Chap 23: CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH (part 2)
Ngồi nghĩ vớ vẩn mãi cũng thấy chán, anh lấy điện thoại ra gọi cho “em gái”. Không biết dạo này cô thế nào, vết thương chắc cũng lành hết rồi. Hi vọng là nó không để lại sẹo. Nếu không thì chắc cô sẽ đau khổ lắm đây!
“A lô! Em nghe đây anh trai…”
“Hì chưa ngủ nữa hả em gái?”
“Hì em đang ngồi online nè, còn anh trai? Sao bây giờ còn gọi cho em gái vậy?”
Phong bật cười, cái cách xưng hô này đúng là có cái gì đó không quen cho lắm. Nhưng thôi kệ, đó giờ anh là con một, tự nhiên có em gái thấy cũng hay hay…
“Anh đang ở bệnh viện. Vết thương em gái…”
“Cái gì! Sao lại ở bệnh viện? Anh trai bị gì vậy? Ở đâu vậy ? Em gái tới ngay…”
Cái vẻ lo lắng của cô khiến anh vui kinh khủng. Không ngờ mình cũng được người ta quan tâm.
“Anh không sao! Vì anh thấy Dung bị tai nạn trong bar nên anh đưa vô bệnh viện giúp. Dù sao cũng quen biết, không thể bỏ mặt người ta được…”
“Dung? Là cô ấy hả?”
Phong thở dài, lại lắm lời nữa rồi. Đúng là oan nghiệt mà!
“Ừ! Em không sao đấy chứ?”
“Không! Em không sao, anh trai đang ở đâu? Em gái muốn đến thăm cô ấy!”
Những lời nói của cô em gái khiến anh không khỏi giật mình, đọc dòng địa chỉ mà anh như không tin vào những gì mình nghe thấy. Lẽ ra với những gì mà cô chịu đựng thì ắt hẳn cô phải hận Dung lắm chứ. Nhưng tại sao khi nghe Dung gặp chuyện anh lại thấy giọng cô buồn đến thế! Vậy mà còn đòi đến đây thăm Dung. Đúng là một cô bé nhân hậu vô cùng. Anh không hiểu tại sao ông trời cứ thích đọa đày người tốt như vậy chứ!
Nhìn thấy bóng dáng cô dần xuất hiện phía cuối hành lang Phong thở phào nhẹ nhõm. Ít ra cô cũng an toàn đến nơi.
“Anh trai! Dung sao rồi?”
“Không có sao, nhưng vẫn đang hôn mê…”
Thật tình anh không thể ngờ câu đầu tiên của cô là những câu hỏi ân cần dành cho người hại mình thê thảm như vậy. Phải chăng ông trời cũng có chút công bằng, nhân quả báo ứng cũng tương đối tốt. Ngày đó Dung dùng dao rạch lên mặt Tâm hai nét rạch đau đớn thì hôm nay chính mảnh thủy tinh vỡ trong cơn say rượu của cô lại hại chính bản thân cô. Nhưng cũng còn may là vết thương ấy không sâu bằng Tâm, cái này người ta gọi là quả báo mà một khi nhìn lại Dung sẽ cảm thấy tội ác của mình luôn theo đuổi. Còn gì đau đớn hơn khi lần nào soi mình trong gương cũng nhớ về những chuyện kinh hoàng không nên nhớ…
Tâm đẩy cửa bước vào, vẫn bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy trong cái lần gặp ở công viên. Nhưng lạ thay, cái vẻ tàn nhẫn lạnh lùng lại thay bằng một nét trầm lắng và đau khổ. Khuôn mặt kia bị băng bởi một lớp bông băng trắng muốt quen thuộc. Có một cảm giác đau nhói ở trong tim. Nếu nói là không hận Dung thì những lời nói ấy là giả dối, bởi những đau đớn mà cô phải chịu đựng là hoàn toàn chân thật. Đồng thời cô cũng thấy tội cho Dung, một con người hoàn mĩ thế kia mà phải vì tình yêu làm cho sống không bằng chết. Nhìn thấy Dung làm cô thấy một phần của bản thân mình trong quá khứ. Ừ thì yêu đó, yêu sâu nặng rồi cũng đau đớn và tuyệt vọng tột cùng. Ít ra cô cũng may mắn hơn Dung vì cô còn có những người bạn thân luôn bên cạnh, còn có một người yêu cô chân thành và cho cô nghị lực để vượt qua. Còn Dung thì sao? Không có lấy một người bên cạnh để rồi mới xảy ra sự việc như ngày hôm nay. Càng nghĩ cô càng thấy chua xót cho thân phận con gái. Nếu có thể, cô rất mong kiếp sau mình là con trai để có thể mạnh mẽ vượt qua mọi chuyện…
Đang lúc mãi suy nghĩ về những chuyện không đâu thì tự nhiên có một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô. Người anh trai này đúng là tâm lý, luôn biết cách an ủi người khác. Cũng lâu lắm rồi cô mới nhận được những sự quan tâm như vậy nên trong lòng cảm thấy vui lên rất nhiều.
