Phong Thiệu vừa thấy Quý Liên Vân phải giả trang thành nam tu thì lập tức cảnh giác, y thấp thỏm đi theo đối phương đến một khách điếm của người phàm.
Bởi vì trong lòng đang lo lắng cho Hà Loan nên đã quên phải đeo mặt nạ Như Ý, không ngờ lại gặp phải người quen.
“Cửu Anh… Ân, ân công !?”
Lữ Trác Văn nhìn Phong Thiệu với vẻ ngạc nhiên, sau đó nghi hoặc hỏi Quý Liên Vân: “Chẳng phải Hà Loan nói hương Văn Tung do nàng chế ra được rắc trên người cha nàng là Cửu Anh đạo nhân hay sao? Vì sao người đến lại là… ”
Quý Liên Vân cũng cảm thấy khiếp sợ như Lữ Trác Văn.
Trong ký ức của nàng, Phong Thiệu chỉ là đạo lữ của thiếu tông chủ Côn Luân – Phong Bạch mà nàng có cơ hội gặp được vài lần ít ỏi.
Nàng bắt gặp hương Văn Tung trong đám người nên đã đi theo để tìm kiếm Cửu Anh đạo nhân, không ngờ người đó lại là Phong Thiệu… Có điều hiện giờ nàng chẳng còn lòng dạ để suy nghĩ về chuyện đó mà chỉ nói với vẻ bình tĩnh: “Lữ trưởng lão, việc này nói sau đi, nói…” Cũng may chưa kịp thốt ra chữ đó, nàng lập tức nuốt lại rồi dẫn Phong Thiệu đi vào trong.
Bên trong sương phòng có dựng cấm chế nên dùng mắt thường không thể nhìn thấy gì.
Lữ Trác Văn lập tức giải trừ cấm chế, bấy giờ Phong Thiệu mới nhìn thấy Hà Loan đang được phướn Thủ Linh* bảo vệ.
Hai mắt nàng nhắm nghiền mặc dù sắc thân vẫn nguyên vẹn nhưng khi y tham thức kiểm tra liền biết tình trạng của ái đồ nhà mình đang cực kỳ nguy hiểm.
(Phướn Thủ Linh: 守灵幡 dạng phướn dùng cho người chết ấy nhưng trong ngữ cảnh này chắc là dùng để bảo vệ hồn phách của Hà Loan.
QT nó dịch là ‘túc trực bên lĩnh cữu phiên’ làm mình tra xỉu up xỉu down mới luận ra được.)
Phong Thiệu đau lòng không thôi, nắm chặt lấy tay Hà Loan rồi quyết định thật nhanh: “Như vậy không ổn, phải lập tức đưa nàng về Côn Luân.”
Sắc mặt của Quý Liên Vân âm trầm: “Tiền bối nói phải, nhưng đám người Phiêu Miểu đang lùng sục khắp Giang Hạ thành.
Ta e dù có ra được khỏi Giang Hạ thành thì cũng không ra được Lương Ung châu.”
Phong Thiệu nhíu chặt mày: “Ta biết.
Phiêu Miểu còn cầm đoạn kiếm của A Loan để dụ ta và Minh Tịnh tới đây, chắc chắn đã ôm một bụng âm mưu.
Có điều may mà A Loan chưa rơi vào tay của bọn chúng, nếu không chúng ta ném chuột sợ lại vỡ bình, rất khó đối phó.” Y dừng một chút, sau đó lại hỏi Quý Liên Vân về những chuyện đã xảy ra.
Thì ra ngày đó Phong Bạch dùng tin giả Hà Loan bị bắt để lừa Phong Thiệu trở lại, sau khi Quý Liên Vân đưa Hà Loan đi thì đã để nàng hành động một mình, ai ngờ nàng lại đụng phải đám đệ tử của Phiêu Miểu có chuẩn bị mà đến.
Bọn họ thật sự muốn bắt Hà Loan, mà tu vi và thực lực của nàng lại rất tầm thường, đặc biệt sau khi chuyên tâm tu luyện Đan dược thì lực công kích của nàng đã càng ngày càng thụt lùi, cuối cùng không thể địch lại đám Phiêu Miểu cùng vây công.
Vào lúc Hà Loan bị trọng thương sắp rơi vào tay kẻ địch, vì Quý Liên Vân đã kết kế ước Đồng Tâm với nàng nên lập tức cảm ứng thấy điều bất thường, cuối cùng phải dùng hết sức mới có thể đoạt lại Hà Loan từ trong tay đám đệ tử của Phiêu Miểu.
Nhưng ngay cả như vậy, Hà Loan không chỉ bị đánh gãy Thanh Vân kiếm mà sắc thân và pháp thân cũng bị thương nặng.
Mấy ngày nay, Quý Liên Vân đều cải trang, che dấu tu vi sau đó lẫn vào đám người phàm trong Giang Hạ thành.
