khác thì bây giờ anh đã có thể đường đường chính chính bước đến và dang tay che chở cho người anh yêu mà không cần lo sợ. Dù cái khuôn mặt kia không còn xinh đẹp như ngày nào nhưng cái mà anh yêu là cô gái có cá tính mạnh mẽ, người con gái đầu tiên dám tát vào mặt anh và nói “Đồ vô duyên, có ma mới làm bạn gái của bạn!” trong lần đầu tiên tỏ tình. Làm sao anh có thể quên… Giờ anh đang nơi đây dưới màn mưa lạnh lẽo, chỉ biết lang thang và nghĩ về những sai lầm của bản thân mình. Ước chi anh có thể làm điều gì đó tốt đẹp hơn để mọi người không cần đau khổ vậy thì hay biết mấy. Càng nghĩ anh càng cảm thấy đau lòng…
Cuối cùng cũng đến, căn nhà quen thuộc đang ở ngay trước mặt vậy mà anh lại không có can đảm nhấn chuông cửa. Mưa đã tạnh từ lâu, những cơn gió nhẹ thoảng qua cơ thể anh lạnh buốt. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi anh đối mặt với cô. Có thể anh sẽ thinh lặng lắng nghe nỗi đau đớn tràn ngập trong lời nói của người con gái ấy hay lại không kìm nén được cảm xúc của bản thân rồi làm chuyện gì đó ngu ngốc… Mọi thứ như một cơn ác mộng kinh hoàng mà một khi tỉnh dậy con người ta không bao giờ muốn nhớ!
“Hoàng! Sao mày không vào? Rồi làm gì ướt như chuột thế kia?”
Mãi lo suy nghĩ vẫn vơ nên anh nào hay Phong đã đứng ngây người nhìn anh nãy giờ. Cái thằng quỷ cứ như thế chẳng thay đổi tí nào hết. Lúc nào cái miệng cũng quang quát nhưng được cái là nhiệt tình với bạn bè…
“Ừ! Tao mới mắc mưa, đang nghĩ xem làm cách nào để an ủi Băng Tâm. Mày cũng biết việc này đâu dễ dàng gì chấp nhận…”
“Không ngờ mày cũng tâm lý vậy. Mà thôi vào đi, đứng ngoài này có khi người ta nghĩ rằng mày vẫn còn vấn vương tình cũ nên mới đứng đây không dám vào đó!”
Một câu nói đùa vu vơ của Phong cũng khiến anh thẫn thờ. Nó nói có sai chút nào đâu. Từng lời nói cứ như một ánh gương phản chiếu mọi suy nghĩ trong lòng anh. Tự nhiên anh thấy sợ, sợ cái cảm giác mà bấy lâu anh chôn chặt lại bùng lên ngay lúc này…
“Ừ! Mày nhấn chuông đi!”
Nhìn thấy bóng Trâm dần xuất hiện sau cánh cổng, Hoàng khẽ nhói lên một nổi đau khó tả. Nhưng anh biết làm sao hơn vì mọi chuyện cứ để thời gian sẽ trả lời.
“Tâm sao rồi Trâm?”
“Cũng đỡ hơn nhiều rồi nhưng nó còn buồn lắm. Hai anh dắt xe vào đi…”
Tiếng cánh cổng khép lại như một lời răng đe nhắc nhở cho những suy nghĩ đen tối của Hoàng, có lẽ anh phải tìm cho bản thân mình một đáp án chính xác nhất để có thể quyết định chuyện gì sẽ xảy ra cho cuộc tình éo le và oan trái này.
Từ từ bước chân vào nhà, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Hoàng là cảnh Băng Tâm trên mặt đầy bông băng trắng muốt, sắc mặt tiều tụy và đau đớn. Có thể nói đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như thế. Nhưng chuyện ấy cũng hoàn toàn có thể hiểu được vì nếu lâm vào hoàn cảnh đó thì ai mà lạc quan và vui vẻ được chứ. Càng nghĩ anh càng cảm thấy thương tâm…
“Nghe chuyện là Phong chạy tới đây liền luôn đó. Tâm đỡ hơn chưa? Sao không ọi người biết sớm?”
Băng Tâm quay lại nhìn Phong nở một nụ cười gượng gạo, không ngờ một người “bộp chộp” như Phong lại quan tâm người khác đến vậy…
“Ừ tại Tâm thấy chuyện này cũng không hay ho gì, với lại bây giờ cũng khá hơn nhiều rồi. Cảm ơn Phong nha!”
Phong bật cười, đúng là cái tính tình con người khó lòng thay đổi được. Nhưng có Phong cũng hay, vì nơi nào có anh thì nơi đó sẽ không hề thiếu đi nụ cười. Rồi tự dưng cô quay sang nhìn Hoàng. Vẫn con người ấy, người bạn có thể nói là rất thân với cô, nhưng hôm nay nhìn anh lạ quá! Cái ánh mắt buồn ẩn chứa muôn trùng suy nghĩ, bộ quần áo ướt và nói chung là cái trạng thái vô cùng bê bếch… Những thứ ấy hoàn toàn chưa bao giờ xuất hiện ở một người hoàn mĩ như Hoàng.
“Hoàng cũng đến à? Sao hôm nay nhìn bê bối thế?”
Như quay trở về thực tại, Hoàng thẫn thờ nhìn cô rồi ấp úng:
“À… tại… mắc mưa! Hôm nay trời mưa lớn quá mà quên mang theo áo mưa!”