“Yêu anh trai nhất trên đời! Ai mà làm bạn gái anh trai chắc hạnh phúc lắm!”
Câu nói vô tình của cô lại chọc khóe vào nỗi đau trong tim anh. Dù lúc trước quen với Mỹ Ngân chẳng qua vì muốn có người bên cạnh chở đi chơi, để không phải cô đơn một mình. Nhưng cũng quen nhau hơn nữa năm nên đâu thể nào không phát sinh tình cảm. Vậy mà Ngân lại nhẫn tâm bỏ rơi anh mà quen với một thằng con trai khác. Đúng là không nên tin vào con gái Sài Gòn, bởi đâu phải ai cũng chung tình như em gái anh và cô bé Mỹ Dung kia.
“Anh với Mỹ Ngân chia tay rồi! Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu!”
Câu nói của Phong khiến cô bàng hoàng. Biết mình lỡ lời, cô vội vàng an ủi:
“Em gái xin lỗi. Mà thôi đi anh trai ơi! Người ta không có phúc nên mới như vậy. Rồi anh trai sẽ tìm được người hiểu mình hơn thôi! Em gái tin vậy đó!”
“Ừ! Tất nhiên là vậy rồi! Mà thôi, em ở lại với Mỹ Dung nha! Anh đi mua đồ ăn cho, dù sao cũng khuya rồi, chắc ai cũng đói!”
Đúng là Phong, lúc nào cũng có những suy nghĩ đúng đắn, nói thật thì hôm nay thức khuya nên bụng cô giờ đói meo. Mà chắc Dung cũng thế, lát nữa thức dậy chắc cũng cần ăn chút cháo cho khỏe.
Phong vừa đi chưa bao lâu thì Dung tỉnh giấc. Thật sự có nằm mơ cô cũng không ngờ người đầu tiên mà cô nhìn thấy là Tâm. Đúng là ông trời thật biết trêu người. Sau cơn mê dài ngỡ như là chết, cô đã nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu ấy nhìn cô đầy oán hận. Vậy mà giờ đây, Tâm lại đang lo lắng cho cô, trong khi một câu xin lỗi cô cũng chưa kịp mở lời.
“Sao Tâm lại…”
“Dung mới tỉnh, không cần nói nhiều. Gắng nghỉ ngơi đi cho khỏe. Anh Phong đi mua đồ ăn rồi, lát nữa ăn xong Dung sẽ thấy khá hơn…”
“Phong?”
“Ừ! Phong là anh trai kết nghĩa của Tâm. Phong thấy Dung trong quán bar nên đưa Dung vào bệnh viện…”
“Hóa ra tiếng gọi đó là của Phong à? Lát nữa Dung phải cảm ơn mới được. Ừ mà Tâm này…”
“Hả? Gì vậy Dung?”
“Cho Dung xin lỗi vì chuyện đó! Tại lúc anh Sơn nói chỉ xem Dung là em gái Dung giận quá nên mới…”
“Không có gì đâu Dung! Tâm hiểu hết mà. Tất cả chỉ tại Sơn thôi nên Tâm sẽ không trách Dung đâu…”
Nghe được những lời ấy Dung không thể kiềm chế được nước mắt mình. Cuộc sống này đúng là oan nghiệt. Người mình hành hạ và căm ghét lại có thể quan tâm mình như thế. Đúng là sai lầm lớn nhất của đời người là không làm chủ được lí trí. Tình yêu đúng là mù quáng, bởi một khi yêu quá sâu đậm thì sẽ gây ra muôn vàng nuối tiếc. Nhưng đến giờ cô mới nhận ra phải chăng đã là quá muộn? Và phải chăng vết thương trên mặt cô là do ông trời muốn cô cảm nhận nỗi đau mà cô đã từng gây ra cho người khác?
“Cảm ơn Tâm!”
Nói rồi Dung im lặng, tự dưng cô thấy mình không còn động lực gì để nói thêm lời nào hết. Dù rất muốn nói với Tâm về những tình cảm mà Sơn dành cho Tâm, về những dằn vặt mà Sơn đang phải gánh chịu nhưng sao cô chẳng thể mở lời. Cũng đúng thôi! Sau quá nhiều chuyện đã xảy ra, liệu Tâm có còn tin vào những gì cô nói không hay sẽ lại nghĩ rằng cô đang muốn bênh vực cho Sơn. Thôi thì chuyện gì tới nó sẽ tới. Có suy nghĩ nhiều cũng chỉ vậy thôi!
