Phong Thiệu mơ một giấc mơ, y mơ mình đã thoát khỏi khống chế của Huyết La, Phong Bạch cũng trở về làm một thanh niên tốt, trở về với dáng vẻ nhân vật chính bộc trực thẳng thắn của hắn.
Hai người dắt tay nhau thuận lợi đi qua hơn ngàn năm, sau khi bị sét đánh một cách nhẹ ngàng thì cũng bước vào hàng tiên ban.
Tử Hư tiên quân đã ban cho bọn họ danh hào, một người là Thanh Qua thượng tiên, người còn lại là Bạch Thái thượng tiên… (E hèm, thuần việt là Dưa Chuột thượng tiên và Cải Trắng thượng tiên đó)
Bởi vì biết là mộng nên Phong Thiệu không dám cười, y sợ mình cười tỉnh mất.
Nhưng nếu đã là mộng thì kiểu gì cũng phải tỉnh.
Y chợt cảm thấy người mình tê rần ấm áp, sau đó có một dòng khí thể tràn đầy tiến vào trong cơ thể y, khiến cho đan điền khô cằn vì bị pháp chú giam cầm trong thời gian dài lại được gột rửa lần nữa.
Cảm giác nắng hạn lâu ngày lại được gặp mưa rào quá mức tuyệt vời khiến cho y thoải mái đến độ phải mở mắt ra nhìn.
“Thúc thúc tỉnh rồi?”
Mội đôi mắt vàng sáng ngời nhìn y như hổ rình mồi, nhìn đến độ khiến người ta phải phát hoảng.
Phong Thiệu nâng tay tát hắn, khẽ mắng: “Không tỉnh cũng bị ngươi gọi tỉnh.”
“Thúc thúc ngủ đến vui sướng như vậy, đã gặp mộng đẹp ư?” Phong Bạch ôm y vào trong lòng, sau đó tháo rơi dây áo của y.
Bấy giờ Phong Thiệu mới nhận ra hai người đang cùng nằm trên giường, là chiếc giường lớn rất đỗi quen thuộc.
Phong Thiệu nhìn khắp bốn phía xung quanh rồi cũng nhận ra, đây chẳng phải là động phủ nghèo kiết xác chỉ có mỗi một chiếc giường lớn của Phong Bạch đấy ư? Sau đó y thuận miệng bịa một câu “Một giấc mộng rất đẹp, mơ thấy một quả dưa chuột và một cây cải trắng làm thần tiên, cải trắng xào dưa chuột, cùng kết thành vợ chồng… ”
Phong Bạch cúi người xuống dưới, dùng một nụ hôn thô lỗ để cắt ngang câu nói của Phong Thiệu, sau đó bàn tay hắn phủ lên lồng ngực của y.
Đầu vú của Phong Thiệu bị hắn niết đến cứng rắn.
Y nhìn Phong Bạch gần trong gang tấc, dưới sự dẫn dắt linh hoạt của hắn mà há miệng một cách không tự chủ, để mặc hắn ngang ngược xâm chiếm khoang miệng của mình.
Đây cũng là nắng hạn gặp mưa rào, cả hai người đều như vậy.
Có điều chính cảm giác vuốt ve quen thuộc này khiến Phong Thiệu tỉnh táo lại trong cơn mơ ngủ.
Suy nghĩ của y vừa hiện lên thì đan điều đã tự vận chuyển một cách trôi chảy không hề bị cản trở.
Mặc dù thua xa khi ở trạng thái cường thịnh nhưng đỡ tốt hơn trăm ngàn lần lúc bị pháp trú trói buộc.
Phong Thiệu lập tức nắm lấy cằm hắn, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao đột nhiên ta có thể dùng được linh lực?”
“Thì ra thúc thúc thích bị pháp chú của con lừa trọc kia áp chế? Áp chế đến độ chẳng thể dùng được chút xíu linh lực, rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống?” Ánh mắt của Phong Bạch chợt lạnh lùng, bàn tay đang vỗ về chơi đùa khắp nơi cũng dừng ở thân dưới của đối phương, hơi niết nhẹ khiến Phong Thiệu đau đến khẽ kêu một tiếng.
Phong Bạch thuận thế giam cầm bờ môi của y, bàn tay đang xoa nắn nơi nào đó lại bắt đầu dùng sức, giọng nói hơi khàn khàn: “Nếu không giải trừ pháp chú thì sợ là đạo cơ của thúc thúc sẽ rất khó hồi phục lại như cũ.
