Lâm Phương Triết đang khó chịu thì đột nhiên có người mở cửa phòng làm việc của hắn rồi đi vào.
Thậm chí không gõ cửa.
"Này, nhắc nhở cậu một lần nữa.
Vào phòng phải gõ cửa, còn một lần nữa là tôi ném cậu đến Châu Phi, giao cho cậu nhiệm vụ tìm hiểu loài kiến đấy."
Người bất lịch sự, vào phòng làm việc của người khác mà không gõ cửa chính là Đoàn Dã.
Bạn thân của hắn.
"Để xem, nào nào.
Sao mặt nhăn mày nhó như khỉ thế kia?"
Đoàn Dã cười khặc khặc.
Gã biết chính xác lý do Lâm Phương Triết khó chịu, nhưng lại hỏi như kiểu muốn chọc tức hắn.
Tên bạn thân này cũng gã luôn dối lòng, yêu người ta đến chết đi sống lại.
Mà còn để bụng chuyện cha mẹ của cô ấy giết cha mẹ mình rồi lại đi hành hạ người mình yêu để trả thù.
Cái logic của Lâm Phương Triết luôn khiến Đoàn Dã khó hiểu.
"Tên điên nhà cậu, cậu yêu cô ấy nhiều tới vậy.
Tại sao lại để bụng chuyện cũ chứ? La Thư Nhiễm vốn không có lỗi, cha mẹ của cô ấy cũng đã chết rồi.
Sao cậu không coi như đó là đền mạng cho cha mẹ cậu?"
Lâm Phương Triết im lặng.
Đúng vậy, La Thư Nhiễm vốn không có lỗi.
Tại sao hắn lại làm như vậy với cô ấy?
"Phương Triết, cũng nhờ cậu cứ như vậy nên hiện tại cô ấy đã bỏ đi rồi.
Cậu không định đi tìm sao?"
Lâm Phương Triết lắc đầu, hắn cảm thấy nên cho cô một chút thời gian để thoải mái.
Sau đó sẽ bắt cô về sau.
"Để cho cô ấy thoải mái vài ngày rồi tôi sẽ đưa cô ấy về."
Đoàn Dã nhìn Lâm Phương Triết chằm chằm.
Yêu nhưng không nói, để sau này không còn cơ hội mới bắt đầu theo đuổi.
Cái nết của Lâm Phương Triết làm Đoàn Dã muốn đấm cho hắn vài đấm để tỉnh táo hơn.
Tình yêu sát bên còn không biết giữ lấy, chỉ biết lạnh nhạt, hành hạ người ta vô đối.
Phong cách yêu của Lâm Phương Triết quả là khác người.
"Phương Triết, cậu có định thổ lộ tình cảm không?"
"Không."
Lâm Phương Triết dứt khoát trả lời, hắn thật biết cách làm Đoàn Dã ngứa tay ngứa chân muốn đánh hắn mà.
"Tôi lạy cậu, yêu mà không nói.
Cậu định để khi cậu vụt mất cơ hội mới theo đuổi à."
Lâm Phương Triết đang có sẵn một người nhưng không chịu nắm chặt lấy.
Còn Đoàn Dã, chưa một mối tình vắt vai nhưng phải làm chuyên gia tư vấn tình yêu cho hắn.
"Có vụt mất hay không cũng không quan trọng.
Tôi vốn không có tư cách để yêu một cô gái thuần khiết như cô ấy.
Nếu cậu muốn thì đi mà tỏ tình với cô ấy."
Đoàn Dã đứng hình vài giây, tên Lâm Phương Triết này làm việc nhiều quá nên não bộ có vấn đề à? Gã cắn răn chịu đựng.
Nở một nụ cười hết sức thân thiện rồi nói tiếp.
"Phương Triết, cậu bị tâm thần nhưng lại giấu à? Rốt cuộc những gì tôi nói từ nãy đến giờ, cậu có hiểu được chữ nào không vậy?"
Lâm Phương Triết vẫn nhìn vào màn hình laptop, tay không ngừng gõ bàn phím.
"Không hiểu cũng không muốn hiểu.
Nếu cậu cảm thấy đã thuyết giáo cho tôi đủ rồi thì đi về đi.
Tôi còn nhiều việc phải làm."
Đoàn Dã lại đứng hình thêm vài giây.
Nếu hắn không phải là Lâm Phương Triết thì Đoàn Dã đã đấm một đấm vào mặt hắn rồi.
Chỉ trách hắn chính là Lâm Phương Triết nên gã không thể làm gì được.
Nói từ nãy đến giờ, cuối cùng lại không lọt tai chữ nào.
Đoàn Dã ngồi xuống sofa, tự rót trà uống.
"Được thôi, vậy bắt đầu từ hôm nay.
Đoàn Dã tôi sẽ theo đuổi La Thư Nhiễm, đến lúc cô ấy đã yêu tôi rồi thì cậu đừng có hối hận đấy."
Lâm Phương Triết vẫn nhìn vào màn hình laptop và vẫn liên tục gõ bàn phím.
"Được, chúc cậu sớm ngày có được cô ấy."
Đoàn Dã đã thật sự cạn lời với tên Lâm Phương Triết này.
Sao có thể cứng đầu đến độ như vậy? Vậy thì được rồi, Đoàn Dã sẽ lên kế hoạch chọc tức hắn.
Để hắn thổ lộ tình cảm với La Thư Nhiễm.