Trong lòng cô xuất hiện cảm giác kì lạ. Tuy người trước mặt
cô mới chỉ gặp hai lần, nhưng cô lại sẵn sàng đem mọi chuyện riêng tư ra kể. Cô, chỉ là muốn tâm sự, chỉ là, đã lâu rồi, không có ai lắng nghe cô nói.
Tiết trời mùa xuân se se lạnh. Thấm thoắt đã đến mùng Ba Tết. Thiệu Nghi trở lại thành phố B. Cô kéo vali trên đại sảnh sân bay.
“Nghi Nghi” Tiếng gọi quen thuộc vang lên.
Cô quay người lại. Hạo Thiên đứng cách cô không xa, vẫy vẫy tay. Cô khẽ mỉm cười, kéo vali về phía anh.
“Sao anh biết em về mà đón em?” Ngồi trong xe, cô cất tiếng hỏi.
“Chẳng phải em nói mùng Ba em sẽ về sao” Anh chăm chú lái xe.
“Nhưng em không nói rõ giờ”
“Anh đợi em từ sáng”
Cô im lặng không nói. Khóe môi thấp thoáng nụ cười.
“À, em muốn mở một quán cafe” Cô đột nhiên nói.
“Em sợ anh không nuôi nổi em sao?” Giọng anh có chút trêu chọc.
“Chỉ là em muốn đứng trên đôi chân mình. Dù sao, cũng không thể dựa vào anh cả đời”
“Anh giúp em tìm địa điểm”
“Được”
Trên đường về nhà, hai người không ai lên tiếng nữa. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Qua Tết mấy ngày, Thiệu Nghi tìm được một địa điểm cho thuê cửa hàng. Cửa hàng nằm trên một con phố sầm uất, ngay gần đó có một trung tâm thương mại. Có thể nói đây là một địa điểm rất đẹp. Con phố sạch sẽ, đông người qua lại, khung cảnh cũng đẹp, nếu có thể mở một quán cafe ở đây, quả thực rất tuyệt.
Cô lập tức liên lạc với người cho thuê. Thì ra cửa hàng này và trung tâm thương mại gần đó cùng thuộc sở hữu của Triệu thị. Giá thuê không hề rẻ. Nhưng với số tiền cô đang có, tiền không phải vấn đề. Cô muốn thử một lần.
“Triệu tổng. Cửa hàng gần trung tâm thương mại của chúng ta đã có người liên lạc để thuê. Đây là hợp đồng tôi đã soạn thảo. Nếu Triệu tổng thông qua, ngay chiều nay có thể kí hợp đồng” Cô thư ký đặt bản hợp đồng lên mặt bàn.
Người cô thư ký gọi là Triệu tổng cầm bản hợp đồng lên, lướt qua một lượt. Ánh mắt dừng lại ở cái tên người thuê: Lâm Thiệu Nghi. Cái tên rất quen. Khóe môi anh thấp thoáng nụ cười: “Mời người đó đến văn phòng của tôi chiều nay. Tôi sẽ trực tiếp kí hợp đồng”
“Dạ” Cô thư kí ra ngoài, trong lòng vô cùng thắc mắc. Chỉ là một hợp đồng nhỏ, có nhất thiết cần đến Tổng giám đốc ra mặt?
Chiều hôm đó, Thiệu Nghi nhận được điện thoại từ người cho thuê. Cô lập tức đến tập đoàn Triệu thị.
“Triệu tổng, cô Lâm đã tới” Người thư kí đưa cô vào văn phòng Triệu tổng.
Cô nhìn căn phòng một lượt. Rất rộng. Một người đàn ông mặc bộ le đen, đứng bên cửa sổ, dáng người cao ráo, toát lên vẻ cao quý. Cô hơi nhíu mày, người này, nhìn rất quen.
“Cô Lâm” Người đó quay lại, đột ngột cất tiếng.
“Là anh” Cô không nén nổi sự ngạc nhiên, buột miệng thốt lên.
“Là tôi” Triệu Thành Quân nở nụ cười, tiến về bộ ghế sofa: “Mời ngồi”
Cô ngồi xuống ghế, nhận tách trà từ Triệu Thành Quân.
“Tôi nhận được tin có người muốn thuê cửa hàng, thật không ngờ là cô Lâm” Triệu Thành Quân mở lời trước.
“Tôi cũng không ngờ người cho thuê lại là anh. Thật trùng hợp” Cô nở nụ cười.
Triệu Thành Quân hơi ngẩn người trước nụ cười của cô. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trễ vai. Mái tóc xoăn xõa xuống hai vai. Gương mặt trang điểm nhẹ. Cả người cô toát lên vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống.
“Rất có duyên” Anh tiếp lời.
Cô hơi ngập ngừng trước ánh nhìn của Triệu Thành Quân, vội cất tiếng: “Vậy anh nghĩ sao về chuyện kí hợp đồng?”