Chẳng nhẽ thúc thúc cam chịu trở thành phàm nhân cả đời hay sao? Thúc thúc cứ tin tưởng con lừa trọc kia sẽ không mảy may tạo thành sai lầm?”
Thân là Ma Tu lại để Thiện tu, còn là đại năng Phản Hư Thiện tu dùng pháp chú để áp chế mình, đúng là một chủ ý tự chuốc khổ cực vào người.
Trong lúc nhất thời Phong Thiệu chẳng thể phản bác được gì, dưới sự khiêu khích của đối phương bắt đầu thở dốc, cố tình chỗ linh lực mới phục hồi lại không đủ để chống cự.
“Ta tự có tính toán của mình… ”
“Tính toán của thúc thúc?” Phong Bạch ngẩng đầu, châm chọc nâng mắt nhìn y: “Tính toán của thúc thúc là ở cùng với con lừa trọc kia hơn nửa năm, ném ta đến chín tầng mây.
Nếu không phải Hà Loan gặp nạn thì dù có biến thành dáng vẻ nửa người nửa quỷ này cũng không muốn gặp lại ta, đúng không?”
“Nói bậy bạ gì đó, chẳng lẽ ngươi lại không quan trọng bằng bọn họ? Cái gì mà không có A Loan thì ta sẽ không muốn gặp ngươi? Hay là ngươi mong ta đừng đến, để tiện cho tên súc sinh nhà ngươi có thể tiếp tục làm xằng làm bậy, làm sát người vô tội? Ngươi mơ cũng đẹp lắm!” Phong Thiệu không kiên nhẫn.
Y đánh ra một ngọn lửa mỏng manh, cố gắng đốt cháy đoạn đuôi hổ đang muốn xâm phạm.
Uy lực bậc này thật chẳng đáng để vào mắt, chiếc đuôi hổ lông nhung tráng kiện kia cũng không thèm né tránh, vẫn như tiếp tục chui vào dưới quần của đối phương để thăm dò.
Bị Phong Thiệu dạy dỗ vài câu liên tiếp lại khiến vẻ lạnh lẽo trong mắt Phong Bạch nhạt đi hai phần, cuối cùng còn tăng thêm một phần ôn hòa và lửa nóng.
Hắn hôn thẳng một đường xuống dưới rồi dừng lại trên lồng ngực của Phong Thiệu.
Đạo bào của y đã bị Phong Bạch cởi bỏ từ lâu, hắn dùng bàn tay phủ lên thứ bên dưới lớp áo chòng rồi nhẹ nhàng xoa nắn chơi đùa, bị kích thích như vậy khiến một Phong Thiệu rất lâu chưa được phát tiết phải ôm chặt lấy hắn.
Rốt cuộc những lời mắng mỏ và dạy bảo đã bị thay thế bởi tiếng rên rỉ say mê trong tình dục.
Có lẽ là do đã nghẹn rất lâu rồi, cũng có thể do kĩ thuật tay của Phong Bạch càng ngày càng tốt, tóm lại chẳng bao lâu sau Phong Thiệu đã bắn trong tay đối phương.
Phong Bạch nâng tay rồi ngắm nhìn nó dưới ánh trăng, hắn quay đầu cười: “Cơ thể của thúc thúc đang trống rỗng cần phải bồi bổ mà lại bắn ra nhiều như vậy, thật sự không nên đâu.
Để ta giúp thúc thúc bồi bổ lại nào.” Nói xong hắn liền hấp thu vật trong tay vào cơ thể, lúc tiêu hóa đến tia cuối cùng còn cố ý liếm láp đầu ngón tay.
Hình ảnh khiêu khích bậc này khiến tâm tư vừa mới yên ổn của Phong Thiệu lại trỗi dậy.
“Thúc thúc lại cứng rồi.” Phong Bạch cúi đầu ghé sát vào lỗ tai y mà thì thầm.
Y quay đầu, tìm kiếm đôi môi của hắn, chủ động ghé sát.
Hai người đã là chồng chồng già nhiều năm, tiểu biệt thắng tân hôn, chỉ mới trêu chọc một chút đã cởi hết quần áo, hai nơi đang đứng thẳng không ngừng giao hòa với nhau, một cái hồng phấn thẳng tắp, cái còn lại vừa lớn vừa gồ ghề.
Phong Thiệu đang rơi vào ý loạn tình mê nhưng khi cảm thấy phía sau bỗng lạnh lẽo thì không khỏi giật mình.
Trong đầu y chợt lóe lên vài kí ức không tốt, thân thể cũng tránh né theo bản năn.
Y bật thốt: “Ngươi lại định làm gì?”
