Trên không trung của phúc địa Lữ thị chợt có mây mù từ bốn phương tám hướng đang kéo tới.
Chưa đầy mười khắc mà mây đen đã cuộn dày đặc, sắc trời tối sầm, không khí áp lực bao phủ khắp toàn bộ sơn cốc.
“Đan vân!”
Nguyên Hạo chợt vùng dậy, vẻ mặt cậu vô cùng kinh hỉ: “Nhất định là mẹ Kết Đan! Chưa đầy bốn mươi tuổi đã Kết Đan, khắp Cửu Châu này chỉ có duy nhất một mình mẹ thôi!” Cậu xoay người nhìn về phía Xuyên Nghi: “Ta quyết định rồi, ta cũng muốn chăm chỉ tu hành.
Sau này không cần mẹ giúp thì ta cũng xử lý được thằng cháu rùa kia!”
Xuyên Nghi vẫn giữ trạng thái ngồi xếp bằng, nhưng đôi mắt xanh lục của hắn đã lóe sáng: “Ta cũng sẽ cố gắng tu hành.”
Nguyên Hạo nâng tay khẽ nhéo má hắn rồi đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cậu vắt vẻo cọ cọ vào cơ thể sừng sững như một ngọn núi nhỏ của đối phương: “Ừ, tách ra thì phiền lắm, chi bằng cùng nhau cố gắng, song tu cũng được tính là một kiểu cố gắng mà, nhỉ? Có muốn song tu với ta không?”
Xuyên Nghi hơi rũ mi mắt rồi chậm rãi gật đầu một cái.
Nguyên Hạo không nhìn thấy độ cong trên khóe môi của đối phương, cũng không biết hắn gật đầu vì câu trước hay câu sau của mình, nhưng chẳng sao cả.
Cậu cắn một nhát trên cổ Xuyên Nghi rồi nói: “Ta đã đánh dấu rồi đấy, gật đầu nghĩa là đồng ý!”
Hoàng hôn dần buông xuống, tầng mây dày trên không trung của sơn cốc bỗng lóe lên những tia sáng ngũ sắc chói mắt, ánh hào quang soi sáng khắp một vùng trời ảm đạm.
Phóng mắt đến một đỉnh núi nào đó trong phúc địa Lữ thị, có một Kiếm tu mặc bạch y đang ngồi xếp bằng nhập định ở đó.
Phong Bạch đã tính toán kỹ lưỡng với lần Kết Đan này, mặc dù khoảng cách thời gian rất gần với khi hắn đột phá Trúc Cơ viên mãn nhưng vì đã cắn nuốt mấy tên Ma tu lúc trước cho nên cũng giúp ích khá nhiều.
Tuy nhiên hắn không có một viên Ma châu hoàn chỉnh như Nguyên Hạo nên cũng chẳng có khả năng hút tu vi của kẻ khác để hóa thành sức mạnh của bản thân.
Có điều Phong Bạch cảm thấy tốc độ này vẫn chưa đủ nhanh, dù sao cũng vẫn bị tu vi của bản thân khống chế.
Chẳng hạn như Nguyên Hạo chỉ mới Luyện Khí kì cho nên cậu có ăn được thì cũng không thể tiêu hóa hết chỗ sức mạnh ấy.
Nếu có thể kích thích đan điền bằng cách dùng loại tà vật yêu dị như Huyết La, ắt sẽ giúp tốc độ tu hành tăng lên gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần…
Vừa nghĩ đến điều này liền khiến Phong Bạch cảm thấy bất an.
Hắn biết càng về sau thì càng phải giữ bình tĩnh để duy trì tâm cảnh, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được đành lấy một trận bàn màu bạc ra xem.
Đây là thứ Trừ Hoa để lại sau khi dùng đại trận Thái A Quy Nguyên, ngoại trừ để hút tinh huyết nguyên phách của hơn mấy trăm tu giả cấp cao lúc trước thì thứ này còn dùng để cảm nhận trạng thái của nhẫn Thái A.
Lúc này trận bàn vẫn tỏa ra ánh sáng nhu hòa không hề gợn sóng.
Phong Bạch khẽ thở phào rồi tiếp tục vận chuyển linh khí, linh khí du nhập vào trong máu thịt chuyển hóa thành tam lực, sau đó từ tam lực biến thành linh lực, cứ tuần hoàn vô cùng vô tận như vậy.
Màn đêm dần buông xuống, Phong Bạch đang chờ đợi Nguyệt Hoa.
Bởi vì hắn có thân thể Bạch Hổ nên có thể nhận Đế Lưu Tương để tu luyện, góp phần giúp cho việc Kết Đan càng thêm thuận lợi.
Ánh chớp lập lòe kèm theo tiếng sấm gầm gào ở phía xa, mưa càng ngày càng to, hạt mưa nặng nề rơi xuống quất vào người hắn đau rát.
Ngọn núi bị màn đêm che phủ cùng với màn mưa dày đặc cản lại hết thảy tầm nhìn.
Mặc dù ánh trăng đã bị che khuất phần lớn nhưng vẫn có một chút ánh sáng nhu hòa đổ xuống…
Trạm Lô kiếm trong tay Phong Bạch dần sáng lên, hoa văn cổ xưa bàng bạc thoắt ẩn thoắt hiện tựa như hòa cùng với nhịp thở của chủ nhân nó.
Thế nhưng vào đúng khoảnh khắc quan trọng nhất, trận bàn Thái A ở bên cạnh hắn lại bỗng nhiên tuôn ra một luồng sáng màu bạc cực kỳ chói mắt.
Luồng sáng này không phải vô biên vô tận, Phong Bạch vừa thức tảo liền phát hiện tinh huyết nguyên phách ẩn chứa trong đó đang tiêu hao với tốc độ cực nhanh!
Y có thể chịu đựng được không?
Phong Bạch nhíu mày, nếu lúc ấy không bị con lừa trọc kia cắt ngang thì nhẫn Thái A đã có thể chứa đựng thêm được càng nhiều tinh huyết nguyên phách… Chẳng biết hiện giờ nó có đủ để bảo về Nguyên Thần của thúc thúc không bị ăn mòn không.
Ánh sáng màu bạc càng ngày càng chói mắt, sau đó lại bắt đầu suy yếu, rốt cuộc Phong Bạch đã không thể đặt toàn tâm vào việc Kết Đan nữa.
“Keng”, hắn ngự kiếm bay lên, đạo bào tung bay phật phật trong gió thoắt cái chỉ còn một bóng trắng rồi dần tan biến trong địa phận của phúc địa Lữ thị.
Mưa to tạo thành từng làn sương mù trắng xóa, bỗng vang lên một tiếng nổ ầm ầm tựa như tiếng rồng ngâm, sấm chớp cuồn cuộn đì đùng đánh úp về phía Kiếm tu đang di chuyển.
Trong tiếng sấm sét gầm gào, Phong Bạch cảm thấy bên tai mình nổ tung nhưng hắn vẫn không hề ngừng lại, khi lôi điện đánh xuống thì chỉ lắc mình né trách.
Mãi cho đến khi thế công càng ngày càng hung mãnh, hắn liền hóa tay thành kiếm, thản nhiên chặn giết, tựa như một cơn lốc xoáy càn quét về phía tông môn gần nhất.
Thậm chí Phong Bạch còn chẳng thèm nhìn tên của tông môn ấy được khắc trên bia đá, sát khí thô bạo chảy dọc theo kiếm ý rồi thuận lợi chém về phía cấm chế của tông môn.
Một tiểu tông trong thế tục sao có thể ngăn cản được kiếm ý tam trọng thiên, càng chẳng thể ngăn cản được thần binh Thượng Cổ như Trạm Lô kiếm.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cấm chế của tông môn bị phá?”
“Người tới là kẻ nào, lại dám xông vào Kim Lô tông chúng ta!”
Các đệ tử trong Kim Lô tông đều bị thế công bất thình lình của hắn dọa sợ tái mặt, một số trưởng lão và đệ tử tiến đi lên nghênh đón thì phẫn nộ gầm lớn, nhưng sau đó giọng nói của mọi người đều nhỏ dần bởi vì bên trên tông môn chợt xuất hiện một bóng ma cực lớn.
Nó tựa như một làn xương mù màu xám nhạt mang theo mưa to không ngừng trút xuống.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn bóng đen trên bầu trời, không ai không lộ ra sắc mặt kinh sợ.
Trong màn xương mù vừa mới xuất hiện còn mang theo loại khí thế uy áp tựa như một ngọn núi nhỏ bao phủ lấy mọi người.
Những kẻ có tu vi thâm hậu thì thân thể hơi lay động, nhưng những tu giả có tu vi hơi thấp thì sắc mặt đều trắng bệch, sợ hãi liên tục lùi về phía sau.
“Đây là… Đan vân?” Các trưởng lão trong tông môn đều trợn mắt há mồm.
Gần đây bọn họ chỉ có hai tu giả Kim Đan thôi, cũng không có đệ tử nào sắp Kết Đan cả…
Đây là Đan vân của Phong Bạch.
Hắn sử dụng Nguyệt Hoa quyết để hút Đế Lưu Tương.
Mãi cho đến khi màu sắc của đám Đan vân càng ngày càng đậm, không khí dần nổi lên những gợn sóng bất quy tắc thì cũng là lúc hắn nhấc Trạm Lô kiếm lên.
Với thực lực hiện giờ của Phong Bạch, không quá khó để đối phó với tiểu tông môn này nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian, cho nên hắn liền mượn luôn lôi kiếp của Đan vân kết hợp với kiếm ý tam trọng thiên rót vào thần binh Thượng Cổ… Tất cả sẽ rất nhanh thôi.
“Chẳng lẽ Đan vân này là của người phá hỏng cấm chế?”
“Không thể nào! Ai dám to gan làm bậy lúc đang Kết Đan, dù không cần tu vi thì vẫn phải cần mạng chứ…”
Các trưởng lão tranh cãi với nhau, dù đã lấy ra pháp khí nhưng bọn họ không ngờ ác đồ phá hỏng cấm chế lại không hề có ý định nhiều lời, thậm chí bọn họ chưa kịp bày ra thế công thì đã phải nghênh đón một luồng kim quang trắng xóa.
Không một ai thấy rõ được Kiếm tu mặc bạch y bị bao phủ trong ánh kim quang đó, hắn có dáng vẻ tựa như một vị hung thần.
Theo kiếm của Phong Bạch chỉ vào khoảng không, lôi điện của Đan vân ầm ầm lũ lượt đổ xuống hòa cùng với vô số kiếm ý rít gào không dứt bên tai, tất cả đều hóa thành một luồng ánh sáng kim sắc ập đến!
“Thần uy như ngục, thần ân như hải.”
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Uy áp vô biên vô hạn mang theo khí thế dời núi lấp biển gào thét đổ sập xuống.
Trước mắt hóa thành cảnh tượng đổ nát thê lương.
Tay phải của Phong Bạch vẽ vào khoảng không để khởi động trận pháp Thái A Quy Nguyên — Vô số tinh huyết nguyên phách tựa như những đốm sáng nhỏ bị nó hút vào, ánh sáng đang dần tắt lịm của Thái A trận bàn lại được thắp lên một lần nữa.
Mắt vàng của Phong Bạch hơi híp lại, rốt cuộc hắn cũng mỉm cười trong tầng tầng lệ khí, nhưng lập tức lại khôi phục về dáng vẻ lạnh lẽo như một hồ nước lặng sâu thẳm.
Hắn ngự kiếm lao đến chỗ tiếp theo.
Cuối cùng sẽ thu thập đủ tu giả thôi, ánh sáng của trận bàn cũng vĩnh viễn không bị lụi tàn.
Hắn muốn nhanh, phải nhanh hơn.
……
Nhìn thấy ánh sáng trên chiếc nhẫn dần lụi tàn, Phong Thiệu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận tình huống xấu nhất nhưng y không ngờ nó lại sáng lên một lần nữa.
Quả thật chính là ánh sáng sinh mệnh.
Y dùng hết sức lực để hấp thu linh khí và linh lực, cho dù không đủ thì thứ này vẫn có thể tự động bảo vệ linh khí của Nguyên Thần y mà không phải lo lắng hậu họa về sau.
Chỉ cần Huyết La bị thức tỉnh không cắn nuốt Nguyên Thần của y thì y sẽ có thể dồn hết sức để chống lại những con ký sinh trùng hút huyết khí của mình… Phong Thiệu không ngờ chiếc nhẫn này còn có công dụng nghịch thiên như vậy, linh khí và linh lực trong đó dường như vô cùng vô tận không bao giờ cạn kiệt.
Rốt cuộc làm thế nào mà Tiểu Bạch lại có được thứ này? Linh khí và linh lực trong ấy đến từ đâu?
Rất nhiều điểm kỳ lạ ùa lên trong đầu Phong Thiệu nhưng sự vui sướng khi được sống lại lần nữa khiến y không kịp nghĩ nhiều.
Y chiến đấu một cách ác liệt với Huyết La trong cơ thể mình, dù có chiếc nhẫn bảo vệ nguyên thần nhưng Phong Thiệu vẫn phải tự mình bảo vệ huyết khí của bản thân.
Cũng may bị tổn thất lớn nhưng ít nhất Nguyên Thần vẫn được an toàn… Y vẫn là chính y chứ không phải bị Huyết La khống chế.
“Vật nhỏ, ngươi khiến lão tổ phải giật mình đấy.”
Tu Di nhìn dáng vẻ sống lại một cách rõ rệt của thiếu niên đang nằm trên mặt đấy thì không khỏi hiện lên vẻ kinh diễm, khi nhìn về phía Thanh Dương được trận pháp bảo vệ an toàn thì không khỏi hơi nhíu mày.
Một người có thể tự mình chống lại Huyết La, một kẻ dù được lão trợ giúp nhưng cũng phải khó khăn lắm mới chiếm được thế thượng phong.
Nếu đổi ngược vị trí thì chỉ sợ Thanh Dương đã bị Huyết La hút cạn từ lâu rồi, đâu còn chỗ mà vọng tưởng có thể lợi dụng Huyết la để kích mở đan điền, gia tăng tu vi nữa.
Dưới sự so sánh như vậy khiến Tu Di càng quý trọng Phong Thiệu hơn, giọng nói cũng mềm mỏng đi mấy phần: “Ngươi có thể bảo vệ Nguyên Thần đúng là kỳ tích, nó chứng minh ngươi có thiên phú phi phàm.
Lão tổ dám khẳng định rằng, về sau có Huyết La mở rộng đan điền, chỉ cần đút cho nó ăn đầy đủ huyết khí thì cùng lắm là ba trăm năm ngươi sẽ đặt chân vào ngưỡng Phản Hư kỳ! Ngày sau muốn phi thăng hóa Thần cũng chẳng phải nói chơi.
”
Ba trăm năm đã đạt đến Phản Hư?
Phong Thiệu thầm kinh hãi.
Hiện giờ y mới chỉ hơn trăm tuổi đã có tu vi hậu kỳ Kim Đan, nếu như ba trăm năm nữa lên đến Phản Hư kỳ thì chẳng phải là bốn trăm tuổi đã trở thành Phản Hư chân quân ư! Sư tôn của y là Thái Dần chân nhân cũng phải một ngàn hai trăm tuổi với bước vào phản Hư, có dù là nhân tài kiệt suất của Cửu Châu như Từ Giác cũng phải bảy trăm tuổi mới đột phá Phản Hư kỳ… Không ngờ Huyết la này có thể gia tăng tốc độ khủng khiếp như vậy!
Đối diện với tốc độ đó thì không có tu giả nào lại không động tâm.