Mặc dù đã vô cùng cẩn thận nhưng vì mang theo cả Hà Loan nên có mấy lần đã suýt bị lộ tung tích.
May mà sau đó nàng gặp được Lữ Trác Văn và hai vị Kiếm tu Kết Đan nên mới có thêm người giúp đỡ, lúc này cũng dư chút thời gian để Quý Liên Vân mạo hiểm ra ngoài đi tìm tung tích của Cửu Anh đạo nhân.
Quý Liên Vân tính toán tìm được Cửu Anh đạo nhân thì sẽ tìm được Lữ Minh Tịnh, mà Lữ Minh Tịnh là thiếu tông chủ của Côn Luân nên nhất định có thể bảo vệ Hà Loan trở lại Côn Luân chữa thương một cách an toàn.
Ai ngờ bây giờ lại nghe Phong Thiệu nói Lữ Minh Tịnh đã bị dẫn vào Phiêu Miểu khiến nàng vừa kinh hãi vừa nóng ruột đến đỏ bừng cả hai mắt.
Phong Thiệu thấy nàng đối xử chân thành với ái đồ nhà mình như vậy thì không khỏi cảm động, y an ủi nói: “Trời không tuyệt đường người.
Côn Luân ta chưa đến mức phải sợ chút thủ đoạn ấy của Phiêu Miểu.” Nói xong, y hơi đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi mới nói tiếp: “Minh Tịnh không ở đây, mặc dù ta có minh bài của Côn Luân nhưng có lẽ Phiêu Miểu đã biết thân phận đệ tử Côn Luân của A Loan rồi, chắc chắn sẽ đề phòng.
Hiện giờ bọn họ dám uy hiếp Minh Tịnh một cách trắng trợn như vậy, ngay cả thiếu tông chủ còn không sợ hãi thì e là cũng chẳng để minh bài của Côn Luân vào mắt đâu.”
“Bão Phác tông đã phát rồ rồi, ai ngờ Phiêu Miểu cũng hèn hạ bỉ ổi như vậy, chẳng lẽ trong tứ đại tông môn của thế ngoại chỉ còn Côn Luân là biết phân biệt thiện ác sao?” Lữ Trác Văn thở dài.
Quý Liên Vân nhìn Hà Loan đang hôn mê bất tỉnh, ánh mắt của nàng chợt u ám: “Tu giả có hàng ngàn hàng vạn người nhưng đạo giả tu thiện lại ít ỏi như vậy.
Hiện giờ Cửu Châu liên tục xảy ra tai họa, chẳng lẽ đây là lời cảnh báo từ Thiên Đạo? Loan nhi muội muội tu hành đã vài thập niên nhưng từ trước đến giờ thậm chí còn chưa từng sát sinh một lần, tại sao lại bắt nàng phải gánh chịu bất hạnh như vậy? Còn những tên ác nhân kia thì có thể tùy ý làm bậy… Thiên Đạo thật sự bất công!”
“Thiên Đạo hữu thường, có thể chậm trễ vì nhân tình thế thái nhưng cuối cùng sẽ không lầm được… Huống chi mưu sự tại nhân, biện pháp giải quyết cũng là do con người nghĩ ra.” Phong Thiệu ngắt lời.
Y không có định nghĩa chỉ biết ngồi chờ chết rồi oán trời trách đất.
Lữ Trác Văn đáp: “Lời của ân công rất có đạo lý, nhưng trước mắt…”
Phong Thiệu nhíu mày trầm tư trong giây lát rồi mới nói: “Việc này không thể chậm trễ.
Cho dù có ra khỏi Lương Ung châu được hay không thì trước mắt cứ phải ra khỏi Giang Hạ thành đã.
Không thể đi bằng con đường của tu giả thì đi bằng con đường của người phàm.”
Sau khi thảo luận đối sách, y lại dặn tiếp: “Lương Ung châu tiếp giáp với Thanh Duyệt Châu, Bình Nhung châu và Đại Hoang châu.
Trong đó Thanh Duyệt Châu thuộc quyền quản lý của Côn Luân, chắc chắn Phiêu Miểu sẽ đề phòng nơi này nhất.
Mấy thập niên này Bích Ba tiếp nhận chức vụ tông chủ của Phiêu Miểu nên cũng càng ngày càng thân mật với Bão Phác, bởi vậy phòng vệ ở Bình Nhung châu và Đại Hoang châu có thể bị nới lỏng hơn.
Bình Nhung châu lại tiếp giáp với Dự Kinh châu, sau khi các ngươi ra khỏi Giang Hạ thành thì hãy đi tìm trận truyền tống đến thẳng Dự Kinh châu.
Nơi đó không chỉ thuộc quyền quản lý của Côn Luân mà còn thuộc địa phận của Tứ Châu minh ta, từ đó các ngươi đi về Côn Luân là được.
