Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện FULL


Mê cảnh Bảo Nguyệt nằm trong một hẻm núi ở ngoại thành.

Bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng bồng bềnh, trong làn gió thổi vi vu, nó ẩn mình nơi mây mù ở chân núi.

Cảnh vật xung quanh mờ ảo khiến mê cảnh tựa như một viên bảo thạch lấp lánh được khảm giữa núi rừng.
Ban đầu Đan Tử được Bích Ba phái đi dẫn đường cho Phong Bạch, lúc này lại trở thành gánh nặng.

Bọn họ không thể giết nàng vì nếu đèn Trường Sinh mà tắt thì ắt sẽ kinh động đến Bích Ba, đồng thời cũng không thể giữ nàng lại bên cạnh vì chẳng ai biết trên người nàng có giấu pháp khí truy tung hay không.
Phong Thiệu đang phân vân không biết có nên hạ Luyện Tâm chú để khống chế Đan Tử đi theo hay không.

Y có thể để nàng ta đi theo nhưng dù sao Đan Tử cũng đã Kết Đan, muốn khống chế nàng đi theo suốt cả quãng đường sẽ phải hao tốn rất nhiều Ma khí và tinh lực.
“Thúc thúc hãy triệu Bồng Khâu ra đi.” Phong Bạch chợt nói.

Phong Thiệu nghe vậy thì khẽ niết bình miệng nhỏ được treo bên hông, trong thoáng chốc đã thấy một cái bóng mờ mờ dần hóa thành một lão đạo có dáng vẻ mập mạp lười biếng.
“Đói chết lão hủ rồi, có gì ăn không?” Bồng Khâu vỗ đùi đứng dậy.

Có điều giây tiếp theo lão không nhận được đồ ăn mà lại nhận được một thân thể.
“Cái gì, đoạt xá á?” Bồng Khâu trợn ngược mắt rồi chỉ vào Đan Tử đang nằm hôn mê trên đất: “Đây là nữ nhân mà!”
Phong Bạch nói với vẻ thản nhiên: “Đúng là nữ nhân, không chỉ có Thiên linh căn mà còn là thủ đồ của tông chủ Phiêu Miểu.

Nếu ngươi dùng thân thể này, một khi tông chủ đương nhiệm chết đi thì ngươi sẽ lập tức trở thành tông chủ của một trong bốn đại tông môn đứng đầu, lúc ấy toàn bộ linh tài dị bảo trong tông môn đều sẽ thuộc quyền sở hữu của ngươi.” Nói xong hắn lại dừng một chút: “Ngươi có muốn không? Hay là cứ để ta tiện tay giết quách luôn cho rồi.”
Ánh mắt của Phong Thiệu nhìn hắn với vẻ phức tạp, Bồng Khâu thì vội vàng ngăn cản, sau đó liên mồm nói đồng ý.

Lúc lão nhìn lại Đan Tử thì ánh mắt cứ như đang nhìn một ngọn núi vàng núi bạc không bằng.
“Ngươi…” Phong Thiệu vừa định mở miệng thì Phong Bạch chợt quay đầu lại, trên gương mặt luôn lạnh lùng là một nụ cười sáng lạn: “Thúc thúc quên rồi à.

Ngươi nói muốn sáp nhập Phiêu Miểu vào Côn Luân.

Nếu bây giờ Bồng Khâu đoạt xá thì cũng vẫn là người của thúc thúc.

Lão sẽ lập khế ước chủ tớ với thúc thúc, phải không nhỉ, Bồng Khâu?”
Lúc này một bụng tâm tư của Bồng Khâu đều rơi trên người Đan Tử, nghe được lời nói của Phong Bạch rồi lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn cộng với cự kiếm màu đen tràn ngập sát khí được hắn nắm trong tay khiến lão không khỏi căng thẳng: “Tất nhiên, tất nhiên! Chủ nhân ra lệnh, nghĩa bất dung từ!” Nói xong lão liền lập tức đánh về phía Đan Tử.

Cùng lúc ấy bỗng có một đám sương mù màu đen không ngừng trào ra rồi bao phủ lấy toàn bộ thân thể của nàng, ngay cả một góc áo cũng không lộ ra.
Phong Thiệu cũng chẳng lo lắng vấn đề nhỡ Bồng Khâu không đoạt xá được.