“Trời! Vậy mà không chịu tránh mưa, kiểu này bệnh chết luôn á! Trâm ơi, mày lên phòng chị hai lấy đỡ đồ anh hai cho Hoàng thay đi!”
“À! Ờ… Tao đi liền…”
Đang mãi mê suy nghĩ về những chuyện vớ vẫn, tự nhiên Trâm giật mình sau tiếng gọi của nhỏ bạn.Có một cái linh cảm gì đó rất lạ khiến cô không thể nào vứt bỏ từ khi nhìn thấy mặt Hoàng. Phải chăng cô đã suy nghĩ quá nhiều…
“Thôi! Không cần đâu Tâm, lát Hoàng…”
“Không cần cái gì mà không cần, lạnh lắm đó. Một mình Tâm thê thảm thế này là đủ rồi, Tâm không muốn Hoàng cũng vậy. Tâm không chịu nổi thêm cú sốc nào nữa đâu…”
Tự nhiên giọng cô rưng rưng, dù đã cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt mọi người nhưng cô vẫn không thể nào quyết định được cung bậc cảm xúc. Cũng đúng, dù có mạnh mẽ đến bao nhiêu thì con gái vẫn là con gái, vẫn cần lắm một bàn tay an ủi và chia sẽ, cũng cần có ai đó quan tâm mình. Những điều ấy tưởng chừng rất nhỏ nhoi nhưng chẳng hiểu tại sao cô không bao giờ có được. Buồn thì làm được gì cơ chứ? Bởi lẽ tạo hóa đã quá ân điểm cho cô những nỗi buồn, niềm vui mới vừa lóe ra đã nhuốm màu u uất. Vậy thì thôi từ nay cô sẽ học cách an phận. Làm một con người bình dị như bao nhiêu người khác để cầu tìm được một chốn yên bình.
“Thôi mà Tâm, đừng như vậy. Hoàng sẽ không có gì đâu mà…”
Miệng nói ra những lời ấy nhưng trong lòng Hoàng hiểu rõ hơn ai hết. Những dằn vặt mà con tim anh đang gánh chịu sẽ chẳng thể nào vơi đi khi còn ở bên cạnh cô. Nhưng làm sao anh có thể thôi lo lắng ột người mà anh yêu thật lòng? Dù biết đó là một quyết định sai lầm nhưng anh không thể nào không thực hiện. Nhiều lúc anh chỉ ao ước được nói thật những gì mình nghĩ trong đầu nhưng lại có quá nhiều thứ ngỗn ngang lấn chiếm suy nghĩ anh khiến anh “thân tàn ma dại”. Đúng! Tất cả là tại anh, tại anh đã dám can đảm đùa giỡn với tình yêu của Bích Trâm để giờ đây anh phải ngậm ngùi cam chịu…
“Hai đứa mày làm như tao là cái bóng không bằng? Nói chuyện nghe tình cảm quá khiến người khác nổi da gà! Nếu không phải bạn thân thì tao cứ nghĩ hai đứa mày là tình nhân đấy. Cũng may là Bích Trâm không nghe thấy nếu không thì…”
Câu nói vô tình của Phong khiến cô và Hoàng không khỏi giật mình. Phong nói không sai, dù sao thì trước đây hai người đã từng có nhiều tai tiếng, giờ lại thêm nói chuyện kiểu này thật không khỏi khiến người khác hiểu nhầm. Nếu Bích Trâm nghe thấy chắc chắn sẽ buồn. Đó giờ Bích Trâm luôn là người bạn tốt, toàn tâm toàn ý giúp đỡ cô trong mọi tình huống đau khổ nhất. Có thể nói Bích Trâm đã trở thành người bạn thân nhất của cô lúc này. Thật tình cô không hề muốn bạn thân mình phải buồn thêm vì mình nữa…
“Ừ! Tại thân quá nên quên! Hi vọng là Trâm không nghe thấy!”
Rồi Phong phá lên cười giòn, cái nụ cười khiến không khí trở nên bình thường, phá tan đi cái vẻ im lặng và ngượng nghịu đang hiện hữu. Nhưng có lẽ sẽ chẳng ai để ý rằng có một người đang nấp sau cánh cửa phòng chẳng dám bước ra. Từng lời nói, từng hành động đã trở thành những suy nghĩ day dứt. Khi gắn kết những sự kiện trong câu chuyện lại với nhau, người ta có thể dễ dàng nhận ra rằng chuyện gì đang và sẽ diễn ra. Giờ đây Trâm mới hiểu những gì mình đã nghĩ, những lo lắng vừa rồi khi nhìn thấy bộ dạng Hoàng lúc nãy là có lí do. Bởi hơn ai hết cô thừa biết tình cảm của Hoàng dành cho Tâm sâu đậm đến mức nào. Vậy thì việc lựa chọn bên cạnh cô ngày ấy phải chăng là để Tâm thanh thản bước bên cạnh Sơn? Phải chăng từ bấy lâu nay cô đã ngộ nhận thứ tình yêu vốn dĩ chẳng bao giờ thuộc về mình? Từng suy nghĩ chạy dọc khắp hệ thần kinh trên cơ thể Trâm khiến cô không tày nào nhúc nhích. Hình như có một nổi đau hằn lên trong trái tim cô, âm thầm mà day dứt, đau hơn bao giờ hết…
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 22