A Loan tự có minh bài của nàng, nếu các ngươi muốn dùng… ” Lúc này y dạy Quý Liên Vân về tác dụng của vật ấy và cách liên hệ với Côn Luân.
Mặc dù Quý Liên Vân xuất thân từ Tán Tu minh nhưng tư chất không tồi, nàng học mọi thứ rất nhanh.
Thấy nàng nghiêm túc khắc ghi như vậy, với thân phận Tán tu nhưng lại không hề e sợ Phiêu Miểu khiến Phong Thiệu rất tán thưởng đồng thời cũng vô cùng cảm kích: “Hơn mười năm nay A Loan đi tu luyện bên ngoài đều nhờ cậy vào người tỷ tỷ này, không chỉ hao hết sức lực giúp đỡ lúc nàng gặp nạn mà còn bằng lòng nhảy vào cảnh nước sôi lửa bỏng vì nàng.
Người làm sư tôn như ta thật chẳng biết phải cảm tạ như thế nào cho phải.
Chỉ với phần ân tình này, nếu ngày khác Liên Vân tiên tử gặp chuyện khó xử, ta và Minh Tịnh nhất định sẽ toàn tâm báo đáp.”
Ánh mắt của Quý Liên Vân chợt lóe sáng, lúc ơi là thụ sủng nhược kinh*.
Đối phương không những đã Kết Anh mà còn là đạo lữ của thiếu tông chủ đại tông ở thế ngoại.
Có điều ngẫm lại lời nói lúc nãy ắt cũng mang ngụ ý: muốn nàng cảm thấy vì đã được đối phương hứa hẹn báo đáp nên càng phải tận tâm tận sức mạo hiểm vì Hà Loan.
(thụ sủng nhược kinh: Vì được sủng mà sinh ra e sợ.
Sợ bạn nào không hiểu câu sau: Quý Liên Vân nhận ra Phong Thiệu hứa hẹn cũng mang cả ý muốn Quý Liên Vân vì nể lời hứa của y nên càng cố gắng bảo vệ Hà Loan hơn)
Nàng vốn chẳng thể chỉ trích phần tâm tư này của Phong Thieeuk, dù sao đối phương vừa là sư đồ vừa là cha con cho nên cũng phải thân mật lo lắng hơn.
Nếu so sánh với y, chính nàng mới là người ngoài…
Phong Thiệu không ngờ đối phương lại ngẩn người vì câu nói của mình, còn phải ngẫm lại xem liệu mình có nói điều gì chưa ổn không.
Có điều thật sự không có gì bất ổn cả, cho dù y có làm sai thì cũng rất ít khi nói sai.
Cũng may không đợi y phải suy nghĩ nhiều thì Quý Liên Vân đã cười đáp lại: “Tiền bối khách khí rồi.
Với ta, Loan nhi còn quan trọng hơn cả muội muội ruột cho nên chăm sóc bảo vệ nàng ấy cũng là trách nhiệm của ta.
Bất kể thế nào đi chăng nữa thì nhất định ta sẽ đưa nàng trở về Côn Luân một cách an toàn!”
Đây rõ ràng là những điều Phong Thiệu muốn nghe nên y cũng tự động bỏ qua một vài chỗ nghe có vẻ hơi sai sai.
Ngoại trừ Hà Loan, hiện giờ Phong Thiệu còn lo lắng cho Nguyên Hạo đang rơi vào tay kẻ thù nên không thể đi cùng Quý Liên Vân, cũng may vẫn còn Lữ Trác Văn ở đây.
Nghe nói hắn đến đây vì chuyện của Tứ Châu minh “…Vài Tán Tu minh ở xung quanh Giang Hạ thành đang gặp vấn đề.
Bởi vì mười hai năm nay Phiêu Miểu đã thay đổi cách thức kén rẻ bằng mê cảnh Bảo Nguyệt nên mấy thành trấn ở lân cận cũng bắt đầu tụ họp rất nhiều tu giả, đặc biệt là tu vi từ Trúc Cơ trở lên.
Với những khu vực nhỏ, chỉ cần xuất hiện một tu giả Trúc Cơ đã đủ khó lường rồi, bây giờ còn tụ tập nhiều tu giả cấp cao như vậy nên khó tránh sẽ xảy ra những chuyện như tranh cướp, bắt nạt.
Tiểu tông ở nơi này vốn ốc còn không mang nổi mình ốc, đại tông lại càng chẳng thèm quan tâm đến đám Tán tu huống chi Phiêu Miểu đứng đầu vốn là kẻ khởi xướng ra chuyện này.”
“Cho nên bọn họ đã liên hệ với Tứ Châu minh muốn di chuyển sang tứ châu rồi từ đó ra nhập vào Tứ Châu minh của chúng ta.