Dù sao một người là lão Ma với sắc thân đã bị tiêu hủy từ lâu, chỉ sống lay lắt nhờ vào một luồng Nguyên Thần mà vẫn có thể duy trì được hơn ngàn năm, còn một kẻ là đệ tử của đại tông với cuộc sống an nhàn sung sướng và mới chỉ Kết Đan.

Y lo lắng về vấn đề khác: “Cho dù lần này chúng ta thoát ra được mê cảnh Bảo Nguyệt nhưng Bồng Khâu làm Ma tu lâu như vậy, chẳng lẽ có thể ngụy trang đến mức lừa được cả Bích Ba hay sao? Nếu như bị phát hiện thì chẳng khác nào tự tử cả.”
Phong Bạch nheo mắt: “Thúc thúc yên tâm, đợi đến khi chúng ta thoát khỏi hiểm cảnh thì trên đời sẽ không còn người tên Bích Ba này nữa.

Ngoại trừ sư tôn của Đan Tử, đến lúc ấy còn ai dám kiểm tra thân phận của nàng nữa? Kẻ nào lại dám kiểm tra thân phận của tông chủ Phiêu Miểu?”
Phong Thiệu lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, y không khỏi bật cười: “Ngược lại ngươi đã dự liệu hết cả rồi.

Không chỉ tính chuẩn việc chúng ta có thể thoát hiểm mà còn tính cả việc loại trừ được Bích Ba? Nói sao đi nữa thì người ta cũng là tông chủ của một đại tông môn, là Nguyên Anh chân nhân đấy.”
“Thúc thúc quên rồi sao, hiện giờ ta cũng là Nguyên Anh chân nhân mà.” Cánh tay của Phong Bạch vòng qua cánh tay y để đối phương có thể dựa vào một cách thoải mái.

Phong Thiệu có chút say mê vòng tay ấm áp này nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Nếu Bảo Nguyệt đã được gọi là mê cảnh thì chứng tỏ đi trong đó sẽ rất dễ bị lạc đường.
Phiêu Miểu đã có chủ đích muốn tính kế bọn họ thì chắc chắn cũng đã thiết lập sẵn các cạm bẫy ở trong đó, nếu chẳng may bọn họ ngã vào trong khe hở giữa tam giới thì dù có là tu giả đại năng cũng hết cách.
Phong Bạch thì lại rất bình tĩnh trước hoàn cảnh này, hắn lắc đầu nói: “Cách này nghe thì tốt đấy nhưng Phiêu Miểu sẽ không làm vậy đâu.

Nếu để ta rơi vào trong đó thì mấy ả lấy gì để tra khảo với cắn nuốt ta nữa.”
Cho dù không rơi vào khe hở giữa tam giới nhưng Phong Thiệu vẫn cảm thấy rất bất an.

Phiêu Miểu không chỉ là tông môn đứng đầu trong lĩnh vực luyện khí mà còn cả kết trận, chỉ sợ lần này bọn họ bước vào sẽ vạn kiếp bất phục.
“Nhát gan như vậy không giống thúc thúc chút nào.” Phong Bạch ôm lấy cánh tay y rồi cúi đầu nhìn xuống.
Phong Thiệu cũng không cảm thấy mất thể diện, y nói một cách bình tĩnh: “Phải, ban đầu cứ tưởng khống chế được Thanh Dương là ổn, bây giờ xem ra lại là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

Cho dù chúng ta giết được Thanh Dương thì e là cũng khó thoát khỏi mê cảnh.” Sau đó y nhìn Phong Bạch rồi nói với vẻ trầm ngâm: “Ta đã từng hứa với ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi phải chịu nỗi đau đớt bị cắt thịt moi tim một lần nữa.”
Ngón tay thon dài của Phong Bạch ve vuốt trên hai gò má y, hắn không nói một lời, chỉ có đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười bình thản, sau đó thô lỗ ngăn chặn bờ môi của đối phương.

