Cả người không khỏi căng chặt, khát vọng vẫn luôn ngủ say trong anh như đột nhiên bừng tỉnh.
Tang Cẩn lập tức cảm nhận được độ nóng từ cổ tay truyền lên.
Cô muốn tránh khỏi, nhưng anh lại nắm tay cô rất chặt, dường như đang sợ con cá đã bắt được chạy mất.
Cũng không biết vì sao, qua một hồi cô liền bỏ qua chuyện đó.
Cô không thể không thừa nhận, bản thân không hề bài xích hành động này của anh.
Thậm chí, cô có chút...
"Ngồi đây đi, không gian khá rộng, ánh sáng lại tốt, cô thấy thích không?" Bàng Lỗi xoay người nhìn cô gái phía sau.
Tại sao mặt cô lại hồng như vậy?
Bàng Lỗi cúi đầu nhìn tay hai người, lông mày liền nhíu lại, anh lại cứ thế mà nắm tay cô.
Điều khiến anh vui hơn chính là, anh làm vậy, cô lại không bài xích.
Có phải cô cũng không chán ghét anh hay không? Ánh mắt anh cứ nhìn nơi hai người tiếp xúc, không hề dời đi, bản thân cũng không có ý định buông ra.
Hai người cứ đứng ngoài cửa, mãi tới khi phục vụ giục bọn họ đi vào, anh mới luyến tiếc buông tay cô ra, xoay người lui một bước, nhường cô đi trước.
Tang Cẩn chọn vị trí ngay cửa sổ rồi ngồi xuống, Bàng Lỗi cũng đi ngay theo sau.
Tang Cẩn kêu phục vụ giới thiệu mấy món ngon nhất trong tiệm, sau đó đưa thực đơn cho anh, kêu anh muốn ăn gì cứ chọn.
Kết quả, cô phát hiện tất cả các món đều là đồ cay, nào là tôm hùm cay, thịt bò phao ớt, cá hầm cải chua...
Đợi phục vụ đi xuống, cô mới nhịn không được mà cười hỏi: "Hình như anh thích ăn cay đúng không? Lần trước lúc tôi và Đàm Tuyết Thiến tới đây, cô ấy cũng chọn như vậy."
Bàng Lỗi nhìn cô: "Không phải cô thích ăn cay sao? Vừa rồi loay hoay lâu như thế, cô chỉ để ý tới tiệm cơm này, không chỉ nhìn mà còn dừng lại."
"..." Tang Cẩn liền cúi đầu uống trà.
Cô không giải thích nhiều, lần đó dùng cơm cùng Đàm Tuyết Thiến ở đây cho nên cô mới để ý, hơn nữa kỳ thật cô căn bản không thích ăn cay.
Phục vụ vẫn chưa dọn đồ ăn lên, không khí trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh.
Cô không ngừng uống trà, còn anh thì liên tục rót trà cho cô, hai người cứ yên lặng như vậy, chưa từng lên tiếng.
Trong đầu Tang Cẩn thỉnh thoảng lại nhớ tới mấy lời Chu Tiểu Vạn nói trong điện thoại khi nãy.
Từ ngày kết thúc vụ án của Đàm Tuyết Thiến, sau khi Bàng Lỗi đưa cô về trường, mỗi đêm anh dường như đều lôi Chu Tiểu Vạn đi tập đấm bốc.
Ban ngày thì mọi thứ vô cùng bình thường, nhưng vừa tới tối thì lại có chuyện.
Chu Tiểu Vạn không nói rõ, ngược lại hỏi cô có bạn trai chưa.
Tuy rằng trên phương diện tình cảm chưa có kinh nghiệm, nhưng cô cũng hiểu được điều Chu Tiểu Vạn đang ám chỉ.
Chu Tiểu Vạn điều tra cô, vì thế mới biết khi nào cô có tiết dạy, khi nào tới phòng tập thể thao, thậm chí, ngay cả chuyện Mãn Thành Uy sang tên căn biệt thự cho cô bọn họ cũng biết.
"Tôi chưa có ý định kết hôn, căn biệt thự đó có thể là do ba tôi để lại, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa đi chứng thực." Tang Cẩn nhịn không được mà giải thích.
Anh ấy là vì chuyện biệt thự mà hiểu lầm cô muốn kết hôn hay sao?
Cánh tay bưng ấm trà của Bàng Lỗi đột nhiên dừng lại, chỉ một lát sau, anh nhanh chóng đặt xuống, nhìn cô: "Vì sao cô lại giải thích với tôi việc này? Là vì cô cũng..."
Bàng Lỗi còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.
Phục vụ mang đồ ăn lên, trong nháy mắt, trên bàn đã bày đủ chén dĩa.
Tang Cẩn vừa dạy xong nên cũng hơi đói, cô cầm chén đũa, bắt đầu ăn cơm.
Ăn được một lát, cô mới nhận ra mình đang mời khách, bản thân có lẽ nên tiếp đón khách trước.
Vì thế, cô buông đũa xuống, quay đầu nhìn anh: "Anh muốn uống gì không?"
