Cả Hạo Thiên và Tiểu Mặc đều có ý,
xem ra lần này, cô phải chúc phúc cho hai người rồi.
Cô xách vali, đưa mắt nhìn dòng người đông đúc ở sân bay. “Chúng ta sống ở đâu?” Cô quay sang nhìn anh.
Thiên không trả lời, kéo cô lên taxi. Thiệu Nghi hiếu kì nhìn ra bên ngoài cửa. Thành phố này rất đẹp, đông đúc hơn thành phố cô sống. Chiếc taxi chạy qua vài con phố, dừng lại ở một khu nhà gần trung tâm thành phố. Anh bước xuống, mở cửa cho cô. Cô lặng lẽ xách túi theo sau anh. Căn hộ anh thuê nằm ở tầng bốn. Một phòng khách, một phòng bếp, hai phòng ngủ.
“Ở đây. Anh đã thuê căn hộ này, gần trường, tiện đi lại” Thiên xách vali của cô vào phòng, quay lại nói: “Em ở phòng này được không? Có gì bất tiện cứ nói với anh”
Cô khẽ cười: “Được! Ở đâu cũng được” nhưng sâu trong tim cô, cô biết, chỉ cần nơi nào có anh, nơi đó chính là nhà.
Chiều. Anh dẫn cô đi dạo trên phố.
Mặt trời khuất dần sau những dãy nhà cao tầng. Những tia nắng cuối cùng le lói qua tán cây, đỏ rực chiếu xuống mặt đất. Không gian trở nên tĩnh lặng, yên bình hơn. Những cửa hàng trên phố bắt đầu đông người vào mua. Những căn nhà hai bên đường bắt đầu sáng đèn. Mùi thơm của thức ăn, những tiếng cười nói, hơn cả là mùi hương của gia đình cứ vấn vít xung quanh Thiệu Nghi. Bước chân cô dần chậm lại. Cô chăm chú ngắm nhìn bóng lưng anh. Anh đi ngược sáng, bóng dáng cao lớn hắt trên vỉa hè. Miệng cô bỗng dưng đắng ngắt. Lưng anh rất rộng, đem lại cảm giác vô cùng ấm áp. Anh lớn lên cùng cô, gần gũi như người thân trong gia đình. Nhưng hôm nay, cô thấy anh trở nên xa vời, quá khó nắm bắt. Lời nói của anh năm đó cứ đeo bám suy nghĩ của cô, khiến đầu óc cô lúc nào cũng căng như dây đàn. Anh vẫn ở cạnh, chăm sóc cho cô, nhưng cô cảm thấy, từ lúc nào, đã có bức tường ngăn cách hai người. Tống Hạo Thiên anh càng ngày càng xa cô mất rồi!
“Nghi Nghi, em đi chậm vậy?” Giọng nói trầm ấm của anh kéo cô khỏi suy nghĩ thực tại.
Cô lại máy móc nở nụ cười: “Muốn ngắm lưng anh một chút”
“Vậy sao?” Hạo Thiên bước về phía Thiệu Nghi, thân mật khoác vai cô, cười lớn: “Hà, trời lạnh như vậy. Rủ em lên đây quả không sai”
Nghe những lời của Hạo Thiên, chắc chắn nhiều người không rõ sẽ hiểu lầm. Vì ngay cả tư thế của hai người bây giờ, thực sự rất giống một đôi tình nhân. Nhưng Thiệu Nghi hiểu rõ hơn cả, sâu trong thâm tâm anh, cô mãi mãi chỉ là em gái. Tuy nghĩ vậy, gương mặt cô vẫn đỏ bừng.
“Em muốn ăn gì?” Anh đột ngột hỏi cô.
“Ăn lẩu đi, trời lạnh như vậy, hơn nữa, đã lâu em không ăn” Cô đề nghị.
Nhà hàng khá đông, nhưng may mắn, hai người vẫn chọn được một chỗ cạnh cửa kính, nhìn ra bên ngoài. Trước nhà hàng là một công viên. Tuy trời đông rất lạnh nhưng lại là dịp tốt để những đôi tình nhân cùng đi dạo. Thiệu Nghi chống cằm, chăm chú nhìn ra ngoài. Chỉ đến khi nồi lẩu bốc khói nghi ngút, cái bụng đói dữ dội biểu tình mới kéo Thiệu Nghi về thực tại.