Sau khi dây dưa một lúc lâu, hắn mới nói: “Thúc thúc, chúng ta vẫn còn sự giúp đỡ mà.”
Phong Thiệu hỏi: “Ai giúp đỡ?”
“Chính là ông ta.” Phong Bạch cúi đầu, ánh mắt dừng trên Trạm Lô kiếm trong tay mình, nơi đó chợt lóe lên một bóng dáng màu trắng mờ nhạt.

Phong Thiệu hơi nhíu mày: “Lăng Tiêu tiền bối đã độ hơn phân nửa tu vi của mình cho ngươi rồi, sau đó lại chắn thay ngươi ba đạo Thiên Lôi.

Thực lực hiện giờ của ông ấy chắc chỉ còn chưa đến một phần mười, sao có thể… ”
Còn chưa dứt lời thì bóng dáng của Lăng Tiêu đã hiện ra từ trong thân kiếm.

Bởi vì lúc trước ông đã hao tổn rất nhiều sức lực nên thời gian gần đây đều ngủ say trong kiếm, cũng không hiện hình ra ngoài.

Lúc này nghe thấy tiếng gọi mới hiện ra trong hình dạng một cái bóng trắng mờ nhạt, giọng nói của ông có phần mỏi mệt: “Minh Tịnh, hiện giờ ngươi đã Kết Anh nên không còn nhiều điều phải băn khoăn như khi Kim Đan nữa, chi bằng lần này hãy hấp thu ta sạch sẽ đi, để ta đỡ phải chịu đựng sự thống khổ mỏi mệt như thế này.”
Sau đó ông lại thở dài: “Truyền một thân tu vi của ta và cả khí linh của Hạ Vũ kiếm cho thiếu tông của Côn Luân đã giúp ta có thể ra đi thanh thản rồi.”
“Tiền bối đừng vội vã ra đi, hiện giờ Côn Luân đang phải đối mặt với mối hiểm họa lớn.” Phong Bạch cắt ngang.

Hắn kể lại một cách có chọn lọc những chuyện xảy ra gần đây như Phiêu Miểu đã tính kế mình và Côn Luân như thế nào, đã loan tin Côn Luân chứa chấp Ma tu để từ đó dùng minh ước và tông mạch áp chế mình kí khế ước ra sao.
Lăng Tiêu nghe thấy vậy thì tức đến độ bóng trắng hơi run lên, ngũ quan mơ hồ cùng lộ ra nộ khí một cách rõ ràng, nộ khí này và kiếm ý chợt bay thẳng về phía Phong Thiệu: “Tất cả đều do tên Ma tu nhà ngươi! ngươi đáng chết –”
Mặc dù Lăng Tiêu đối xử với mọi người khá lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ phát giận với Phong Thiệu, thậm chí còn chỉ điểm y dùng Hàn Châu để ngưng kết Huyết La trong cơ thể… Cho nên biến cố xảy ra đột ngột như vậy khiến Phong Thiệu không kịp trở tay.
Nhìn thấy Phong Thiệu lộ vẻ hoảng hốt, Phong Bạch sao có thể để người khác làm thúc thúc của hắn bị thương được.

Sắc mặt của hắn đen sì, lập tức cản lại thế công:“Tiền bối thận trọng.

Tam tông cố ý muốn tìm ra sai lầm của Côn Luân ta, đâu liên quan gì đến thúc thúc.

Cho dù không có thúc thúc của ta thì chắc chắn bọn họ cũng không muốn thuần phục.

Hiện giờ đã làm ầm ĩ đến mức này, chẳng lẽ Côn Luân cứ mặc kệ bọn chúng giễu võ dương oai tính kế chúng ta?”
“Tất nhiên là không thể! Tam tông kia là cái thá gì! Sao mà Côn Luân có thể chịu mối nhục như thế này được!” Lăng Tiêu đã tức đến khó thở.
Mặc dù Phong Thiệu không rõ dụng ý của Phong Bạch nhưng nhìn tình hình lúc này cũng biết hắn đang tính kế Lăng Tiêu, vì thế lập tức phụ họa.

Y nói hết về việc Phiêu Miểu đã thiết lập các cạm bẫy trong mê cảnh Bảo Nguyệt, những thứ đó hung hiểm như thế nào, bọn họ đang rơi vào thế khó khăn ra sao, rồi đại nạn đang rơi xuống Côn Luân, vân vân.