"Cô uống gì thì tôi uống cái đó." Bàng Lỗi vốn đang do dự không biết có nên tiếp tục vấn đề kia cho xong hay không, nhưng ở giữa đột nhiên bị gián đoạn, anh cứ thế mà không thể nói thẳng.
"Tôi không uống gì cả, chỉ ăn cơm." Tang Cẩn cảm thấy vị khách này thật dễ tiếp đãi, vậy là cô liền tiếp tục ăn cơm.
Bàng Lỗi cũng cầm chén đũa, bắt đầu ăn.
Tang Cẩn vì không muốn lãng phí, càng vì không để anh cảm thấy mình gọi sai món nên mỗi thứ đều ăn một phần.
Kết quả, cô bị cay tới chảy nước mắt.
Hành động này như thông báo một tin tức cho người đàn ông bên cạnh, cô thích ăn cay.
Vì thế, Bàng Lỗi không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
Cuối cùng, anh buông đũa, gắp một con tôm hùm, vừa lột vỏ vừa giải thích: "Tôm hùm của thành phố Thanh An rất nổi tiếng, tôi lột cho cô ăn thử."
Tang Cẩn buông chén đũa, cầm ly trà không ngừng uống nước.
Cô nhìn chén đồ ăn tới phát sầu, vừa nghe anh nói sẽ lột tôm hùm cho cô ăn, tâm trạng càng sầu não hơn.
Cô đắn đo không biết có nên nói với anh rằng, cô không ăn cay hay không.
Cô nhìn anh lột tôm, có lẽ vì không có kinh nghiệm, bàn tay anh đột nhiên bị vỏ tôm đâm phải.
"A..." Bàng Lỗi cảm thấy ngón trỏ của mình như bị đinh đâm trúng, đau tới hít hà một hơi, con tôm trong tay cũng theo đó rơi xuống.
"Đau lắm sao?" Tang Cẩn buông chén trà trong tay, choàng người tới, hai tay nắm lấy tay anh, cẩn thận nhìn vết thương, "Hình như chảy máu rồi." Nói xong, cô trực tiếp đưa ngón trỏ của anh vào miệng.
"..." Bàng Lỗi hoàn toàn không ngờ cô sẽ phản ứng nhanh như thế, hơn nữa hiệu suất lại vô cùng cao.
Cô không chê tay anh bẩn sao?
Ngón tay anh cứ như vậy mà ở trong miệng cô, được cô nhẹ nhàng hút lấy.
Tuy rằng chỉ là một ngón tay nhỏ nhoi, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại và tinh tế của cô.
Mỗi lần cô hút, anh liền cảm thấy trái tim mình mềm ra, trong lòng dạt dào cảm xúc mãnh liệt.
Bàng Lỗi chỉ có thể im lặng ngồi nhìn cô, tóc cô dài tới eo, áo khoác tùy ý khoác trên lưng, mùi hương dịu nhẹ trên người xông thẳng vào mũi anh.
Cả người không khỏi căng chặt, khát vọng vẫn luôn ngủ say trong anh như đột nhiên bừng tỉnh.
Anh choàng người về phía trước, một cánh tay không tự chủ mà nâng lên, nhưng lại bỏ xuống, hành động này lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng anh vẫn nhịn không được mà vòng tay ra phía sau đặt lên eo cô.
Giờ phút này, cô gái kia vẫn còn chuyên tâm dùng miệng "xử lý vết thương" giúp anh.
Tang Cẩn sợ vết thương cắt qua tay có ớt cay sẽ làm anh rất đau, vì thế mới không nghĩ nhiều mà trực tiếp ngậm lấy tay ngón tay, nhẹ nhàng mút lấy.
Cô làm như vậy hoàn toàn là vì khi nhỏ, mỗi lần bị như thế, đau tới khóc lớn, bà ngoại sẽ mút tay cô, cảm giác đau sẽ không còn nữa.
Cô thật không ngờ, người đàn ông này lại không tầm thường như vậy.
Cô canh thời gian rồi buông ngón tay ra, muốn ngồi thẳng dậy thì cảm giác bên hông nóng nóng.
Phía sau, nhiệt độ của người đàn ông như cơn sóng đập vào bao phủ lấy cô.
Rất nhanh, một cơ thể rộng lớn đã kề sát sống lưng của mình.
Trái tim Tang Cẩn lập tức loạn nhịp, một khắc đó, cô thậm chí hoài nghi liệu tim mình có nhảy ra khỏi lồng ngực hay không.
"Tôi...!Tôi tìm băng dán." Tang Cẩn định lui người lại, nhưng điều quan trọng nhất là, anh đang ôm cô, cô liền cảm thấy không được thích hợp, hơn nữa hiện tại bọn họ không phải quan hệ nam nữ.
Bàng Lỗi cũng ý thức được hành động của mình có chút không ổn nên lập tức buông cô ra, dựa lưng về phía sau.
Không khí trong phòng vẫn nóng bức như vậy, hơi thở ái muội cũng tràn ngập hết bên trong.
Tang Cẩn tìm trong túi một hồi mới lấy ra được một miếng băng dán, cô xé ra, dán lên cho anh.
Lúc này, cô đột nhiên nhịn không được mà bật cười, hai người rốt cuộc dán qua dán lại bao nhiêu lần rồi nhỉ?
"Cười cái gì? Cô còn mang theo băng keo cá nhân trong người sao?" Bàng Lỗi nhìn thoáng qua túi xách của cô, không khỏi khó hiểu, "Cô gầy thế này, sao lại dùng túi xách lớn hả?"
"Băng dán đương nhiên phải mang bên người.
Tôi thích dùng loại túi xách này, mà cái này cũng không tính là lớn, tôi còn có cái lớn hơn.
Trước đây tôi và bà ngoại hay phải chuyển nhà, đồ đạc thường không kịp sắp xếp, cho nên sau đó chúng tôi quyết định mang những thứ quan trọng bên người, tùy lúc có thể dọn đi."
Tang Cẩn cầm vỏ băng dán ném vào thùng rác, ngồi thẳng người dậy, tiếp tục ăn cơm.
Nhìn anh lại định lột con tôm hùm kia, cô buông chén đũa xuống: "Nếu anh muốn ăn thì tôi lột cho anh ăn.
Cách làm vừa rồi của anh không đúng, trước tiên phải bỏ đầu tôm ra, như thế sẽ không bị đâm trúng tay nữa.
Sau đó thì mới lột từng phần từng phần đi xuống như vậy."
Cô vừa làm vừa giải thích, trong nháy mắt đã đem con tôm hùm lột sạch đưa tới trước mặt anh.
Bàng Lỗi vẫn còn chăm chú nhìn miếng băng dán trên tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ, một bà lão cùng một cô bé lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý dọn nhà, rốt cuộc là vì hoàn cảnh nào đưa đẩy.
Anh vừa nghĩ liền cảm thấy đau lòng, nỗi đau này còn mãnh liệt hơn ngón tay của anh.
Anh nhìn cô đưa tôm hùm qua, bản thân mới hoàn hồn.
Anh cầm đũa, nhận lấy rồi lại đưa tới trước miệng cô: "Cô ăn đi, tôi không ăn tôm hùm."
"..." Tang Cẩn cắn một miếng, nhìn anh, sau đó lập tức dời tầm mắt, vùi đầu ăn cơm.
Cô ăn xong một con thì phát hiện anh đã lột thêm một con, bỏ vào chén cô, sau đó lại bắt đầu lột con khác.
Lần này, anh quả nhiên dựa theo cách cô vừa nói, bẻ đầu tôm trước, sau đó mới lột xác.
Động tác thuần thục mà mau lẹ, thật nhìn không ra anh vừa mới bị tôm hùm làm bị thương.
Anh quả nhiên thật có mặt mũi.
Tang Cẩn nhớ lại mấy ngày cùng anh điều tra vụ án của Đàm Tuyết Thiến, chuyện 7 phút.
Trong 7 phút, cô kéo va li từ trên lầu xuống, còn anh thì dùng thời gian 7 phút để tắm rửa, thay đồ, cạo râu, anh rốt cuộc làm thế nào mà được vậy?
Bàng Lỗi ngồi lột tôm, thỉnh thoảng lại nhìn cô, thấy cô vẫn luôn cười trộm, nhưng lại không biết chuyện gì.
Anh cầm con tôm quay vòng vòng, nhịn không được mà hỏi: "Trứng gà khó lột hơn tôm hùm sao?"
"Ai nói thế? Lần đó do chú ý nghe anh nói chuyện, tôi không chú ý nên mới để bị thương." Tang Cẩn vừa nói xong liền cảm thấy bất an.
Cô đây là đang ám chỉ với anh điều gì sao?
May là anh không để ý, anh bỏ vào chén cô một con tôm hùm, sau đó cầm đũa, bắt đầu ăn cơm, chẳng mấy chốc chén cơm đã hết.
Tốc độ ăn của Tang Cẩn tuy rằng không chậm, nhưng lần trước từng bị anh cười nhạo, cho nên cô bất giác mà ăn nhanh hơn.
Lâu lâu hai người sẽ nói với nhau vài câu, nhưng phần lớn đều sẽ yên lặng.
Trong khoảng thời gian đó anh có ra ngoài một lần, nói là đi toilet.
Thời điểm quay lại, Tang Cẩn cũng đã ăn xong, rung chuông kêu phục vụ mang hóa đơn vào.
Tang Cẩn lấy ví tiền chuẩn bị trả.
Kết quả, phục vụ ở bên cạnh cầm màn hình nhỏ, ấn ấn nửa ngày, cuối cùng đưa cho cô một cái hóa đơn, chín đồng chín hào chín xu (1)!
(1) Chín đồng chín hào chín xu: Nguyên văn là 'cửu khối cửu mao cửu phần', có ý nghĩa là vĩnh viễn, mãi mãi.
Hơn nữa, đây không phải tiền cô phải trả cho tiệm cơm, mà là tiệm cơm đưa cho cô chín đồng chín hào chín xu.
Thời điểm người phục vụ đưa cho cô bao lì xì, cô hoàn toàn phản ứng không kịp.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? .