Lâm Phương Triết im lặng, hắn biết bây giờ bản thân mình có nói gì đi nữa thì cũng vô nghĩa.
Hắn phải tìm lại La Thư Nhiễm, đi tìm người hắn yêu.
Đoàn Dã và Hoàng Ngọc Nhi cũng đi tìm La Thư Nhiễm ở khắp nơi nhưng kết quả vẫn bằng không.
Rốt cuộc cô đã đi đâu chứ, thành phố Los Angeles rộng như thế, Lâm Phương Triết cũng đã lùng sục mọi ngóc ngách vẫn không tìm thấy cô.
________________________________
Quay trở lại thời điểm La Thư Nhiễm mất tích.
Lúc này cô đang ở trong phòng của mình và đọc sách, nghe tiếng ấn chuông liên tục nên nhìn ra ngoài cửa sổ để xem đó là ai.
Khi thấy Lâm Phương Triết, La Thư Nhiễm đã sợ hãi tột cùng.
Cô không muốn trở về bên cạnh hắn, không muốn bị hắn hành hạ ngày qua ngày, càng không muốn nghe những lời mắng nhiếc, xỉ vả của hắn.
La Thư Nhiễm lại sử dụng cách cũ để trốn thoát, đang chạy thì cô bị một chiếc ô tô đâm trúng.
Người lái xe nhanh chóng xuống xem cô thế nào thì đã thấy máu chảy thành dòng, người đó nhanh chóng mang cô lên xe và đi đến bệnh viện.
Người đã đâm trúng cô là Diệp Sâm, là người của dòng tộc theo ngành y học cổ truyền nhiều đời.
Anh nhanh chóng điều tra La Thư Nhiễm là ai thì biết được cô là đại tiểu thư của La gia và hiện tại đang sống cùng Lâm Phương Triết, vì một số lí do mà đã cùng bạn thân là Hoàng Ngọc Nhi đi đến Los Angeles.
Diệp Sâm đã nghe danh tiếng của Lâm Phương Triết từ lâu, hắn là một con cáo già không nên đụng vào.
Đến đây thì Diệp Sâm cũng hiểu một phần về câu chuyện của La Thư Nhiễm.
Vài tiếng sau, sau khi đã cấp cứu cho cô xong.
Bác sĩ ra ngoài và trao đổi với Diệp Sâm.
"Cô ấy hiện tại đã qua cơn nguy kịch nhưng chỉ tiếc là đã bị mất trí nhớ tạm thời."
"Vậy khi nào cô ấy có thể nhớ trở lại?"
Vị bác sĩ thở dài:
"Do não của cô ấy bị chấn thương khá nghiêm trọng nên tôi không thể xác định được khi nào cô ấy sẽ nhớ mọi thứ.
Có thể sáu tháng, một năm, ba năm hoặc lâu hơn."
Diệp Sâm gật đầu, nếu cô đã mất trí nhớ thì anh sẽ mang cô về Diệp gia để chăm sóc.
Ở cạnh Lâm Phương Triết chỉ khiến cô đau khổ, thậm chí có thể phát điên.
"Khi nào cô ấy có thể xuất viện?"
"Khi nào tình hình ổn hơn thì có thể xuất viện, phải tẩm bổ để cô ấy hồi phục nhanh hơn.
Giờ cậu theo tôi ra ngoài để thanh toán viện phí."
Diệp Sâm đi theo bác sĩ để thanh toán viện phí cho La Thư Nhiễm, gặp được nhau cũng là cái duyên.
Cô lại phải chịu đựng nhiều đau khổ khi chỉ mới mười bảy tuổi.
Diệp Sâm tự nhủ với bản thân mình phải chăm sóc cho cô thật tốt, quan tâm cô thay cho Lâm Phương Triết.
Bù đắp cho cô những tình cảm mà hiển nhiên cô phải có.
_________________________________
Hai tháng sau.
Đã hai tháng rồi, hai tháng mà La Thư Nhiễm không còn ở cạnh hắn.
Suốt hai tháng qua, ngày nào Lâm Phương Triết cũng cho người đi tìm cô, đợi chờ tin tức về cô nhưng tất cả chỉ đều là con số không.
Lâm Phương Triết thì ngày qua ngày uống rượu để giải sầu, đến cả công việc hắn cũng không để ý đến.
Tự trách mình tại sao lại khiến cô sợ hãi, tự trách mình tại sao lại khiến cô đau, tại sao lại đánh đập cô, tại sao lại không yêu cô.
Đoàn Dã đến nhà hắn, cửa thậm chí còn không khóa.
Đoàn Dã biết thế nào bạn thân của gã cũng sẽ có kết cục như thế này, gã biết thế nào Lâm Phương Triết có ngày cũng sẽ thảm hại vì người con gái mình chính hắn đã hành hạ.
Nhưng biết sao giờ, là do hắn tự chuốc lấy.
Nhìn Lâm Phương Triết như vậy, Đoàn Dã muốn cản nhưng không được.
Gã đã từng cản hắn lại nhưng kết quả là bị hắn cho ăn một đấm.
Đoàn Dã đi lại ngồi cạnh hắn.
"Cậu nhớ cô ấy à?"
Lâm Phương Triết cười, nụ cười nhạo báng bản thân mình.
"Đúng, tôi nhớ cô ấy."
"Vẫn chưa có tin tức gì về cô ấy sao?"
Lâm Phương Triết gật đầu, uống thêm một ngụm rượu nữa.
Ông trùm cũng có ngày phải tàn tạ chỉ vì một nữ nhân.
Khuôn mặt hắn gầy gò, mắt thâm quầng, đã nhiều ngày hắn không ăn không ngủ, ngày đêm chỉ biết uống rượu.
Cứ như thế này, e là Lâm Phương Triết sẽ không chống cự nổi.
Đoàn Dã giật lấy chai rượu rồi ném đi.
*Choảng.*
Căn phòng yên lặng, đột nhiên có tiếng thủy tinh vỡ khiến người ta phải giật mình.
Lâm Phương Triết không còn sức để bật lại Đoàn Dã nữa rồi.
"Lâm Phương Triết, cậu có não mà, cậu biết suy nghĩ mà.
Cậu làm như vậy khác gì bỏ cuộc, khác gì giết chính bản thân mình.
Cậu xem lại mình hiện tại đi.
Quần áo xộc xệch, tóc tai thì rối bù lên hết.
Đây không phải là Lâm Phương Triết, đây không phải là cậu!"
Đoàn Dã đứng lên rồi lớn tiếng, còn Lâm Phương Triết chỉ biết yên lặng.
Hắn hối hận rồi, hắn nhớ cô rồi.
Đôi mắt nhắm chặt lại, nước mắt liên tục rơi xuống.
Lâm Phương Triết khóc, hắn khóc vì một người con gái mà còn là người hắn đã biết bao nhiêu lần giày vò, đánh đập.
"Tôi...!Tôi hối hận rồi, tôi nhớ cô ấy."