“À” Triệu Thành Quân sực tỉnh, đưa ra bản hợp đồng: “Chúng tôi đã soạn sẵn bản hợp đồng. Cô có thể xem các điều khoản, có gì không hài lòng, cứ nói với tôi. Còn nếu chấp nhận tất cả điều khoản, có thể kí và nhận cửa hàng luôn”
Cô đón lấy bản hợp đồng, đọc thật kĩ. Mọi điều khoản đều hợp ý cô, có điều, hình như giá cho thuê đã được điều chỉnh, rẻ hơn nhiều so với lúc cô xem trên mạng. Cô nhanh chóng đặt bút kí.
“Vậy bây giờ cô có rảnh không? Tôi đưa cô đi xem cửa hàng”
“Như vậy thật phiền Triệu tổng” Cô hơi bối rối.
“Không sao. Mời cô Lâm”
Ngồi trong xe, cô khẽ nói: “Triệu tổng, tôi…”
“Cứ gọi tôi là Thành Quân. Dù sao cô cũng không phải cấp dưới của tôi” Anh chăm chú lái xe. Khóe môi xuất hiện nụ cười.
“Được” Trong lòng cô thấy thoải mái hơn: “Vậy anh cứ gọi tôi là Thiệu Nghi”
“Được”
Cô thấy người đàn ông này, tuy còn trẻ nhưng lại rất thành công. Ngoại hình không còn gì để chê, học thức, xuất thân, tính cách đều rất tuyệt.
Sau khi xem cửa hàng, hai người vào một quán cafe nói chuyện.
“Người ở cùng cô hôm đó, là bạn trai cô sao?” Triệu Thành Quân lên tiếng.
“Sao anh hỏi vậy?” Cô hơi ngạc nhiên.
“Tôi thấy hai người rất đẹp đôi”
Cô khẽ cười: “Anh ấy không phải bạn trai tôi”
Nét ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt Triệu Thành Quân: “Nhìn cậu ấy chăm sóc cô, tôi cứ nghĩ là bạn trai”
“Tại sao anh không nghĩ là anh trai?” Cô tò mò hỏi.
Triệu Thành Quân bật cười: “Tôi cũng là đàn ông, tôi hiểu cậu ta nghĩ gì. Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu ta khi nhìn cô, không giống anh trai nhìn em gái chút nào”
“Đúng vậy. Chúng tôi không phải anh em” Cô cũng bật cười.
Triệu Thành Quân nhíu mày không hiểu.
Cô mỉm cười. Nụ cười chứa đầy sự bất lực. Tay cô khuấy nhẹ li cafe.
“Anh có phiền không nếu tôi kể chuyện riêng của mình?”
“Tôi rất vui khi được cô tin tưởng” Triệu Thành Quân chống cằm nhìn cô. Từ lúc gặp Thiệu Nghi, anh đã cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, mang đến cho anh một cảm giác rất lạ.
Cô chống cằm, chăm chú nhìn vào ly cafe. Một lát sau, cô mới lên tiếng: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Từ nhỏ, hoàn cảnh gia đình tôi không được tốt lắm. Không phải vấn đề kinh tế, mà là tình cảm. Ba mẹ tôi thường xuyên cãi nhau, tôi cũng không có anh chị em gì, chỉ có Hạo Thiên. Anh luôn coi tôi là em gái, lo cho tôi từng chút một. Ngay cả khi anh ấy đến đây học, anh cũng đưa tôi theo, cũng chỉ vì anh sợ tôi buồn”
Cô ngừng lại, nở nụ cười nhìn Triệu Thành Quân. Ánh mắt cô tràn ngập sự hạnh phúc. Triệu Thành Quân hoàn toàn có thể đoán được những năm tháng tuổi thơ vui vẻ của cô và người tên Tống Hạo Thiên đó.
Trong lòng cô xuất hiện cảm giác kì lạ. Tuy người trước mặt cô mới chỉ gặp hai lần, nhưng cô lại sẵn sàng đem mọi chuyện riêng tư ra kể. Cô, chỉ là muốn tâm sự, chỉ là, đã lâu rồi, không có ai lắng nghe cô nói.
Cô tiếp tục: “Chúng tôi đến đây với hai bàn tay trắng. Cũng là anh ấy lo cho tôi, cũng là ở quê mẹ anh ấy lo ẹ tôi. Tôi nợ Hạo Thiên rất nhiều, cả đời cũng không trả hết”
Triệu Thành Quân nở nụ cười: “Cô yêu cậu ấy?”
Cô ngẩng phắt đầu nhìn anh, hai gò má ửng hồng: “Anh, anh biết sao?”
Triệu Thành Quân bật cười, ngả người ra ghế: “Trước đây tôi có học một khóa học tâm lý, cũng thuộc dạng cao tay rồi. Với lại, biểu hiện của cô quá rõ ràng, không phải sao?”
Cô cúi đầu không nói. Gương mặt cô nóng bừng.
Triệu Thành Quân chống tay lên bàn, đưa ánh mắt dò xét: “Nhưng xem ra, tình cảm của cô, không được như ý muốn. Là cậu ta không thích cô? Hay là đã có người khác?”
“Anh ấy có người yêu rồi” Giọng cô tràn đầy sự bất lực.
“Thiệu Nghi, theo những gì tôi thấy ở cô, cô đâu phải người yếu đuối. Ngay cả người mình yêu, cô cũng không dám giành lại sao? Nói thật, cô gái kia, tôi không rõ, nhưng thứ tình cảm giữa cậu ta và cô gái đó, chắc chắn không thể bằng tình cảm mười mấy năm trời của hai người” Giọng Triệu Thành Quân có chút bất bình.
Thiệu Nghi hơi ngẩn người. Anh đang giận thay cô sao? Đáng tiếc, lần giận dữ này là thừa rồi. Cô cười bất lực: “Cô ấy là bạn thân của tôi”
Nét ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt Triệu Thành Quân.
“Trớ trêu phải không?” Cô bật cười chua xót, xoay xoay li cafe trên bàn: “Tôi cũng đâu có ngờ. Nhưng anh nói xem, tôi yêu anh ấy, chính là muốn nhìn anh ấy hạnh phúc. Giờ chẳng phải Hạo Thiên rất hạnh phúc sao, tôi phải vui mới đúng”
“Thiệu Nghi, tôi…” Triệu Thành Quân khó xử. Xem ra anh không nên bắt đầu cuộc nói chuyện này.
Cô xua xua tay: “Tôi biết anh nghĩ gì. Đừng hối hận. Ngược lại, tôi thấy vui vì có thể nói ra những suy nghĩ của mình”
“Cũng muộn rồi. Tôi đưa cô về” Triệu Thành Quân đứng dậy, mặc áo khoác, kéo cô rời khỏi quán cafe.
Cũng gần bảy giờ tối, cô nhờ Triệu Thành Quân rẽ vào một quán ăn, cô mua mấy món ăn nhẹ rồi mới về nhà.
Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ đến khi Triệu Thành Quân phanh kít xe lại, cô mới sực tỉnh. Cô quay sang hỏi: “Thành Quân, sao vậy?”
Anh định lên tiếng thì cô đã nhìn theo ánh mắt của anh. Đập vào mắt cô là đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Tuy trời tối, nhưng cô vẫn nhìn rõ người đàn ông là Tống Hạo Thiên, còn người con gái chính là Phí Hiểu Mặc. Lồng ngực cô đau thắt. Nước mắt bất giác trào ra.
“Thiệu Nghi” Triệu Thành Quân ở bên cạnh, lo lắng.
“Tôi không sao” Cô gạt nước mắt, vỗ vỗ hai má, chỉnh lại đầu tóc, mở cửa xuống xe. Triệu Thành Quân cũng xuống theo.
Nghe có người đến gần, Hiểu Mặc vội rời khỏi môi Hạo Thiên. Hai người vừa quay lại, cũng là lúc Thiệu Nghi cùng Thành Quân bước tới.
“Tiểu…Tiểu Nghi” Hiểu Mặc bối rối. Không biết Thiệu Nghi đã thấy những gì.
Cô lướt qua Hiểu Mặc, ánh mắt dừng lại trên người Hạo Thiên: “Anh ăn tối chưa?”
Anh hơi ngập ngừng, khẽ gật đầu chào Thành Quân rồi nói: “Anh ăn rồi”
Cô giơ túi đồ ăn: “Vậy cũng không cần nữa”, rồi lập tức vứt túi đồ vào thùng rác, không quan tâm tới vẻ sửng sốt trên gương mặt ba người còn lại. Cô quay người nói với Hạo Thiên: “Muộn rồi. Em lên nhà đây”. Sau đó quay sang Thành Quân, mỉm cười: “Thành Quân, anh đi đường cẩn thận. Hôm khác tôi sẽ mời anh ăn tối”
Thành Quân mỉm cười, giơ tay chào rồi quay lưng ra về.
Lên đến nhà, cô lập tức đi tắm. Khoảng hai mươi phút sau, anh về nhà thì thấy cô đang ngồi xem ti vi, vẻ mặt rất tốt, không còn vẻ bực bội ban nãy.
Thấy anh, cô chẳng ngẩng đầu lên, mắt dán vào ti vi, hỏi: “Anh đưa Hiểu Mặc về rồi sao? Sao không rủ cô ấy lên đây?”
Từ lúc anh yêu Hiểu Mặc, cô không còn gọi là Tiểu Mặc nữa. Cô nhận ra giữa hai người không thể tồn tại tình bạn nữa, nên khách sáo một chút. Là cô quá ích kỉ chăng?