Tuy nhiên dù sao họ cũng đã tích lũy ở nơi này hơn trăm năm nên có rất nhiều thứ muốn mang theo, đồng thời lại sợ hoài bích có tội sẽ hấp dẫn kẻ khác đến cướp đoạt nên mới mời ta tới đây giúp đỡ hộ tống họ tới địa phận của tứ châu.” (Hoài bích có tội: Xuất phát từ câu “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội” Ý nói người vốn không mang tội nhưng vì sở hữu vật quý giá nhưng lại không đủ khả năng bảo vệ, từ đó rước họa vào thân lại thành có tội)
Sau khi Lữ Trác Văn kể lại mọi chuyện thì Phong Thiệu cũng hiểu đại khái tình hình.
Với thực lực Kiếm tu đã Kết Đan của Lữ Trác Văn thì chỉ cần không đụng mặt người của tứ đại tông môn ở thế ngoại, mấy tên Tán tu tầm thường hoặc tông môn của thế tục sẽ không dám lằm xằng bậy trước mặt hắn.
Hấp dẫn được càng nhiều tu giả gia nhập Tứ Châu minh thì sẽ càng tăng thêm sức mạnh, có điều hiện giờ Phong Thiệu bận tâm an nguy của Hà Loan hơn nên đành gác lại chuyện.
Huống chi bản thân y cũng không cho rằng để các Tán tu di chuyển đến Tứ Châu minh là kế lâu dài.
Vì thế y nói: “Mặc dù hiện giờ diện tích lãnh thổ của tứ châu đã mở rộng hơn, những nơi có linh khí đều được nắm rõ nhưng dù sao cũng không thể thu nạp tu giả vô cùng vô tận được.
Nếu cứ để Tán tu của năm châu còn lại di chuyển đến đây thì cũng không phải cách hay… Nếu muốn giúp Tán tu không còn chịu cảnh bị ức hiếp, có thể an tâm tu đạo thì các Tán tu phải biết tự đoàn kết để tạo nên sức mạnh.
Một ngày kia khi toàn bộ Tán tu của Cửu Châu đều hòa hợp lại thành một thể thống nhất, lúc ấy mới là vững chắc không thể phá vỡ.
Đừng nói trong thành có tu giả cấp cao tụ họp với nhau, cho dù là tiểu tông hay đại tông trong thế tục cũng đều phải kiêng dè.”
Lữ Trác Văn nghe thấy những lời này thì ánh mắt lập tức sáng lấp lánh, hắn nhìn Phong Thiệu tựa như đang nhìn một pho tượng khổng lồ nguy nga tráng lệ, sau đó nói với vẻ xấu hổ: “Lúc đầu khi biết Cửu Anh đạo nhân lại là ân công đã khiến ta có phần suy nghĩ miên man, còn âm thầm suy đoán ân công nguy trang chắc là mang ý đồ lừa gạt.
Hiện giờ mới thấy rõ ràng là do ta đã mang lòng tiểu nhân! Ân công mang thân phận đệ tử thân truyền của Côn Luân, tư chất trác tuyệt, vô cùng tôn quý.
Ấy thế mà người vẫn một lòng suy nghĩ cho hoàn cảnh của Tán tu chúng ta, còn hao tâm tốn sức thành lập Tán Tu minh để giúp Tán tu đoàn kết hợp thành một thể, không phải chịu ức hiếp nữa… Ta, thật sự ta không biết nên nói gì cho phải.
Ta chỉ có thể nói, vì những lời này của ân công thì dù ta có phải liều hết một thân tu vi và thọ nguyên này cũng nhất định sẽ đưa Tứ Châu minh phát triển thành Cửu Châu minh!”
Phong Thiệu cũng chỉ bột phát theo cảm xúc, không ngờ những lời nói chẳng mang vẻ hoa mỹ này lại vô tình hóa giải được sự nghi ngờ của đối phương, cũng khỏi cần y phải giải thích lý do tại sao mình lại giấu diếm thân phận khi ở Tứ Châu minh.
Mặc dù y làm như vậy bởi vì Cửu Anh đạo nhân là Tán tu thì sẽ dễ có được sự tin tưởng của nhóm Tán tu hơn, đồng thời y đã tự hỏi bản thân không hề mang ác ý nhưng một khi chọc thủng sự thật này, khó tránh sẽ xảy ra biến cố bất ngờ.
Dù Tứ Châu minh đã phát triển lớn mạnh đến độ có thể đối đầu với những tông môn lớn, thậm chí còn giảm bớt mâu thuẫn với Côn Luân, nhưng chắc chắn vẫn chưa thể thay đổi được thành kiến đã ăn sâu vào trong tiềm thức của Tán tu suốt mấy ngàn vạn năm qua.
Nhỡ bởi vậy mà xảy ra hỗn loại khiến Tứ Châu minh tuổi đời còn non trẻ bị hủy hoại trong phút chốc là điều mà Phong Thiệu không muốn thấy nhất.