Cô hít hương thơm của nồi lẩu, xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng, cười tít mắt: “Oa! Thơm quá! Lần này em sẽ ăn cho anh sạt nghiệp”
“Được! Anh đợi” Anh cũng bật cười trước vẻ trẻ con của cô. Ai chứ anh là người biết rõ nhất, Thiệu Nghi ăn chẳng khác mèo là mấy. Dù có nhịn đói mấy ngày, cô cũng chẳng ăn được quá hai bát cơm. Quả đúng như anh nghĩ, Thiệu Nghi mới ăn được một chút đã buông đũa, xoa xoa bụng: “Ầy, no quá!”. Rồi cô nhìn gương mặt đắc chí của anh, lè lưỡi: “Anh cứ đợi đấy! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”
Hạo Thiên lại bật cười: “Vẫn là câu nói đấy: Anh đợi”
Cô chống cằm nhìn anh, dưới làn khói mờ ảo, anh cười, nhìn rất đẹp. Những đường nét trên gương mặt đều hoàn hảo.
Cô cầm đũa, gắp một miếng thịt bò trong nồi lẩu, cho vào miệng. Nhai hết, cô mới nói: “Hạo Thiên”
“Hả?”
“Em đã bao giờ nói anh rất đẹp trai chưa? Nhất là khi cười” Mắt Thiệu Nghi vẫn dán chặt vào người Thiên. Tay anh ngưng lại trong giây lát, rồi lại tiếp tục gắp đồ cho vào nồi lẩu: “Chưa, nhưng hôm nay thì nói rồi”
“Anh thấy sao?” Thiệu Nghi ngưng một lát rồi nói tiếp: “Khi được khen như vậy đó!”. Anh đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn cô: “Ai được khen mà chả thích. Anh còn đang thắc mắc tại sao em chưa từng khen anh như vậy”. Cô “à” một tiếng, rồi cười tít mắt: “Thích lắm hả? Hàng ngày em sẽ nói cho anh nghe”
Anh cứ nghĩ cô chỉ đùa nhưng không ngờ, ngày nào cô cũng nói: “Anh đẹp trai ơi”. Mà không chỉ nói một lần, cứ mỗi lần có chuyện cần anh, cô lại gọi như vậy. Anh không khó chịu, không thấy phiền mà chỉ thấy buồn cười. Cô trẻ con như vậy, bao giờ mới lớn được? Xem ra, anh phải chăm sóc cô dài dài rồi.
Còn một điều nữa, Thiệu Nghi rất thích được anh sấy tóc. Có khi đến mười giờ đêm, anh đang ngồi đọc tư liệu, cô vẫn ôm máy sấy và khăn vào phòng anh. Nếu anh bận, cô sẽ ngồi trên giường đợi, đến khi nào anh xong việc, sấy tóc cho cô xong, cô mới về phòng ngủ. Nhiều lần anh mắng cô, nói để đầu ướt muộn như vậy, sẽ ốm, cô chỉ lè lưỡi, cười nói: “Chẳng phải tối nào anh cũng sấy tóc cho em sao? Sấy khô hay ướt, em ốm hay không là do anh chứ”, những lúc như vậy, anh chỉ lắc đầu, cười bất lực, thực sự không thể nói nổi cô.
Có lần anh hỏi cô, tại sao lại muốn anh sấy tóc, cô im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Em chỉ muốn anh chăm sóc em như em gái”. Nghe kĩ, anh mới thấy, giọng cô rất buồn, âm vực thấp. Có điều từ tối hôm đó, cô không còn mang máy sấy qua phòng anh nữa. Anh thấy có lỗi, cứ tối tối lại qua phòng cô, sấy tóc cho cô. Thế là từ đó thay đổi, là anh sang sấy tóc cho cô, không phải cô tìm anh đòi sấy tóc nữa. Và anh nhận ra, cứ mỗi tối, thấy anh sang sấy tóc, gương mặt cô lập tức vui mừng, cho dù hôm đó có chuyện gì không vui, cô đều gác sang một bên, tíu tít kể chuyện cho anh.