Mấy ngày liền sau đó, ngày nào Phong cũng dành chút thời gian đến bệnh viện thăm Dung. Bây giờ chỉ mới bắt đầu học kì nên lịch học của anh cũng tương đối rộng. Thay vì cùng bạn bè đi chơi thì anh nghĩ mình nên làm những việc có ý nghĩa hơn. Có lẽ vì vậy mà việc ghé bệnh viện đã trở thành thói quen của anh chàng sinh viên năm ba này.
Hôm nay cũng như mọi ngày, anh mang theo một ít trái cây đến thăm Dung, mẹ cô nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến. Trong thời đại cảu thế kỉ 21 này mà cũng còn một anh chàng lễ phép và biết quan tâm người khác thế này đúng là hiếm thật. Bởi thế bà trong suy nghĩ của bà thì Phong đúng là một người bạn trai lý tưởng, con gái bà quả thật chọn không lầm người nhưng bà đâu biết rằng quan hệ của họ chỉ đơn giản là “bạn bắt cầu”. Dù anh biết rằng bác đang hiểu lầm nhưng anh cũng ngại giải thích, vì nếu muốn thì con gái bác đã nói rồi. Anh chỉ việc quan tâm cô ở mức độ bạn bè, còn ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
“Phong! Cháu ở lại xem chừng Dung giúp bác, bác về nhà lấy đồ rồi sẽ vào ngay nhé!”
“Dạ bác cứ về đi ạ! Nghỉ cho khỏe rồi hãy vào cũng được ạ!”
Mẹ Dung mĩm cười nhìn Phong, đúng là anh chàng này thật quá biết điều. Nhìn bóng dáng mẹ mình khuất sau cách cửa, Dung thật không khỏi bật cười. Chắc mẹ đang hiểu nhầm dữ lắm. Mà cũng phải thôi. Ngoài Băng Tâm ra thì chỉ có mình Phong là đến thăm cô mỗi ngày, ai lại không nghĩ anh là bạn trai cô đâu.
“Hì, xin lỗi anh nha! Mẹ em lúc nào cũng thế!”
“Có gì đâu! Dù sao anh cũng rãnh mà! Em thấy sao rồi? Có khá lên chút nào chưa?”
“Em khỏe rồi, bác sĩ nói ngày mai có thể xuất viện”
“Có cần anh đến đón không?”
“Nếu anh rãnh có thể đến vì chắc mẹ em sẽ mời anh đến nhà em chơi thôi!”
Phong phì cười! Dung cũng biết đùa lắm chứ đâu đến nỗi lạnh lùng gì đâu. Dù sao ngày mai anh cũng rãnh, tiện thể đến nhà cô chơi luôn cũng được.
Từ ngày Phong xuất hiện trong cuộc đời mình, Dung cảm thấy mình yêu đời hơn nhiều lắm. Từng câu chuyện anh kể, từng sự quan tâm nhỏ nhặt của anh khiến lòng cô trở nên ấm áp. Có thể nói Phong là một người bạn vô cùng lí tưởng vì luôn luôn lắng nghe và chia sẽ cùng người khác. Vậy mà cô thật tình không hiểu tại sao cô bé tên Mỹ Ngân gì đó lại có thể dễ dàng bỏ rơi một người tốt như Phong. Nhưng tiếng gọi của trái tim là vô cùng phức tạp, biết đâu cô ấy cũng cuồng loạn vì yêu theo kiểu của cô? Mà thôi, chuyện người ta cô đâu có sức mà lo. Với lại nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Phong thì cô cũng vui rồi vì ít ra anh cũng đã phần nào quên được nỗi đau do tình yêu mang lại. Cô cũng sẽ cố học theo anh, phải cố gắng đứng lên từ những vấp ngã của quá khứ, biết đâu sau này cô cũng sẽ gặp được một người yêu cô thật lòng…
Sáng hôm sau, Phong lại tiếp tục công việc thường ngày là đến chỗ Dung, nhưng có thể đây là lần cuối cùng anh đến đây thăm cô. Cha Dung đang ở nước ngoài nên chỉ có mình anh và mẹ cô. Bác nhất quyết mời anh về nhà ăn cơm nên anh không cách nào từ chối. Nhà Dung là một căn biệt thự cao cấp nằm trong khu Phú Mỹ Hưng đắt đỏ, đúng là con gái Sài Gòn giàu có. Ngẫm nghĩ thật kĩ lại hoàn cảnh gia đình mình, cha mẹ đều là công chức, có thể nói nhà anh cũng thuộc hàng khá giả ở quê nhưng không biết phải phấn đấu bao lâu nữa mới có được một căn nhà hoành tráng thế này.