Cho dù ngay từ đầu y xây dựng thế lực này vì muốn đối kháng với Tu Di lão tổ, nhưng mấy năm nay không ngừng cố gắng đã khiến y coi nó như một phần sự nghiệp của mình, không chỉ đầu tư tình cảm mà còn đưa vào đó rất nhiều tâm huyết.
Nhìn Tứ Châu minh ngày một phát triển theo hướng đi lên cũng giống như y đang chạy càng lúc càng xa, không chỉ rời khỏi tình tiết nhân vật phản diện mà còn có thể tự mình tạo ra một tương lai mới cho bản thân.
Hơn nữa, y cũng không muốn nhìn thấy cảnh Cửu Châu với xác chết la liệt khắp nơi, tu giả và phàm nhân hỗn loạn, tự giết nhau suốt tám trăm năm mới chờ được nhân vật chính đến xoay chuyển càn khôn.
Phong Thiệu nói với vẻ trầm ngâm: “Không phải ta không có tư tâm trong việc này.
Nếu Tán tu có thể hòa hợp thành một thể thì sẽ tạo thành thế cân bằng cho Cửu Châu.
Tán Tu minh, tông môn trong thế tục và tông môn ngoài thế tục sẽ tạo thành chân vạc, từ đó giảm đi rất nhiều tai họa ngầm cho Cửu Châu, giúp hoàn cảnh tu hành của cả ta và ngươi càng yên ổn hơn.”
Lữ Trác Văn gật đầu: “Đúng vậy.
Hiện giờ Sơn Hà Xã Tắc Đồ xuất hiện khiến người người bị kích thích, lại thêm nạn yêu thú hoành hành khiến Cửu Châu hỗn loạn đến không thể cứu vãn nổi.
Những tu giả vốn muốn an tâm tu hành lại bị ép phải đi giết người đoạt bảo, hoặc nếu không sẽ bị giết… ”
Quý Liên Vân nói: “Nếu mỗi người đều có tư tâm như tiền bối thì hiện giờ Cửu Châu đã không hỗn loạn như vậy.
Mặc dù lúc đầu là do Sơn Hà Xã Tắc Đồ khiến yêu thú hoành hành, nhưng nếu tư tâm của tu giả được đặt đúng chỗ thì những kỳ trân dị bảo và yêu thú cấp cao kia sẽ chẳng thể làm hại được chúng ta.
Giống như hiện giờ, không chỉ người phàm đang kêu than vang khắp trời đất mà chính tu giả chúng ta cũng đang tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, bất cẩn một chút là sẽ đạo tiêu thân diệt.
Cuộc sống chẳng tốt đẹp hơn những người phàm kia là bao.”
Chủ đề này rất nặng nề khiến ba người không muốn đào sâu vào nữa mà quay về thảo luận chuyện chính rồi bắt đầu chia nhau làm việc.
Quý Liên Vân và Lữ Trác Văn sẽ cải trang đưa Hà Loan rời khỏi thành theo con đường của người Phàm.
Phong Thiệu thì trở về vùng đất của tu giả ở trong thành, tiếp tục lấy tĩnh chế động để chờ tin tức từ Phong Bạch, thuận tiện do thám tình hình của mê cảnh Bảo Nguyệt.
Nhiều người thì chợ ắt sẽ đông, đây là đạo lý của người phàm, cũng là đạo lý của tu giả.
Hiện giờ khắp Giang Hạ thành đều là tu giả, không chỉ giúp việc buôn bán ở nơi này phát triển mà phẩm chất hàng hóa cũng được nâng lên do có nhiều tu giả cấp cao đi lại.
Chỗ đấu giá trong phường thị càng là nơi ồn ào náo nhiệt, đâu đâu cũng thấy toàn người là người đến độ chẳng còn chỗ ngồi.
Không ít tu giả muốn nhân cơ hội mua bán pháp bảo đan dược trước khi mê cảnh Bảo Nguyệt mở cửa, nhất là trong sàn đấu giá lại càng có những loại phẩm chất cao.
Phong Thiệu cũng trà trộn vào trong đó.
Y chiếm một chỗ trong góc ở lầu một, bởi vì xung quanh đều chật ních người nên không hề có ai chú ý đến y.
Mấy tu giả ngồi cùng với y đều đã lăn lộn đến nhẵn mặt, với vị kiếm tu có tu vi không tầm thường, làm người hào phóng này cũng chỉ cảm thấy nhiệt tình mà thôi.
“…… Một ngàn linh thạch thượng phẩm.
Chúc mừng vị Mã Chân đạo trưởng này đã có được miếng phù binh thượng phẩm!” Ông lão chủ trì buổi bán đấu giá lão cười tươi, sau đó lập tức đưa miếng phù binh với giá xa xỉ cho vị khách ở lầu hai trong nháy mắt.