Thấm thoát, hai người cũng tới thành phố được hai năm. Hai năm đầu, cô không kết bạn, chỉ tan học rồi lập tức về nhà. Cô xinh xắn, vài lần anh thấy mấy người con trai tới tìm cô trước cửa nhà. Nếu gặp anh thì lập tức biến mất, còn nếu không cũng bị cô đuổi thẳng cổ. Mấy lần anh hỏi, cô cũng chỉ cười cười: “Em không thích con trai như vậy. Em sẽ yêu người mà em theo đuổi, không phải họ theo đuổi em”. Nghe vậy, anh véo mũi cô: “Này, điều kiện kì lạ như vậy, bao giờ em mới lấy chồng đây? Đừng nói là anh phải nuôi em gái cả đời đấy nhé”. Cô nhún vai, nhăn mũi: “Cũng chẳng biết thế nào. Cùng lắm là em chịu để anh nuôi em vậy”
Hôm đó cô cùng mấy người bạn đi ăn tối rồi đi hát karaoke. Anh ngồi đọc tư liệu, ngẩng lên đã gần mười một giờ đêm. Anh bấm số gọi cho cô, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh cứ nghĩ cô đã về, đi sang phòng cô thì chỉ thấy điện thoại của cô nằm lăn lóc trên giường. Anh bóp trán, lấy áo khoác, định ra ngoài tìm cô thì điện thoại của cô đổ chuông. Là một người bạn của Thiệu Nghi. Anh nhấc máy. Người đó nói cô đã uống say, cô gái lại không biết nhà cô, đành gọi thử vào máy cô xem có ai ở nhà không. Nghe cô gái đọc địa chỉ quán karaoke, anh lập tức lao ra khỏi nhà.
“Anh là Tống Hạo Thiên?” Một cô gái có gương mặt như búp bê xuất hiện trước mặt anh.
“Đúng vậy. Thiệu Nghi đâu?” Anh chẳng kịp nhìn cô gái, vội hỏi.
“Cô ấy ở bên trong” Cô gái dẫn anh vào một căn phòng. Trong phòng chỉ còn mình Thiệu Nghi nằm ở đó. Hình như bạn bè đã về hết, còn mình cô bạn này ở lại đợi anh.
Hạo Thiên vội chạy tới, vỗ nhẹ vào má Thiệu Nghi: “Nghi Nghi! Nghi Nghi”
Cô hơi nhíu mày, từ từ mở mắt. Nhìn thấy anh, cô cười cười, vẻ hối lỗi: “Hạo Thiên, em xin lỗi, tại uống say” Nói rồi, cô gục vào vai anh.
Hạo Thiên, bế cô ra khỏi cửa. Cô gái ban nãy thấy anh, hơi cúi người, chào giống người Nhật: “Tạm biệt”
Anh quay lại: “Cô cũng về cùng chúng tôi đi. Muộn rồi”
Cô gái hơi ngập ngừng, nhìn anh, rồi mỉm cười: “Vậy làm phiền anh rồi”
Anh đặt cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận, rồi mở cửa cho cô bạn vào ghế sau.
Trên đường đi, anh khẽ hỏi: “Hình như cô là bạn thân của Nghi Nghi?”
Qua gương chiếu hậu, anh có thể thấy rõ gương mặt của cô gái. Cô gái khá xinh, gương mặt vô cùng thanh tú, mái tóc xoăn dài đến thắt lưng, nhuộm nâu nhạt. Cô gái khẽ cười: “Vâng, em là Phí Hiểu Mặc. Em là bạn học của Thiệu Nghi”
“Ồ. Cô từng sống bên Nhật phải không?” Anh vẫn chăm chú lái xe “Ban nãy kiểu chào của cô”
“Đúng vậy. Hồi em bốn tuổi, em đã qua Nhật sống. Em mới về nước, vừa nhập học thì quen Thiệu Nghi. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, lại tốt bụng. Có điều…” Hiểu Mặc hơi ngập ngừng.
“Nghi Nghi là người hướng nội, ít nói, khó nắm bắt đúng không?” Thiên tiếp lời.
Nét ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt Hiểu Mặc, cô nhanh chóng nói: “Anh hiểu cô ấy như vậy, hai người lại sống chung. Anh và Thiệu Nghi là người yêu sao?”
Hạo Thiên bật cười: “Là anh trai”
“Nhưng anh họ Tống, cô ấy họ Lâm. Sao lại…?” Hiểu Mặc hơi ngẩn người.
“Thực ra chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, tôi luôn coi Nghi Nghi là em gái” Hạo Thiên kiên nhẫn giải thích. Hiểu Mặc “à” một tiếng, gương mặt thoáng đỏ.
“Đến nơi rồi” Hạo Thiên dừng xe trước cổng ký túc xá của đại học.
“Cảm ơn anh. Thật phiền anh quá!” Hiểu Mặc hơi cười.
“Không có gì, cảm ơn cô đã chăm sóc Thiệu Nghi. Cũng đã muộn rồi, cô lên nhà đi” Hạo Thiên quay người bước vào xe, phóng đi.