Tu Di thấy y trầm mặc nên chợt bật cười khà khà: “Mặc dù tu vi càng cao thì càng phải đòi hỏi một lượng huyết khí rất lớn, nhưng các ngươi đừng quá lo lắng.
Cửu Châu này đâu thiếu tu giả, nếu có thiếu thì sau này cứ huyết tẩy tứ đại tông môn là được mà?”
Thanh Dương nghe thấy vậy liền lập tức cầu xin Tu Di ban cho pháp khí đối phó với cấm chế của tứ đại tông môn.
Tu Di cũng không hề keo kiệt, hiện giờ lão đã sắp Hóa Thần rồi, số lượng pháp bảo ma khí thu thập được trong suốt hơn hai ngàn năm qua thật sự rất nhiều.
Lão tiện tay bứt ra một cọng lông cũng đủ để hai người phải mở to mắt.
Bởi vậy có thể thấy, mấy thập niên này Thanh Dương tạo nghiệp khắp nơi được như vậy cũng nhờ một phần công lao của đám tài lực vật lực được Tu Di để lại cho.
Mặc dù Phong Thiệu có tâm tư khác nhưng cũng không hề từ chối những thứ này, huống chi sau đó Tu Di sẽ lập tức trở về vùng đất cổ xưa để bế quan đột phá cảnh giới cuối cùng.
Trong nguyên tác, Tu Di không bao giờ xuất hiện nữa, hoặc là lão đã Độ kiếp phi thăng hoặc cũng có thể đã thất bại ngã xuống.
Lần này nhấp nhô lên xuống, tuy có thể tạm thời bảo vệ tính mạng nhưng vào lúc Tu Di muốn rời đi, suýt nữa Phong Thiệu đã muốn bắt lấy tay đối phương để cầu xin lão xem có cách nào diệt trừ tận gốc Huyết La hay không.
Không phải Phong Thiệu không rung động trước sức hút của Huyết La.
Y hiểu rõ tu giới luôn coi trọng sức mạnh nhất, nhưng y không muốn giống như Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác: giết chóc khắp nơi, đánh mất chính mình.
Chẳng có ai biết được lúc đó Thanh Thành vẫn là Thanh Thanh của ban đầu hay là Thanh Thành sau khi đã bị Huyết La ăn mòn khống chế?
Hơn nữa Thiên Đạo hữu thường*, nếu chỉ vì gia tăng tu vi mà phải giết hàng vạn người thì Phong Thiệu thấy rất chột dạ.
(Đối nghĩa với hữu thường là vô thường)
Tư chất của y không kém, cho dù không phi thăng thì cũng tu luyện được lên đến đại năng, huống hồ y không phải là một kẻ cô đơn, y có nhà, có con, có một cuộc sống tốt đẹp.
Y không chê ngày dài, cho nên cũng chẳng muốn biến thành một tên ma đầu không uống máu người thì không chịu nổi.
Ngay cả như vậy thì Phong Thiệu vẫn khống chế được bản thân không quỳ xuống cầu xin Tu Di.
Không phải do y sợ mất mặt, ở tu giới, người có tu vi thấp đứng trước người có tu vi cao thì không cần thứ gọi là mặt mũi này.
Chỉ là tự dưng y có cảm giác tâm trạng của Tu Di đang vui vẻ như vậy, phải chăng là do chính lão muốn nhìn thấy hai tên đồ đệ bị Huyết La mê hoặc, sau đó khuấy lên một hồi loạn thế ở Cửu Châu này.
Có lẽ chỉ là do Phong Thiệu dùng ác ý để phỏng đoán, nhưng cuối cùng y vẫn không có can đảm mở miệng.
Lúc trước Tu Di thờ ơ lạnh nhạt nhìn y chịu đựng hết thảy mọi sự tra tấn, đủ thấy những thứ gọi là chính nghĩa với chính khí đều là vảy ngược của lão.
Phong Thiệu ngậm miệng, cùng Thanh Dương nhìn theo bóng dáng Tu Di lão tổ mãi cho đến khi tiếng cười chói tai kia biến mất ở nơi chân trời xa xăm.