“Nghi Nghi, em sao vậy?” Hạo Thiên cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh cô.
“Không sao”
Anh thở dài, đành tìm chuyện khác để nói: “Người ban nãy, chẳng phải chúng ta gặp ở bệnh viện sao? Sao hai người quen nhau? Chẳng phải em nói sẽ không liên lạc với anh ta, sao giờ…”
“Anh ấy cho thuê cửa hàng. Bọn em nói chuyện rất hợp nên thân nhau, không được sao?” Cô quay sang nhìn anh.
Anh bật cười, khoác vai cô: “Thì ra là vậy. Cũng tốt, em lại có thêm bạn mới”
“Anh không sợ anh ấy cướp mất em sao?” Cô buột miệng.
“Hả?” Mặt anh nghệt ra. Mất mấy giây, anh mới cười lớn: “Nếu em tìm được người tốt như vậy, anh mừng còn chả hết, sợ gì”
“Anh…” Cô đứng dậy, giận dữ bỏ về phòng.
“Thiệu Nghi, là anh” Giọng Thành Quân trầm ấm truyền tới từ đầu dây bên kia: “Hôm nay cô rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn tối”
“Được” Cô khẽ mỉm cười.
“Vậy bảy giờ anh đợi em ở cổng” Triệu Thành Quân nhanh chóng cúp máy.
Bảy giờ kém mười lăm, Thiệu Nghi đã chuẩn bị sẵn sàng. Mái tóc nâu mềm mại xõa ngang lưng. Chiếc váy trắng ôm sát làm nổi bật vóc dáng thon gọn của cô.
Thiệu Nghi cầm áo khoác, xách túi đi ra ngoài. Vừa ra tới cửa, cô thấy Hạo Thiên bước ra từ thang máy.
“Em đi đâu vậy?” Anh nhìn bộ váy trên người cô.
“Hôm nay anh ăn ở nhà sao?” Cô ngạc nhiên, nói một câu hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi của anh.
“Em hỏi linh tinh gì vậy? Không ăn ở nhà thì ăn ở đâu” Anh dựa lưng vào tường.
“Mọi lần anh đều đi ăn cùng Hiểu Mặc mà. Hôm nay Thành Quân hẹn em đi ăn tối. Anh tự lo nhé” Cô lướt qua người anh, bước vào thang máy.
Nhà hàng Pháp lãng mạn. Ánh nến lung linh kì ảo. Bản nhạc du dương, trầm bổng.
“Sao tự dưng lại mời em đi ăn tối vậy?” Cô chống cằm, thích thú nhìn Thành Quân.
“Chẳng phải lần trước anh nói sẽ mời em đi ăn cơm sao. Anh nói được làm được”
Cô bật cười. Người đàn ông trong bộ ple chỉnh tề kia, khác hẳn với lần đầu tiên gặp cô. Lúc đó, trông anh rất lạnh lùng, nghiêm túc. Không ngờ chỉ là vẻ ngoài. Nói là lần trước nhưng cũng được gần hai tháng kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau. Tuy vậy, Thành Quân vẫn thường xuyên gọi cho cô. Tình cảm giữa hai người trở nên thân thiết.
“Hôm nay Hạo Thiên lại không ăn cơm ở nhà sao?” Đang ăn, Thành Quân đột ngột cất tiếng hỏi.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn an trong giây lát, rồi lại cúi xuống cắt thịt bò trên đĩa: “Có. Mà sao hôm nay anh lại nổi hứng hỏi tới anh ấy?”
“Không có gì. Chỉ là anh thấy lạ, tưởng em đồng ý đi ăn với anh vì Hạo Thiên không có nhà”
“Em nhận lời anh rồi mới biết anh ấy về ăn cơm”
“À” Nét thất vọng thoáng qua ánh mắt Thành Quân. Anh cứ nghĩ trong lòng cô, anh bắt đầu có chỗ đứng, có thể thay thế Tống Hạo Thiên. Anh nhanh chóng chuyển chủ đề: “Dạo này, quán cafe của em kinh doanh sao rồi?”
Thiệu Nghi lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng bừng: “Rất tốt, rất đông khách. Cũng may tìm được chỗ đó để thuê cửa hàng. Thành Quân, cảm ơn anh!”
“Cảm ơn gì chứ” Anh xua xua tay: “Là em có tài kinh doanh thôi”
Cô lè lưỡi: “Đừng có nịnh em. Em không bị lời ngon tiếng ngọt của anh mua chuộc đâu”
Hai người vừa ăn tối, vừa trò chuyện. Rất vui vẻ. Trong lòng Thiệu Nghi vô cùng ấm áp. Giá như cô và Hạo Thiên có thể như vậy. Thôi, bỏ đi!