Nhấc tay một cái mà đã bỏ ra hơn một ngàn linh thạch thượng phẩm, ngay cả Phong Thiệu cũng không kìm được phải ngó lên vị thổ hào ở trên lầu, vừa nhìn đã bắt gặp hình đáng đạo bào quen mắt, kí hiệu trên áo choàng chính là hoa văn của Bão Phác tông.
Có điều màu sắc của đạo bào này khác với những đệ tử Bão Phác mà y thường gặp, khả năng người này không phải đệ tử thân truyền.
Mà cũng phải thôi, nếu là đệ tử thân truyền của tứ đại tông môn trong thế ngoại thì làm gì có thời gian nhàn rỗi để đến những nơi đấu giá như thế này.
Mặc dù không rõ vị Mã Chân đạo trưởng này là đệ tử nội môn hay là đệ tử ngoại môn, nhưng gã này ra tay rất hào phóng, quả nhiên Bão Phác tông giàu có nhất trong bốn tông môn là sự thật.
Bọn họ có sản nghiệp buôn bán đan dược, kiểu gì cũng phải nhiều tiền hơn nhóm Kiếm tu của Côn Luân.
Phong Thiệu thấy gã được mọi người vây quanh thổi phồng lấy lòng, vốn cũng không để ý lắm, ai ngờ y lại tình cờ nghe được bọn họ nói đến một chuyện nên không khỏi chú ý hơn.
“Nghe nói lần này Phiêu Miểu tông kén rể không chỉ có mười nữ đệ tử nội môn mà trong ấy còn có cả Đan Tử tiên tử là đệ tử thân truyền nữa.
Nàng là thủ đồ của tông chủ, có lẽ ngày sau cũng sẽ làm thiếu tông thôi.
Mã Chân đạo trưởng xuất thân từ Bão Phác đại tông, lại có tu vi Giả Đan.
Chắc chắn lần này sẽ có được Đan Tử tiên tử dễ như lấy đồ trong túi!” Có người nói với vẻ lấy lòng.
“Chẳng thế thì sao.
Mặc dù lần này có vài tu giả Kim Đan cũng đi vào mê cảnh Bảo Nguyệt nhưng phần lớn bọn họ đều có đạo lữ cả rồi, chỉ đến đó vì muốn tầm bảo chứ không phải vì kén rể.
Mặc dù tu vi của đám người đó khá cao nhưng làm gì có ai mang thân phận xứng đôi với thiếu tông của Phiêu Miểu được như đạo trưởng!” Không ít kẻ tươi cười phụ họa, cứ như vị Mã đạo trưởng trước mặt không những trở thành phu quân của thiếu tông mà còn là phu quân của tông chủ tương lai.
Mặc dù vị Mã Chân đạo trưởng này cũng tươi cười nhưng không hề có vẻ tự đắc.
Gã nói: “Lần này tứ đại tông môn đều phái sứ giả đến.
Không chỉ Bão Phác ta mà còn có cả Lữ Minh Tịnh là thiếu tông của Côn Luân.
Ta nghe sư tôn nói Bích Ba tông chủ đã nhắm hắn làm đạo lữ của Đan Tử tiên tử rồi.”
“Nghe nói thiếu tông của Côn Luân có thân thể thánh thú, không ai sánh bằng, đây là sự thật sao?”
“Thân thể thánh thú chính là thể chất có thể phi thăng trong truyền thuyết đó ư?”
“Thật hay giả đấy? Trên đời này làm gì có thể chất như vậy?”
“Tất nhiên là thật rồi! Chẳng phải ba ngàn năm trước đã có một lão tổ mang thân thể Chu Tước phi thăng rồi đó thôi? Có điều thể chất này chỉ có Lữ tộc ở Đại Hoang châu mới có.
Thế nhưng Lữ tộc đã bị Bão Phác đại tông tiêu diệt từ lâu rồi mà… ”
Mã Chân nắn vuốt chòm râu: “Vị thiếu tông kia có phải không ai sánh bằng không thì ta chẳng rõ, tuy nhiêu Lữ tộc bị Bão Phác tiêu diệt một cách dễ dàng như vậy chứng tổ thân thể thánh thú kia chưa chắc đã danh xứng với thực.”
Bởi vì nơi này tập hợp Tu giả từ khắp các nơi trên Cửu Châu, dù chỉ là một buổi đấu giá nho nhỏ nhưng có đủ hạng người thượng vàng hạ cám.
Cho nên cũng có tu giả tin tức nhanh nhạy cắt lời với vẻ nghi ngờ: “Thật không? Còn ta thì lại nghe nói lúc Lữ Minh Tịnh này mới Trúc Cơ đã dùng một chiêu giết chết cả tông chủ và thiếu tông chủ đời trước của Phiêu Miểu đấy? Đừng nói vị tông chủ kia là Nguyên Anh chân nhân, ngay cả Đan Thanh tiên tử cũng đã là Kim Đan!”