Hôm nay Dung xuất viện nên bác đã đặt biệt dặn người giúp việc nấu thật nhiều thức ăn. Đúng là hôm nay anh có số ăn ké thật mà, những món ăn ngon như vậy đã rất lâu rồi anh chưa được ăn. Cuộc sống của một anh chàng sinh viên ở trọ Sài Gòn chỉ đơn giản là những bữa cơm qua loa trong hàng quán, lúc trước ở nhà thì có mẹ, lúc quen với Ngân thì còn có người nấu cho anh ăn nhưng bây giờ thì đành chịu. Chắc bữa nào chạy qua nhà em gái ăn ké chứ biết sao giờ.
“Ngon không Phong?”
“Dạ ngon bác ạ! Lâu con rồi không được ăn ngon như vậy!”
“Sao vậy anh?”
Nghe được câu nói của anh khiến Mỹ Dung cũng không khỏi thắc mắc.
“Anh ở trọ mà, con trai lười nấu ăn lắm. Ra ngoài ăn thì không được ngon…”
“Ừ em quên, anh cũng quê ở tỉnh mà. Chắc ở đó thích lắm, em luôn muốn có dịp về tỉnh chơi nhưng không quen ai nên không dám đi…”
“Ở quê thì yên bình lắm, mọi người thân thiện. Đi xe không cần lo lắng tắt đường. Nhưng có điều ở quê không tiện lợi như Sài Gòn, không phải muốn mua gì cũng có…”
“Thế ba mẹ con làm gì hả Phong?”
“Dạ cha con là luật sư trong tòa án huyện, còn mẹ con thì là bác sĩ bác à!”
“Thế nhà con được mấy anh em?”
“Dạ chỉ có mình con thôi, nên buồn lắm bác ạ!”
“Mẹ này, sao hỏi gì tới tấp vậy. Để người ta ăn nữa chứ!”
Thấy mẹ hỏi nhiều quá nên Dung bèn thêm vào một câu giải vây. Mẹ cô cũng thật là, làm như vậy mai mốt chắc người ta sợ cô luôn quá. Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của con gái, bà cũng phì cười rồi lên tiếng:
“Phong ăn đi con, bé Dung nhà bác nó vậy đó. Có mỗi mình nó nên được nuông chiều từ bé…”
Phong gật đầu rồi cắm cúi ăn cho nhanh, ăn xong còn rút lẹ nếu không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra đây nữa. Hồi nãy đi xe hơi của bác đến đây, lát phải bắt taxi về bệnh viện lấy xe nữa. Đúng là khổ thiệt mà.
Ăn xong Phong viện cớ bận học xin về, nhìn vẻ mặt bác gái có chút không vui nhưng tốt nhất là nên như vậy. Anh cứ xuất hiện kiểu này sợ bác hiểu lầm nhiều quá lại phiền và tội cho Dung. Đang đứng đợi taxi thì Dung lấy xe máy ra đòi đưa anh đi, dù có muốn từ chối nhưng Dung vẫn không chịu. Thế là anh lại chở cô đi cùng.
“Anh Phong này, những lời mẹ em nói anh đừng bận tâm. Tại mẹ nghĩ anh là bạn trai em nên mẹ mới như vậy…”
“Ừ anh hiểu mà, anh đâu có nghĩ gì đâu. Ai nói gì mặc ai miễn mình không có thì được rồi…”
Phong lại cười, nhưng không hiểu sao nghe anh nói vậy cô thấy hơi buồn buồn. Ừ thì dù sao cũng quen với việc được anh quan tâm. Tự nhiên giờ anh nói thế, biết đâu sau này anh cũng không còn xuất hiện trước mặt cô nữa thì sao. Qua mấy ngày nay, cô phát hiện ra rằng mình đã rất mến Phong, không biết tình cảm đó bắt đầu từ khi nào và nó là tình cảm gì. Nhưng cô thừa hiểu rằng mình không còn nhớ Sơn nhiều như trước nữa, thay vào đó cô lại luôn nghĩ về Phong và những chuyện anh đã làm cho cô. Giờ mà anh đột nhiên biến mất chắc cô sẽ buồn lắm…
“Anh Phong này!”
“Gì vậy em?”
“Khi nào có dịp anh rủ bạn bè về quê chơi cho em đi ké với nha! Em muốn biết cảm giác sống ở quê là thế nào…”
“Trời, tưởng gì chứ chuyện này dễ mà. Muốn đi thì cuối tuần rãnh rủ nhau đi chứ có gì đâu. Cả đám đứa nào cũng quê ở đó mà. Chỉ sợ em về dưới rồi sợ cái cảnh sống dưới đó luôn thôi…”
“Anh hứa rồi đó nha! Khi nào đi nhớ báo em đó!”
Anh gật đầu. Không ngờ một cô bé như Dung cũng ham vui quá chứ!
Đọc tiếp Phía sau tình yêu là…nước mắt! – Chương 23.2