Cuối cùng không quên thổ lộ rằng mình sẵn sàng hi sinh vì Côn Luân, thế nhưng cho dù không có một Ma tu như y thì chắc chắn tam tông vẫn sẽ mượn chuyện khác để gây sự.

Cách tốt nhất là diệt trừ được tông chủ Bích Ba của Phiêu Miểu, một kẻ chuyên châm ngòi thổi gió…
Phong Bạch lặng lẽ nắm lấy tay Phong Thiệu, hai người nhìn nhau.

Mặc dù bọn họ không nói rõ dụng ý của mình ra nhưng lời nói và hành động lại cùng tâm ý tương thông.
Quả nhiên, khi Lăng Tiêu phát hiện chẳng còn cách nào khác thì không khỏi nóng lòng như lửa đốt: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Chắc chắn không được phép để tông mạch của Côn Luân xảy ra bất kì sơ xuất nào!”
Phong Bạch nói: “Nếu như tùy tiện nhờ trưởng lão trong tông đến giúp đỡ, đừng nói hiện giờ Lương Ung châu đã kín kẽ như một chiếc thùng sắt, cho dù có thật sự đến kịp thì e là cũng sẽ đẩy mâu thuẫn giữa tứ tông trở nên gay gắt đến độ không thể cứu vãn.

Có khi còn khiến bọn họ chó cùng rứt giậu.

Tuy nhiên nếu để người ngoài nhúng tay vào… ” Hắn nhìn về phía Lăng Tiêu rồi hỏi: “Chẳng phải sư đệ của tiến bối là một tôn giả Ma tu Đại Thừa kỳ đó sao?”
Lăng Tiêu trừng mắt nhìn đối phương: “Hắn là tôn giả Đại Thừa kỳ thì liên quan gì đến ta? Ta sẽ không gặp lại tên tội đồ này!”
Phong Bạch nói: “Mong tiền bối lấy Côn Luân làm trọng…”
Ở bên ngoài mê cảnh Bảo Nguyệt đang tranh chấp thì tranh chấp, đoạt xá thì đoạt xá nhưng bên trong nó lại im ắng đến quỷ dị.
Xuyên Nghi không chỉ là yêu thú cấp bốn mà còn là một trong những đứa con của rồng.

Nếu được tu hành đúng phương pháp, cơ duyên đầy đủ thì có thể thật sự hóa thành chân long, thực lực đủ để tung hoành khắp Cửu Châu.

Có lẽ chính vì nguyên nhân ấy nên khi Nguyên Hạo ở bên cạnh một người như vậy, cậu rất ít khi phải cảm thấy sợ hãi.
Hơn mười năm này, cậu và Xuyên Nghi đã cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, cho dù là đi vào bí cánh cửu tử nhất sinh hay là ra khơi lên đảo để tàn sát yêu thú hoặc đột nhập vào đại tông thế tục để đánh cắp dụ bảo… Mặc dù đôi lúc gặp phải nguy hiểm nhưng chỉ cần có Xuyên Nghi ở đó, cậu sẽ luôn hóa nguy thành an.

Ngay trong lúc cậu muốn đi tìm kỳ trân dị bảo để giúp Xuyên Nghi hóa rồng, rốt cuộc đã gặp hạn phải té ngã.
Nguyên Hạo rất hối hận tự trách, nếu không phải vẫn chưa xác định được Xuyên Nghi sống hay chết, còn canh cánh an nguy của cha mẹ thì có lẽ cậu đã bị Thanh Dương chèn ép đến vỡ nát.

Dẫu sao cậu vẫn còn rất nhỏ tuổi.
Nguyên Hạo cố gắng cắn răng chịu đựng, cậu nhìn chằm chằm tên Ma đầu mang đến cho mình những ngày tháng ác mộng, một lòng một dạ muốn xem gã sẽ chết như thế nào.
Ánh mắt này ác độc đến độ dù Thanh Dương không cần quay đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Gã châm sáng bốn vách tường trong nháy mắt, sau đó xoay người đi về phía thiếu niên đang bị khóa chặt tay chân ở một góc hẻo lánh rồi bóp chặt cằm đối phương: “Tiểu Ma châu, ngươi im lặng như vậy khiến ta cảm thấy không quen đấy.”
Nguyên Hạo nhận ra tâm trạng của gã không tồi nên muốn tìm mình để dày vò.