“Giết chết Nguyên Anh và Kim Đan chỉ bằng một chiêu!?” Lời này vừa thốt ra đã khiến chúng tu giả phải thổn thức liên hồi, có người không tin, có người thì kinh hãi nhưng phần lớn lại cho rằng người này nói năng bậy bạ.
Tuy nhiên cũng có vài người nghe thấy vậy thì không kìm được phải kể lại phân nửa những chuyện xảy ra khi ấy, cả đám mồm năm miệng mười nói đến sống động cứ như là được tận mắt nhìn thấy vậy.
Rốt cuộc khiến cho mọi người phải nửa tin nửa ngờ nhưng đều rất kính sợ thân thể thánh thú trong truyền thuyết.
“Nhưng hắn là thiếu tông của Côn Luân cơ mà, sao có thể tùy ý giết tông chủ và thiếu tông của Phiêu Miểu được?”
“Ngươi thì biết cái gì.
Tông chủ và thiếu tông của Phiêu Miểu đều là Ma tu đấy! Tứ đại tông môn kiêng kị nhất là đám Ma tu, chắc chắn sẽ không để các nàng sống sót!”
Mã Chân nghe thấy thế thì hừ giọng: “Ngu dốt! Trên đời này làm gì có chuyện như vậy! Lúc ấy trên đỉnh Hư Vô phong của Côn Luân, nếu không phải đại năng của Côn Luân khống chế Bích Thục tông chủ trước, sau đó sư thúc của Lữ Minh Tịnh dùng Ma chiêu đánh lén Đan Thanh tiên tử thì làm gì đến lượt Lữ Minh Tịnh nhặt được của hời!”
Vừa nghe thấy hai chữ “Ma chiêu” thì trong lòng của Phong Thiệu lập tức trầm xuống.
Thân phận Ma tu của y vốn chỉ bại lộ trong Côn Luân, tại sao đám đệ tử của Bão Phác lại biết được? Thậm chí loại đệ tử chẳng biết ở dòng nào như Mã Chân cũng có thể tùy ý nói ra miệng?
Không chỉ Phong Thiệu chú ý đến hai chữ “Ma chiêu” mà những người khác còn quan tâm hơn, cả đám mồm năm miệng mười nhao nhao hỏi thăm: “Dùng ma chiêu á? Chẳng lẽ sư thúc của hắn là Ma tu ư ?” “Côn Luân là thánh địa của Kiếm đạo, là tông môn đứng đầu Cửu Châu, chẳng lẽ còn thu nhận cả đệ tử Ma tu ư!”, “Không đâu.
Bọn họ cũng có phải như Tán tu chúng ta đâu.
Chẳng phải đám người của tứ đại tông môn luôn đuổi tận giết tuyệt Ma tu đấy thôi?”
“Cái này thì có gì mà phải ngạc nhiên?” Mã Chân cười nhạo: “Giữa tứ đại tông môn đã có một minh ước từ lâu là cùng đồng tâm đuổi tận giết tuyệt đám Ma tu.
Hiện giờ Côn Luân không những vi phạm minh ước muốn chứa chấp bao che cho đệ tử Ma tu, lúc trước còn giết tông chủ và thiếu tông của Phiêu Miểu sau đó vu khống đối phương là Ma tu… Thánh địa của Kiếm đạo? Ta nhổ vào!”
Sắc mặt của gã tràn ngập vẻ trào phúng: “Bởi vì các ngươi ở trong thế tục nên tin tức không được nhanh nhạy, chứ khắp tứ đại tông môn ai chẳng biết Lữ Minh Tịnh muốn hợp tịch với sư thúc Ma tu của hắn.
Tông chủ tương lai hợp tịch với Ma tu… ”
Mặc dù những kẻ ngồi đây đều đang bàn tán sôi nổi về đại tông ở thế ngoại nhưng xưa nay bọn họ làm gì có cơ hội được nhìn thấy bộ mặt thật.
Lúc này vừa nghe thấy bí mật động trời như vậy thì lập tức chăm chú hóng hớt, mãi đến khi Mã Chân rời khỏi đó rồi mà trong sở đấu giá vẫn không ngừng vang lên những tiếng nghị luận không dứt.
Côn Luân là tông môn mạnh nhất và có phạm vi thế lực lớn nhất ở Cửu Châu.
Từ xưa đến nay Kiếm tu luôn tượng trưng cho sức mạnh, có thể tu luyện theo kiếm pháp chính là giấc mơ của toàn bộ Kiếm tu khắp Cửu Châu.
Chính vì vậy Côn Luân đã trở thành thánh địa của toàn bộ Kiếm tu khắp thiên hạ, là nơi khiến chúng tu giả bình thường vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trong nhận thức của mọi người, tu giả của Côn Luân là những kẻ vừa cứng nhắc lại kiêu ngại, luôn trung thành với Kiếm Đạo, bây giờ chợt nghe được tin tức Côn Luân còn có một mặt trong ngoài không đồng nhất, bội bạc khiến ai ai cũng muốn lấy ra làm đề tài buôn chuyện.
Lời đồn tự biết mọc chân, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết về đề tài này.
Tuy nhiên hiện giờ Phong Thiệu không hề quan tâm hay lo lắng cho thanh danh của mình, điều y e sợ là âm mưu của kẻ đứng sau thúc đẩy tin đồn.
Phiêu Miểu không chỉ có âm mưu với Phong Bạch mà còn muốn dao động cả Côn Luân, tất nhiên không phải dựa vào nhóm tu giả trong thế tục mà là câu nói của Mã Chân kia “Người của tứ đại tông môn ai chẳng biết… ”.
Xem ra tam tông còn lại đều muốn kéo chân Côn Luân để tranh giành.
Năm đó sau khi chuyện trên Hư Vô phong xảy ra, mặc dù không đạt thành mong muốn nhưng sau này Cố Hoài vẫn làm theo lời đề nghị của Phong Thiệu, không sai người đi thu thập tàn quyển nữa.
Không thể nghi ngờ điều này đã tạo không gian cho ba tông môn còn lại thu thập tàn quyển, không chừng lần này cũng chỉ vì chuyện liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ mà thôi.
Suy đoán của y không sai, hiện giờ Phong Bạch ngồi trong Ngọc Hư quan của Phiêu Miểu đang phải đối mặt với yêu cầu từ tam tông — Bọn họ muốn tứ đại tông môn cùng hưởng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, yêu cầu Côn Luân không được cất giấu cho riêng mình.
Về phần vì sao bọn họ lại dám đưa ra yêu cầu to gan như vậy, lý do chính là Côn Luân đã vi phạm minh ước trừ Ma suốt vạn năm nay giữa tứ đại tông.
Nghe nói vạn năm trước, khi Cửu Châu mới thành lập thì không hề phân chia thế tục và thế ngoại, hồi đó cả thế tục và thế ngoại đều có linh khí dồi dào, linh tài trân bảo đâu đâu cũng thấy, khắp Cửu Châu đều là tu tiên giả.
Đây vốn là một cảnh tượng phồn vinh, nhưng kể từ khi Ma tu xuất hiện đã khiến tu giả khắp Cửu Châu rơi vào thế nước sôi lửa bỏng, bởi vì tranh đoạt linh khí bảo địa nên không ngừng xảy ra hỗn chiến.
Lúc này chợt xuất hiện bốn vị tu giả dẫn dắt mọi người cùng chiến đấu ác liệt suốt nhiều năm, rốt cuộc đã đánh bại được Ma tu rồi đuổi bọn chúng đến vùng đất cổ xưa, từ đó về sau tu giả mới có được một đại lục Cửu Châu hoàn chỉnh.
Sau này bốn vị tu giả đều tản ra một nơi, ngăn cắt Cửu Châu và vùng phúc địa độc lập ở bên ngoài, bọn họ thu nhận một vài đệ tử có tư chất tốt, thực lực cao để lập nên bốn tông môn là tiền thân của tứ đại tông môn ở thế ngoại sau này bao gồm: Côn Luân, Bồ Đề, Bão Phác và Phiêu Miểu.
Cho dù vì để bảo vệ toàn bộ tu giả của Cửu Châu hay là muốn bảo vệ địa vị của tứ tông, nói tóm lại bắt đầu từ khi ấy, tứ đại tông môn đã thành lập một minh ước Trừ Ma.
Cũng bắt đầu lúc ấy đã biểu đạt rõ thái độ dành cho Ma tu, mặc dù sau một thời gian dài sống trong yên bình đã khiến tứ tông dần buông lỏng, nhưng sự kiện Ma tu huyết tẩy tứ đại tông xảy ra hơn hai nghìn năm trước đã khiến cho bọn họ càng thêm kiên định với lập trường của mình.
Thật ra Phiêu Miểu, Bão Phác và Bồ Đề cũng chẳng quan tâm Côn Luân vi phạm minh ước.
Lần này mời ba tông còn lại đến xem lễ, mặc dù tông chủ của đối phương chưa đến, Bích Ba là chủ nhà đồng thời cũng là tông chủ duy nhất cũng nhắc nhở Phong Bạch với vẻ hữu nghị: “Minh ước này là do các lão tổ khai tông lấy tông mạch để lập lời thề, nó đã kéo dài từ hơn vạn năm trước.”
Tác giả có lời muốn nói:※ Phong Tiểu Thiệu: Tiểu Bạch, dậy đi thôi…
※ Phong Tiểu Bạch: Thúc thúc, ngủ tiếp một lần nữa đi.