Anh bế cô vào phòng, đặt cô xuống giường, đắp chăn ngay ngắn cho cô. Anh đứng lên, định tắt đèn thì một bàn tay nhỏ nhắn giữ lấy gấu áo anh. Cô cất giọng: “Anh thấy Tiểu Mặc thế nào?”
“Tiểu Mặc?” Anh ngây người nghĩ ngợi một lát “À, là cô bạn Hiểu Mặc đó sao?”
Cô liên tục gật đầu, anh biết cô đang say, liền nói: “Ừm, cũng dễ thương, xinh xắn, lại tốt bụng, chăm sóc em gái anh…”
Chưa kịp nói hết câu, môi cô đã chạm vào môi anh. Một dòng điện truyền đến dây thần kinh, đến từng ngón tay anh. Anh hỏi ngẩn người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô vòng tay ôm lấy anh áp môi vào tai anh, hơi thở cô phảng phất mùi rượu, cô khẽ nói: “Từ trước đến nay, em chưa từng coi anh là anh trai”
Anh ngồi ngây người như vậy. Đến khi hơi thở của cô đều đều, anh mới đỡ cô nằm xuống giường. Vai áo anh hơi ướt, anh biết cô vừa khóc. Anh chỉnh lại chăn cho cô, tắt đèn, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cô mở mắt. Những giọt nước ở khóe mắt không kìm được, trào ra, ướt đẫm gối. Cô uống nhiều, cô say, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra sự chăm chú khi Hạo Thiên nhìn Hiểu Mặc. Tim cô khẽ run lên. Trong lòng cô bỗng lo lắng. Cô có linh cảm, anh sắp rời xa cô.
Cô ngồi dậy, bật đèn ngủ. Vào nhà vệ sinh, cô vã nước lên mặt. Ngẩng mặt nhìn vào gương, mắt cô đỏ hoe, đầu tóc rối bù, gương mặt đẫm nước, không thể phân biệt đâu là nước lã, đâu là nước mắt.
Cô rót một cốc nước ấm, ngồi trên giường, lướt web. Cô thấy nick của Hiểu Mặc sáng. Hiểu Mặc cũng lập tức nhắn tin cho cô: “Mình tưởng cậu say, sao lại onl vậy?”
Cô nhanh chóng trả lời: “Đỡ nhiều rồi, không có gì làm nên onl một chút”
“Ồ, tửu lượng cậu cũng tốt thật, bị chuốc nhiều như vậy mà không sao. Bái phục! Bái phục!”
Cô bật cười: “Có gì đâu”
“À phải rồi, Tiểu Nghi, người đón cậu lúc nãy…”
“Cậu nói anh Hạo Thiên? Có chuyện gì sao?”
“Hai người yêu nhau sao? Nhìn giống lắm, mình hỏi anh ấy nhưng anh ấy nói không phải”
“Ừm, không phải người yêu. Cậu hỏi Hạo Thiên làm gì?”
“…” Hiểu Mặc im lặng một lát rồi mới gõ từng chữ trả lời: “Hình như mình thích anh ý rồi”
Lúc này, cô đang uống một ngụm nước, đọc dòng chữ của Tiểu Mặc, khiến cô suýt sặc. Cô rút giấy, lau miệng, dùng một tay gõ: “Là sao cơ? Hai người mới gặp nhau một lần”
“Thì đó. Bây giờ mình cứ nghĩ tới anh ấy. Mình cứ tưởng hai người yêu nhau, chứ không phải thì mình mới dám nói”
“Nếu mình bảo anh ấy có người yêu rồi thì sao?”
“Không phải chứ. Mình lại tới chậm sao?”
Đọc dòng chữ của Hiểu Mặc, cô có thể tưởng tượng gương mặt thất vọng của cô bạn thân. Cô tiếp tục gõ: “Đùa vậy thôi, Hạo Thiên chưa có ai. Cậu cứ tấn công đi, biết đâu” Cô hơi ngưng lại, lồng ngực bỗng dưng đau thắt, rồi lại gõ tiếp “trong tương lai lại là chị dâu của tớ”
Tiểu Mặc gửi tới một biểu tượng mặt cười: “Cảm ơn Tiểu Nghi. Mình sẽ cố gắng”
Cô không nói nữa, lập tức out. Nước mắt lại trào ra. Cả Hạo Thiên và Tiểu Mặc đều có ý, xem ra lần này, cô phải chúc phúc cho hai người rồi.