Cậu vốn chuẩn bị tinh thần định thử đối phương vài câu, nhưng đảo mắt nhìn thấy ma trận quỷ dị với Âm khí và huyết khí đang không ngừng lượn lờ xung quanh khiến đôi mắt cậu thoáng chuyển động nhanh như chớp: “Ngươi đặt pháp trận Phân Hồn trong mê cảnh Bảo Nguyệt này? Phiêu Miểu tông thật sự rất hào phóng.”
“Vì để bắt được mẹ của ngươi thì các nàng có gì mà không nỡ?” Thanh Dương không cảm thấy vậy.

Gã nhìn về phía thiếu niên đang vô cùng nhếch nhác rồi cười một cách hèn hạ: “Lại nói ngươi với Phong Thiệu và Lữ Minh Tịnh vốn chẳng có quan hệ gì, không ngờ ở chung với nhau lại thật sự giống một đôi cha mẹ mang theo con trai của mình.

Xời.

Ngươi gọi Lữ Minh Tịnh là mẹ, ta không ngờ một kẻ như hắn lại cam tâm nằm dưới cơ đấy… Thân thể thánh thú thì sao, cũng chỉ là loại miệng cọp gan thỏ mà thôi.”
Nguyên Hạo xì một tiếng với vẻ khinh miệt: “Ở trên hay ở dưới là do sở thích, liên quan quái gì đến ngươi?”
“Ta thì liên quan gì đến đôi thúc chất loạn luân ấy chứ?” Thanh Dương chợp siết chặt tay, bóp đến độ Nguyên Hạo phải khẽ kêu thành tiếng.

Gã cười nhạo: “Dù sao chẳng bao lâu nữa bọn chúng đều sẽ tan thành mây khói cả thôi, đợi đến địa phủ rồi điên loan đảo phượng cũng được.”
Nguyên Hạo trừng gã, ánh mắt cậu chợt lóe rồi lập tức thay bằng dáng vẻ đầy hoảng sợ: “Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“Không phải ta định làm gì, mà là Phiêu Miểu.” Thanh Dương khó có dịp được nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của Nguyên Hạo thì không khỏi sinh thêm mấy phần hứng thú muốn nói chuyện.

Gã nói: “Mấy ngày nay Phiêu Miểu đã sắp xếp dụ dỗ mẹ ngươi đi vào mê cảnh Bảo Nguyệt.

Xưa nay cha mẹ ngươi luôn như hình với bóng, chắc chắn sẽ cùng nhau bước lên tử lộ… ”
“Nói bậy, cha ta luôn khôn khéo cẩn thận.

Sao có thể bị lừa đến đây?” Nguyên Hạo cắt ngang: “Lại nói, Phiêu Miểu là tông môn xếp cuối cùng lại dám dẫn dụ để giết thiếu tông của Côn Luân.

Bọn chúng không sợ Côn Luân khởi binh vấn tội sao?”
Thanh Dương liếc mắt nhìn đối phương, gã cười lạnh: “Đệ tử duy nhất của cha ngươi là Hà Loan đã rơi vào mê cảnh Bảo Nguyệt, cha mẹ ngươi có thể ngồi yên được chắc? Về phần Phiêu Miểu, ngươi yên tâm, tông chủ của Phiêu Miểu tự khắc sẽ biết lấy cớ Lữ Minh Tịnh và Phong Thiệu chẳng may gặp nạn trong mê cảnh.

Đến lúc đó toàn bộ mê cảnh này đã bị sụp đổ, cho dù là Côn Luân cũng chẳng tra ra được gì đâu.

Dù sao cũng có ai ép bọn họ đến đây mạo hiểm đâu.” Gã cười khà khà hai tiếng.
Trong lòng Nguyên Hạo như tro tàn, đến tận lúc này mới biết không ngờ Phiêu Miểu lại tính kế sâu như vậy.
“Có điều ngươi cứ yên tâm đi.