Đầu ngón tay đang bôi thuốc của Phong Bạch chợt cứng đề, vẻ mặt của hắn cũng cứng lại.
Hắn cầm lấy tay Phong Thiệu: “Lần đó là do tai sai, thúc thúc tha thứ cho ta được không.”
Phong Thiệu nhìn hắn.
Chuyện đã qua lâu như vậy rồi nên y cũng không còn giận nữa.
Dù sao cũng là súc sinh do một tay mình nuôi lớn, tuy vẫn còn hơi xấu hổ khó chịu nhưng không còn xúc động muốn giết người nữa.
Y nhìn ra được dưới sắc mặt cương ngạnh của Phong Bạch là sự thấp thỏm nên chợt thấy lòng mềm nhũn.
Phong Thiệu liền đạp đối phương một cái: “Mau đền đáp ơn tha mạng của ta đi.”
Phong Bạch hung hăng chặn lại đôi môi của, làm càn liếm hút, tưởng chừng như sự kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu đều chỉ vì giờ khắc kích tình này mà bùng nổ…
Lòng khoan dung của Phong Thiệu đối lấy sự đòi hỏi hết lần này đến lần khác của hắn, mà lúc y định chuyển hướng muốn đòi quyền lợi bằng cách phản công thì lại bị hắn bác bỏ một cách vô tình, sau đó tiếp tục bị dày vò gấp bội.
Có điều quyền hạn dùng hình thú để giao hoan của Phong Bạch đã bị Phong Thiệu tước đoạt hoàn toàn, ngày trả lại còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của Phong Thiệu.
Mấy ngày sau, cây cải trắng Phong Thiệu đã thành công dụ dỗ Phong Bạch nói chuyện đàng hoàng.
Y luôn là người nhã nhặn, cho dù sự dịu dàng chỉ là một tấm mặt nạ nhưng đeo mặt nạ lâu ngày cũng bất giác trở thành một phần tính cách.
Cho nên y vẫn quen dùng những lời nói thẳng thắn để bắt đầu giải quyết vấn đề.
Lúc này, thái độ của Phong Thiệu hoàn toàn khác với vẻ phẫn nộ, bén nhọn lúc trước.
Y bình tĩnh trình bày quan điểm tu giả lấy Sát chứng Đạo sẽ mất nhiều hơn được, ngoài ra tư chất của Phong Bạch được trời cao ưu ái đến mức nào, hắn không nên phung phí của trời, đám mình không tỉnh ngộ.
“Ta không muốn cứ luôn phải lo lắng một khi ngươi không cẩn thận liền táng thân dưới lôi kiếp thăng giai.” Phong Thiệu nói đầy chân thành.
Y vẫn luôn canh cánh về hình ảnh dự đoán của Nê Lí trùng.
Phong Bạch mặt không gợn sóng, hắn nói với vẻ thản nhiên: “Thúc thúc không cần phải lo lắng cho ta.
Ta sẽ không bị đánh chết đâu, ta còn phải bảo vệ thúc thúc nữa.
Ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, ta đã hứa với thúc thúc là sẽ càng ngày càng mạnh mà.” Hắn nghiêng đầu, nở nụ cười hồn nhiên nói thẳng: “Đến lúc đó, ta sẽ giết hết toàn bộ những người từng bắt nạt thúc thúc, để thúc thúc sống thật thoải mái, không phải chịu sự khống chế của bất cứ thứ gì.”
Phong Thiệu nghe thấy chữ khống chế thì hơi nhíu mày: “Đúng rồi, lúc trước ngươi nói mình đã nhờ lão tiền bối thoái ẩn trong tông tìm cách giải trừ Huyết La, có phải đang nói đến Lăng Tiêu tiền bối không?”
Phong Bạch lắc đầu, Phong Thiệu khó hiểu hỏi lại: “Vậy là ai?”
Phong Bạch cười: “Thúc thúc, chẳng có cách nào giải trừ được.
Ta đã hỏi Lăng Tiêu rồi, ông ta hiểu biết không thua kém gì sư đệ Tư Di của mình, nhưng chính ông ta cũng nói ngoài cách dùng huyết khí để tẩm bổ thì chỉ có đoạt xá trùng sinh mới có thể thoát được Huyết La.”
Phong Thiệu giật mình trợn trừng mắt.
Dù đã đoán được cách giải cứu chưa chắc đã dùng được nhưng không ngờ khi thật sự nghe thấy lại khiến y tuyệt vọng hơn cả tưởng tượng.
Phong Bạch cười rộ lên, xoa nhẹ mặt y: “Thúc thúc thật ngây thơ thiện lương, chắc chắn không chấp nhận được đúng không? Bởi vì ta vẫn sẽ tiếp tục giết người, cho dù là vì để thúc thúc đoạt xá.
Ta sẽ dựng pháp trận Phân Hồn của Ma Môn cho thúc thúc, dùng huyết khí của tu giả khắp thiên hạ để nuôi dưỡng thúc thúc.”
“Ngươi –” Ánh mắt của Phong Thiệu chợt phức tạp.
Thái độ này của Phong Bạch khiến y phải sởn tóc gáy.
Lúc y đang muốn răn dạy, mắng cho đối phương tỉnh ngộ thì chợt phát hiện mình không thể nói ra tiếng.
Cảm nhận một chút liền biết đó là một loại Thất Thanh chú bình thường, y định truyền âm mật nhưng cũng nhanh chóng phát hiện ra mình không thể truyền âm được cho hắn.
Trên trán Phong Thiệu rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, theo bản năng muốn vận hành linh khí trong đan điền nhưng lập tức liền phát hiện có điều không ổn — Linh lực của y đã bị phong ấn tựa như lúc ở tàn tích của linh cảnh Nam Hoa.
Nghênh lên Phong Thiệu phun hỏa ánh mắt, Phong Bạch đem đối phương ướt mồ hôi tóc dịch đến sau tai, ôn nhu nói:“Ta biết thúc thúc muốn nói gì, nhưng ta tuyệt không muốn nghe.
Không bằng thúc thúc hãy nghe ta nói bãi.” Hắn dừng một chút, nhìn đối phương ánh mắt, lại cũng biết đối phương muốn biểu đạt cái gì.
“Phải, phải, đều do ta làm.
Cả lần ở linh cảnh Nam Hoa và hiện giờ linh lực của ngươi bị phong ấn đều do ta bắt đầu dùng trận pháp Thái A.”
Phong Bạch thừa nhận không hề do dự, đưa tay ôm chặt y vào trong lòng: “Trận pháp Thái A và nhẫn Thái A là do ta đòi từ Tử Hư.
Ông ta tưởng ta muốn dùng cho chính mình nên đã hạ rất nhiều cấm chế.
Vốn dĩ là tiên vật, không ngờ ta lại khám phá ra bí mật nên đã giải trừ được cấm chế.
Phải đánh đổi tính mạng của nhiều người như vậy, nếu để tên Tử Hư mồm đầy nhân nghĩa đạo đức kia biết được thì chắc lão sẽ tức đến hộc máu mất.”
“Đó là thứ tốt, chỉ cần rót đủ tinh huyết nguyên phách ngang với cấm chế thì nó sẽ giúp bảo vệ Nguyên Thần của thúc thúc bất diệt.
Không chỉ Huyết La mà kể cả ngày sau gặp phải lôi kiếp cũng không thể ngã xuống.
Thúc thúc có chiếc nhẫn này thì ta mới yên tâm được.” Nói đến đây, Phong Bạch thở dài: “Đáng tiếc thúc thúc lại tự tay hủy nó đi rồi.
Có điều thúc thúc hủy nó là vì ta, nếu không bị lão lừa trọc kia bắt ép… Ông ta đối xử với ta như vậy, còn mơ ước thúc thúc nữa.
Vì sao thúc thúc vẫn tin tưởng lão như vậy?”
Trên mặt Phong Bạch lộ vẻ tàn khốc: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ trừ khử lão.”
Phong Thiệu né tránh khỏi cái ôm của hắn.
Y có hàng ngàn hàng vạn lí do thoái thác nhưng tất cả đều chẳng nói được thành lời, chỉ đành mặc tên súc sinh này càng nghĩ càng đi xa, càng lúc càng cố chấp điên cuồng.
Nếu nói hiện giờ y đang cảm thấy phẫn nộ chẳng bằng nói là do y sợ hắn sẽ lỗ mãng đi tìm Từ Giác để quyết đấu.
Mặc dù tên súc sinh này chẳng phải loại hiền lành thiện lương gì, nhưng y cũng không muốn trơ mắt nhìn người ngoài dạy dỗ hắn, lại càng không muốn để người ta lấy đi tính mạng của hắn.
“Thúc thúc đừng tức giận mà hại thân thể.
Ta sẽ giết thật nhiều người để bồi bổ huyết khí cho thúc thúc.” Phong Bạch đưa tay về phía y nhưng Phong Thiệu lại đánh bay tay hắn, y trợn trắng mắt.
Tên này đã coi những lời nói khuyên bảo lúc trước của y như gió thổi qua tai rồi phải không? Nếu còn muốn giết nhiều hơn nữa thì e rằng sau lôi kiếp Kết Anh, y sẽ phải thủ tiết cả đời! À nhầm, không, y sẽ thành người góa vợ.
Phong Bạch rụt tay về: “Sao vậy, thúc thúc không cảm thấy mùi vị lúc mới tỉnh dậy rất tốt đẹp ư.
Đó là huyết khí của mấy trăm tu giả đấy, ta đã vận chuyển hết chúng vào trong đan điền của thúc thúc… Lúc thúc thúc tỉnh lại, sắc mặt vừa hồng hào vừa xinh đẹp, tốt hơn khi ở cạnh con lừa trọc kia không biết bao nhiêu lần.”
Phong Thiệu vừa sợ vừa khó chịu, quả nhiên.
Không phải y chưa từng hoài nghi nhưng bị nói thẳng ra như vậy vẫn khiến lòng y cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Cảm giác không thoải mái này khiến y phải tự giễu.
Nhìn đi! Nhìn ngươi tự ngược hơn nửa năm, nhẫn nhịn hơn nửa năm, chịu đựng sự tra tấn hơn nửa năm.
Cuối cùng lại khiến mấy trăm người phải bỏ mạng.
Sự giãy dụa né tránh của ngươi đúng là già mồm cãi láo, thứ đạo đức giả.
Phong Bạch buông tay, đột nhiên cười lạnh: “Thúc thúc.
Cửu Châu có nhiều tu giả như vậy, số người ta giết chẳng đáng kể gì.
Chỉ cần có huyết khí của họ thì thúc thúc sẽ không phải chịu đựng Huyết La tra tấn nữa, tu vi lại càng ngày tiến ngàn dặm.
Ngoài ra thúc thúc cũng không cần phải lo lắng cho ta, cho dù ta lất Sát chứng Đạo thì thiên lôi cũng không bổ chết ta được.
Sát chính là đạo của tam ta giết càng nhiều thì đạo của ta càng rõ ràng sâu sắc, thậm chí đến Trạm Lô kiếm của ta cũng bởi vì giết người mới sinh dị biến… Chỉ cần ta càng ngày càng mạnh thì cho dù ta có giết hết cả Cửu Châu này, lôi kiếp cũng làm gì được ta?”
Sao ngươi lại có suy nghĩ điên cuồng và ngu xuẩn như vậy!
Ngươi muốn đi lại con đường phản diện của Thanh Thành tôn giả sao!
Sao ngươi có thể sống thiếu kiên nhẫn như vậy!
Phong Thiệu cau mày, Phong Bạch lại nâng cằm y lên để Phong Thiệu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn cúi đầu từng chút từng chút, cuối cùng dừng trên bờ môi nhợt nhạt của Phong Thiệu.
Phong Thiệu không rõ rốt cuộc hắn đang muốn làm gì, nhưng thái độ này của đối phương rõ ràng là không hề coi trọng mạng sống của người khác khiến y càng tức giận hơn.
Một bàn tay của Phong Thiệu chợt đánh lên mặt của Phong Bạch, sau một tiếng vang giòn, trong động phủ lại rơi vào yên tĩnh.
Hắn giật mình che nửa bên mặt, trong phút chốc tựa như bị đánh đến ngây ngẩn cả người.
Phong Thiệu đánh thì đánh, sau đó dùng khẩu hình miệng nói ra một chữ: Cút.
Phong Bạch biến sắc, chẳng nói thêm gì nữa sau đó cút thật.
Phong Thiệu tức giận đá chiếc ghế dài đổ lăn ra đất, sau đó y chợt thấy đầu óc choáng váng đến độ gần như không thể đứng thẳng nổi.
Phong Bạch đã đi rồi lại bỗng dưng quay về, hắn không nói một lời mà lập tức lấy ra một pháp khí tựa như bình ngọc, tay chân lanh lẹ khống chế Phong Thiệu sau đó dẫn huyết khí trong bình ngọc nhập vào cơ thể của đối phương.
Linh lực của Phong Thiệu đã bị pháp trận phong ấn, sự giãy dụa của y chẳng hề có hiệu quả, chỉ trong chốc lát đã bị ép phải hưởng thụ khoái cảm như được hít thuốc phiện.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, Phong Thiệu đã cảm nhận được Huyết La trong cơ thể lại chìm vào ngủ động, ngoài ra còn cả lượng linh khí tồn trữ trong đan điền đã tăng lên nhanh chóng.
Đủ thấy y đã hấp thu huyết khí của hơn ngàn người…