Tốt xấu gì ta với cha ngươi cũng có một đoạn tình nghĩa sư huynh đệ, sao có thể để bọn chúng chết trong oan uổng được chứ.” Thanh Dương chuyển giọng, nói với vẻ sâu xa: “Đợi đến khi bọn chúng đã tan thành mây khói, ta cũng thoát được khế ước chủ tớ thì ắt sẽ tiêu hóa ngươi để Phân Hồn sống lại.

Lúc ấy nhất định sẽ báo đáp các ngươi, giúp các ngươi chiêu cáo cho toàn bộ thiên hạ biết cha mẹ ngươi đã bị Phiêu Miểu, Bão Phác, Bồ Đề tính kế như thế nào.”
Rõ ràng là chuyện do một mình Phiêu Miểu gây ra nhưng trong lời này lại muốn hắt nước bẩn lên cả hai tông còn lại.

Cho dù Nguyên Hạo không phải người có tâm tư thâm trầm nhưng cũng nhận ra dụng ý âm hiểm của đối phương… Rõ ràng gã muốn châm ngòi xung đột giữa Côn Luân và ba đại tông còn lại! Côn Luân đứng đầu hơn vạn năm qua, chưa từng xảy ra chuyện thiếu tông bị người ta sát hại, còn là tông môn đã có minh ước từ trước! Xưa nay Côn Luân luôn kiêu ngạo không cho phép bị xúc phạm, tới khi ấy chắc chắn sẽ không để yên.
Bấy giờ Nguyên Hạo mới thật sự cảm thấy sợ hãi, cậu nhìn lại tên Ma đầu này rồi thất thanh: “Ngươi điên rồi.

Nếu tứ tông hỗn chiến thì toàn bộ Cửu Châu sẽ kết thúc!”
“Tứ đại tông môn giả nhân giả nghĩa này nên biến mất từ lâu rồi.” Thanh Dương nói một cách nhẹ bẫng.

Trên khuôn mặt hung ác nham hiểm của gã hiện lên vẻ đắc ý đến ửng hồng: “Có điều ngươi cứ yên tâm đi.

Cửu Châu sẽ không kết thúc đâu, chẳng phải còn có ta đấy sao? Tứ đại tông môn đã chiếm lấy Cửu Châu hơn vạn năm rồi, bây giờ cũng nên đến phiên Ma tu chúng ta.”
Nguyên Hạo thấy gã đắc ý như vậy, vốn nghe được một vài tin tức cũng bắt đầu cảm thấy ghê sợ, trong lòng lại càng thêm bối rồi.

Khoảng khắc ấy, từng hình ảnh cha mẹ bầu bạn chăm sóc, Xuyên Nghi thân mật bảo vệ mọi lúc mọi nơi không ngừng hiện lên trong đầu cậu, sau đó bị xé tan thành những mảnh nhỏ khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dường như Thanh Dương có chút mê muội với dáng vẻ rưng rưng kìm nén của thiếu niên, gã nhẹ giọng hỏi: “Tuyệt vọng? Nhận mệnh ư?” Bàn tay gã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nguyên Hạo, lạnh lẽo đến độ khiến đối phương không ngừng phát run: “Đừng sợ, năm đó ta hao hết tâm huyết để tạo ra ngươi, tìm hơn vạn xử nữ sinh vào Âm khắc để nuôi dưỡng mới thành.

Nếu không phải bị Phong Thiệu cướp đi… Thì hiện giờ ngươi nên gọi ta là cha mới đúng.”
Lúc nói chuyện, Thanh Dương dùng ngón tay mơn trớn trên người của thiếu niên, ma khí quẩn quanh đầu ngón tay gã sắc bén như lưỡi dao, hễ quét qua đến đâu là da tróc thịt bong đến đó.
“Thật giống như một tấm bản đồ xinh đẹp.

Nếu cha mẹ và tên linh sủng kia của ngươi cũng có một tấm bản đồ như vậy, biết đâu lại có thể thoát được mê cảnh thì sao?Khà khà khà… ”
Nguyên Hạo cố gắng nhẫn nhịn không kêu thành tiếng.

Dù cậu có dựng Ma giáp thì với tu vi Trúc Cơ cũng khó có thể chống lại một Nguyên Anh chân nhân cũng là Ma tu.

Cậu đau đến cắn nát môi, cả người không ngừng run rẩy, khi nghe đến hai chữ “Bản đồ” thì ánh mắt chợt hiện lên chút ánh sáng khác thường — Đúng vậy, nếu có bản đồ thì sẽ không lo bị lạc đường nữa, sẽ không bị rơi vào khe hở giữa tam giới trong mê cảnh…
“Đừng giày vò ta nữa.

Ngươi giết ta luôn đi.” Nguyên Hạo chợt lên tiếng.
Thanh Dương cũng hơi cân nhắc: “Chẳng phải ngươi cứng cỏi lắm sao, ngay cả khi ta để đám tiểu bảo bối chơi đùa với ngươi, khiến toàn thân ngươi từ trên xuống dưới chẳng còn chỗ nào lành lặn cũng đâu thấy ngươi mở miệng nói không chịu nổi.”
“Dù sao cả nhà ta đều sẽ phải chết ở nơi này.

Thay vì trơ mắt nhìn bọn họ chết, chi bằng để ta chết trước còn hơn.” Nguyên Hạo nói với vẻ thê thảm.

Cậu vươn thẳng cổ:“Hiện giờ là ta tự nguyện.

Nếu bây giờ ngươi cắn nuốt ta thì sẽ đỡ phải lãng phí huyết khí lúc Phân Hồn.

Đến đi, để ta thoải mái một chút!”
Thanh Dương nghe thấy câu nói sau thì có chút động lòng.

Dù sao ban đầu gã muốn lợi dụng lúc Phân Hồn mới cắn nuốt Ma châu này cũng bởi vì cậu rất cứng cỏi, gã không thể đánh tan được lòng đề phòng của cậu.

Có điều ma trận Phân Hồn cần một lượng huyết khí rất lớn, thậm chí khi khởi trận còn cần toàn bộ tu giả đi vào mê cảnh Bảo Nguyệt chôn cùng… Có thể tiết kiệm thì còn gì tốt hơn?
“Như ngươi mong muốn.”
Thanh Dương lập tức bấm Ma quyết tháo bỏ trói buộc trên người Nguyên Hạo.

Cùng lúc ấy, gã hơi rên khẽ một tiếng, hai tay chuyển động nhanh chóng tạo ra một luồng khí đen đánh thẳng về phía cậu.

Nguyên Hạo tựa như bị một sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt khiến Thức Hải của cậu lập tức vặn vẹo, linh khí chảy ngược, Nguyên Thần bị chấn động…
Dường như sự thống khổ này bị kéo dài dằng dặc, bởi vì với tu vi sơ kỳ Kết Anh của Thanh Dương mà muốn tiêu hóa hoàn toàn một viên Ma châu thì phải mất ít nhất là bảy ngày.
Nguyên Hạo phải chịu đựng đủ sự tra tấn lại không hề chống cự cũng không dối lòng, cậu chỉ làm một chuyện duy nhất đó là vào lúc Nguyên Thần bị đánh đến rách tả tơi thì cố gắng phát ra tín hiệu gặp nguy hiểm một cách mãnh liệt.

Máu thịt tương liên, người mang mối liên kết với cậu không chỉ có Phong Thiệu hấp thu Ma châu suốt bốn năm mà còn cả Xuyên Nghi đã được cậu đút cho hơn nửa huyết khí của mình.
Ngọc quyết trên người Nguyên Hạo có thể ngăn chặn được Ma khí của cậu nhưng cậu không tin nó có thể ngăn được cả tín hiệu nguy cấp trước khi chết.

Hắc khí xung quanh mãnh liệt tràn vào trong người cậu khiến đôi mắt hoa đào vốn xinh đẹp cũng biến thành màu đỏ quạch khiến người ta phải sợ hãi, trên mặt cậu lộ vẻ đau đớn khó chịu.
Vào khoảnh khắc tín hiệu nguy hiểm thoát ra được, đôi mắt đỏ rực của cậu chợt sáng lên, dường như cậu không cảm thấy đau đớn khi Nguyên Thần bị vỡ nát nữa mà trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất — Cha mẹ, Xuyên Nghi, mau tới đây, hãy mau tới đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui