Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện FULL


Phong Thiệu cảm thấy kinh hãi nhưng không đến mức đáng sợ như y vẫn thường tưởng tượng, thầm chí còn âm thầm thở phào vì người đến không phải là sư tôn nhà mình, dù sao sư thúc cũng không nóng nảy lắm…
Thế nhưng sự thở phào của y không được kéo dài được lâu bởi vì khi Phong Thiệu vừa muốn mở miệng giải thích đã thấy một đạo kiếm quang “vèo” một tiếng dừng ở trên tay y, pháp khí có hình dáng sợi tơ hồng lập tức đứt thành mấy đoạn giúp hai tay đang bị trói chặt của Phong Thiệu cũng được thả lỏng.
Mặt Thái Huyền lạnh như hàn băng, chẳng nhìn ra được là đang tức giận hay đang nổi nóng, thế nhưng kiếm ý trong tay ông bỗng chốc tràn ngập sát khí, những tia ánh sáng màu trắng khẽ quẩn quanh thân kiếm khiến nó càng thêm sắc bén.
Phong Thiệu thầm kêu hỏng rồi, vội vàng la lên: “Sư thúc, con…”
“Nghiệp chướng nhà ngươi, sao dám lấy sư thúc của mình ra để thải bổ?” Giọng nói của Thái Huyền lạnh lẽo âm trầm, những tia sáng trắng trên thân kiếm bỗng hóa thành một đạo kiếm ý màu bạc tỏa ra sức mạnh khủng khiếp.
“Giết!”
Mắt thấy phi kiếm nhắm thẳng về phía Phong Bạch, lúc này Phong Thiệu cũng không còn kịp nghĩ đến chuyện giải thích nữa mà lập tức rút kiếm rồi kéo Phong Bạch ra phía sau người mình.

Thái Huyền vội vàng thu hồi phi kiếm, nhìn về phía Phong Thiệu đang trần như nhộng che ở phía trước, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Nghiệp chướng bậc này mà con còn muốn che chở cho nó ư?”
“Sư thúc, không phải là hắn thải bổ con đâu.” Phong Thiệu vội vàng giải thích.

Thái Huyền cũng không động đậy nữa nhưng tay vẫn đặt trên chuôi kiếm như cũ, kiếm ý dày đặc lạnh lẽo chưa bình ổn hoàn toàn mà vẫn đang tỏa ra sát khí khắp bốn phía.
“Vậy là con thải bổ nó?” Giọng điệu của Thái Huyền bình tĩnh.
Phong Thiệu nghe ra được đối phương không tin lời mình, cũng khó trách.

Một màn vừa rồi là Phong Thiệu bị trói còn Phong Bạch lại ghé trên người y, phần bụng của y vẫn còn sót lại một ít bạch dịch…
Bạch dịch!
Bạch dịch của mình còn ẩn chứa ma khí!
Trong lòng Phong Thiệu trầm xuống, vội vàng lấy đạo bào phủ lên thân thể, một tay khẽ khàng lau phần bụng dưới, miệng nói: “Không phải thải bổ…”
Lần này Thái Huyền không ngắt lời mà chờ Phong Thiệu nói hết câu, thậm chí ngay cả Phong Bạch cũng thoáng nhướn mày, vừa âm thầm mặc lại y phục cho đối phương vừa lẳng lặng đợi chờ y nói nốt.
“… Chúng con là song tu.” Phong Thiệu thở dài.

Nói thật thì y vẫn thấy hơi bất an.

Tuy rằng tu giới không tuân thủ luân thường đạo lí nghiêm ngặt như phàm nhân nhưng cũng vẫn có luân thường.

Nếu sư thúc không chấp nhận mà cứ nhất định muốn nghiêm trị Phong Bạch, vậy y cũng chỉ đành mang hắn trốn khỏi nơi này thôi.
Nghĩ như vậy, Phong Thiệu liền quay đầu nhìn Phong Bạch, bất chợt bắt gặp đôi mắt màu vàng của hắn khẽ lóe sáng, cũng đang nhìn mình thật sâu, dường như nơi đáy mắt còn ẩn chứa những cuộn sóng mãnh liệt.
Thái Huyền trầm mặc nhìn Phong Thiệu và Phong Bạch đang liếc mắt đưa tình, sau đó nói: “Thế hai đứa là…”
“Hai chúng con là đôi bên cùng mến, hắn là đạo lữ của con.” Phong Thiệu nói xong, tay liền bị Phong Bạch nắm chặt lấy, sau đó đôi môi cũng bị chặn lại một cách bất ngờ, đúng là một nụ hôn sâu vô cùng hung hăng.

Đang đứng trước mặt trưởng bối mà còn dám làm chuyện này, lại còn vừa bị bắt gian tận giường khiến cho một kẻ vẫn luôn tự nhận mình có da mặt siêu dày, kĩ năng biểu diễn đỉnh cao như y cũng không chịu nổi mà phải lộ ra vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ, vội vàng đẩy đối phương ra.
May mà dường như tâm trạng của Phong Bạch không tệ, bị đẩy ra cũng không liều chết dây dưa nữa.

Lúc này Phong Thiệu mới bái lạy Thái Huyền rồi nói: “Sư thúc thứ lỗi, Minh Tịnh tuổi còn nhỏ lại không hiểu rõ chuyện thế sự, để sư thúc phải chê cười.”
Trong mắt Thái Huyền hơi gợn sóng nhưng cũng không tức giận, chỉ nói: “Có thể tìm được người lưỡng tình tương duyệt* với mình là chuyện tốt.” Ông dừng lại một chút rồi nhìn về phía Phong Bạch, nói: “Vậy thì cũng phải đợi đến khi hợp tịch xong rồi mới được làm… những chuyện thế này.

Hơn nữa, ngươi lại dám dùng thứ đó để trói Thiệu Nhi lại, chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng bức Thiệu nhi?” Khi nói đến câu cuối cùng, giọng của ông bỗng trở nên nghiêm nghị.

(*lưỡng tình tương duyệt: Đôi bên cùng yêu thương nhau)
May mà Thái Huyền là người có thê tử nên cũng thấu hiểu phần nào, dễ dàng chấp nhận lời giải thích của y.

Phong Thiệu rất sợ Phong Bạch lại nói những lời không nên nói, vì thế lập tức nghiêm mặt giành trước: “Không phải cưỡng bức, sư thúc, là sư điệt cam nguyện.”
Phong Bạch nhịn cười, ngắm nhìn dáng vẻ Phong Thiệu đang nghiêm trang bảo vệ mình, trong đôi mắt lại càng tỏa ra tình ý sâu đậm.
Sắc mặt của Thái Huyền chợt cứng đờ, đương sự đã nói như vậy rồi thì ông cũng chẳng còn gì để chất vấn nữa, vì thế lạnh mặt nói với Phong Bạch: “Tính tình sư thúc ngươi vẫn luôn ôn hòa, nhưng nếu ngươi mượn điều đó để bôi nhọ, đừng nói Thái Dần sư huynh, chính ta và Côn Luân đều sẽ không tha cho ngươi! Nhanh chóng hợp tịch mới là điều đúng đắn, sao có thể để Thiệu nhi không danh không phận làm những chuyện này với ngươi?”
Nghe được vị sư thúc vẫn luôn tiếc chữ như vàng của mình nói ra những lời này khiến Phong Thiệu chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác có người nhà mẹ đẻ tri kỉ nhường này thật không tệ… Từ từ! Người nhà mẹ đẻ!?
Tuy đang bị dạy bảo nhưng Phong Bạch lại rất hưởng thụ, thật lòng thật dạ bái lạy: “Cẩn tuân sư thúc tổ dạy bảo, nhất định Minh Tịnh sẽ nhanh chóng báo cáo Thái Dần sư thúc tổ về chuyện hợp tịch.”
Phong Thiệu nheo mắt, Thái Huyền lại gật đầu: “Ngươi tự lo bản thân cho tốt.”
Để tránh Thái Huyền lại nói ra những lời khiến cho y phải liên tưởng theo hướng quỷ dị, Phong Thiệu nhanh chóng chuyển câu chuyện: “Sư thúc trở về Côn Luân rồi lại tìm tới đây, có phải là muốn tìm con không? Từ biệt bốn năm, sư bá mẫu có khỏe không ạ?”
“Ta đến chính là vì việc này.” Trong mắt Thái Huyền chợt lóe một tia âm trầm, ông thu kiếm vào vỏ.
“Bốn năm nay ta đã tìm không biết bao nhiêu bảo vật để cố hồn cho nàng nhưng hồn tức của nàng vẫn rất thấp, tinh huyết nguyên phách bị xói mòn phần lớn khiến cho hồn phách cũng càng ngày càng yếu.

Hai ta là đạo lữ song tu, đồng tinh hợp huyết, ta liền dùng bí pháp đem tinh huyết nguyên phách của mình chuyển cho nàng.

Tuy cách này có thể dùng tạm thời nhưng ma khí của ma châu Âm Huyết thật sự rất quỷ dị, khó chơi hơn ma khí của ma châu bình thường rất nhiều.

Bản thân Bích Lạc đã bị ăn mòn, tinh huyết nguyên phách ta chuyển vào cho nàng cũng bị ô nhiễm theo, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.” Nói đến đây, trong giọng nói của Thái Huyền còn mang theo vẻ đau xót.
Phong Thiệu nghe vậy thì cảm thấy rất choáng váng, lấy tinh huyết nguyên phách của bất cứ người nào ra khỏi cơ thể, không chỉ khiến tu vi chịu tổn thương nghiêm trọng mà quá trình lấy ra cũng vô cùng thống khổ.

Thế mà cứ mỗi lần Thái Huyền lại chuyển một lượng gấp bốn lần người khác, thậm chí còn muốn tiếp tục duy trì… Cho dù Thái Huyện là đại năng Phản Hư kỳ thì cũng không thể chống đỡ nổi tiêu hao trường kỳ như vậy, không những ảnh hưởng đến tu vi mà còn cả tính mạng!
Khó trách lúc trước khi Thái Huyền động kiếm, y lại mơ hồ cảm nhận được kiếm ý của ông đã không còn mang theo khí thế hủy thiên diệt địa như trước nữa.

Vốn tưởng rằng Thái Huyền muốn nương tay, dù sao hiện giờ Phong Bạch còn giống bảo vật của Côn Luân hơn cả y, không ngờ đúng là muốn lấy mạng Phong Bạch vì y.
Phong Bạch lại hiểu được chút ý tứ khác, nói: “Vậy lần này sư thúc tổ đến đây, tìm sư thúc của con…”
“Không phải ta tới tìm Thiệu nhi mà là tới tìm ngươi.” Giọng nói của Thái Huyền trầm xuống: “Nếu cách của Chính Đạo không giúp ta cứu được nàng vậy chỉ đành tìm tới Ma Đạo, chưởng môn sư điệt nói ma châu đang ở chỗ ngươi.”
Chuông cảnh báo trong lòng Phong Thiệu bỗng réo dữ dội.

Ma lực của ma châu Âm Huyết đã bị y hấp thụ từ lâu, khí tức của ma châu cũng khác xa lúc trước.

Bao bọc bên ngoài vật ấy là linh khí của Phong Bạch còn bên trong đều là ma khí của Phong Thiệu, hai người và huyết khí của ma châu đã hợp nhất từ lâu, trở thành một chỉnh thể.
Nói cách khác, chỉ cần Thái Huyền lấy được ma châu ắt sẽ biết vật đó từng được Phong Thiệu và Phong Bạch hấp thu sử dụng.

Tu giả phải dùng đến ma vật, lại không bị thương, vậy chỉ có thể là … thông đồng làm bậy.
Phong Thiệu nghĩ đến việc họ thông đồng làm bậy, Phong Bạch cũng nghĩ đến.

Hắn nhướn mày nói: “Sư thúc tổ, vật ấy rất tà uế.

Nếu sư thúc tổ mang nó đi cứu người chỉ sợ có cứu sống được cũng không thể đi theo con đường chính đạo được nữa.”
Ngụ ý chính là sau này Bích Lạc chỉ có thể tu ma
Thái Huyền hơi ngừng một chút, lập tức nói rành mạch: “Ma Tu cũng thế, Đạo Tu cũng vậy.

Với ta, người này chính là đạo lữ sinh tử không màng.

Hơn nữa, ta cũng đã nói rõ những chuyện này với các sư huynh và chưởng môn sư điệt rồi.

Nếu ngày sau Bích Lạc có trở thành Ma tu, ta sẽ tự thỉnh rời tông môn, mang theo nàng đi vào thế tục, vĩnh viễn không bước chân vào Côn Luân.”
“Sư thúc!” Phong Thiệu kinh hãi: “Cho dù sư bá mẫu có trở thành Ma tu thì cũng vẫn là sư bá mẫu, vẫn là người của Côn Luân, hà tất phải để ý điều này?”
Sắc mặt Thái Huyền thả lỏng phút chốc, dường như trong mắt còn mang theo ý cười: “Các vị sư huynh đệ cũng nói như vậy.”
Trong lòng Phong Thiệu thả lỏng, đang muốn nói tiếp thì Phong Bạch lại liếc nhìn y, con ngươi khẽ động rồi giành nói trước: “Sư thúc tổ có điều không biết, ma châu Âm Huyết kia đã sớm…”
“Vẫn còn.” Phong Thiệu cắt ngang.

Y biết Phong Bạch không muốn bại lộ nhưng dù sao Bích Lạc cũng vì ra mặt giúp bọn họ mới bị người ta ám hại.

Không nói đến chuyện tu vi Nguyên Anh bị hủy trong thoáng chốc, ngay cả tính mạng cũng không được bảo đảm.

Đôi đạo lữ luôn không rời nhau một tấc nay lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, y cảm thấy không đành lòng.

Hơn nữa điều Thái Huyền vừa nói cũng truyền cho y thêm dũng khí.
Lần này không hẳn là bị kích động.

Thật ra mấy năm nay y đều cân nhắc việc này, nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm.

Chưa bàn đến thuộc tính đặc biệt của nhân vật phản diện là y đây, ngay cả sự tồn tại của Tu Di lão tổ cũng trở thành một ẩn số không thể nắm rõ được.

Thay vì chờ đến một ngày rước họa vào người, thân phận Ma tu của y bị vạch trần, chẳng bằng y tự thẳng thắn khai thật cho xong.

Nếu bị người ta vạch trần, thị phi trắng đen đều do miệng kẻ khác quyết định, nhưng nếu do bản thân y tự thừa nhất, ít nhất còn có thể tranh thủ sự tín nhiệm của mọi người mà lấy được một phần đồng tình.
Phong Thiệu lấy ra ma châu Âm Huyết, vật ấy chỉ lớn bằng ngón tay cái, trong sắc hồng mượt mà lại lộ ra màu đen quỷ dị, bên ngoài là bạch khí quẩn quanh khiến ma lực phía trong không dám làm loạn.
Nhưng ngoài dự kiến là, khi Thái Huyền nhìn thấy ma châu lại không lộ ra nửa phần dị sắc.

Tất nhiên Phong Thiệu không cho rằng một đại năng Phản Hư kỳ như Thái Huyền sẽ không nhìn ra được ma châu có liên hệ với Phong Thiệu và Phong Bạch.

Chỉ cần đoán ra hai người dùng thứ này thì sẽ biết chắc chắn là hai kẻ tà ma ngoại đạo.
“Con…” Phong Thiệu đã chuẩn bị xong cả một sọt lý do thoái thác, ngay cả thần sắc và biểu cảm cũng sắp nhập diễn đến nơi nhưng Thái Huyền lại nâng tay cắt ngang: “Sở dĩ không vào thẳng động phủ của con mà trực tiếp tìm đến chỗ này là vì vừa vào trong núi ta đã cảm nhận được một tia ma khí.”
Dường như nhìn thấy trong mắt Phong Thiệu và Phong Bạch hiện lên sự kinh hãi, Thái Huyền tiếp tục giải thích: “Nếu là bình thường chắc sẽ không có ai phát hiện ra được, cũng là do mấy năm này ta đã tiếp xúc với rất nhiều người trong Ma đạo mới có thể mẫn cảm như vậy.”
Phong Bạch nhẹ nhàng thở ra nhưng không dám thả lỏng cảnh giác, vẫn vô cùng phòng bị.

Nếu như Thái Huyền có một chút không đúng, hắn sẽ lập tức hóa thành hổ.

Phong Bạch tự biết mình không đánh lại đại năng Phản Hư kỳ như Thái Huyền nhưng hiện giờ thần lực của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, ở hình hổ sẽ càng thuận lợi hơn, cưỡi mây đạp gió trốn chạy cũng không phải không thể.
“Thật ra con…” Phong Thiệu đang muốn giải thích, Thái Huyền lại lắc đầu: “Cho dù con là Ma tu thì cũng vẫn là Thiệu nhi sư điệt của ta, vậy là đủ rồi.

Những chuyện khác con hãy nói với Thái Dần sư huynh đi.”
Phong Thiệu gật đầu nói vâng.

Y chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng đến vậy.

Thế nhưng Thái Huyền vì chuyện của Bích Lạc nên tâm tư mới thay đổi lớn đến vậy, không biết sư tôn của y có thể chấp nhận được hay không, yêu thương càng nhiều thì nỗi đau sẽ càng lớn…
Thái Huyền không thể cầm thẳng ma châu đi bởi vì vật ấy lại tự sinh ra sự phản kháng, gắt gao cuốn lấy Phong Thiệu không để mình bị đem đi.

Thật ra điều này cũng không khó lý giải, trong bốn năm này dường như ma châu đã sắp hòa thành một thể với Phong Thiệu.

Y dựa vào việc hấp thụ sức mạnh của ma châu để gia tăng tu vi, ma châu cũng ỷ lại vào ma khí của y để làm môi trường phát triển.
Phong Thiệu không thể làm gì khác đành đề nghị đi cùng Thái Huyền.
Phong Bạch cũng muốn đi cùng nhưng tất nhiên Phong Thiệu không đồng ý.

Ngày mai là ngày kiếm trận mở ra mười năm một lần, những đệ tử có thiên phú cao của Côn Luân đều sẽ đi vào một lần để thử sức, so với những kiếm trận tầm thường thì luyện kiếm ý trong này sẽ càng có nhiều thu hoạch hơn.
Nhìn phản ứng của hắn thì Phong Thiệu cũng đoán được, chỉ sợ tiểu súc sinh này không hoàn toàn tin lời Thái Huyền nói, vẫn đề phòng trong lòng, sợ thân phận của mình bị bại lộ sẽ gặp chuyện không may.

Có điều hắn lo lắng thái quá rồi, nếu Thái Huyền muốn đối phó với y thì cần gì phải dùng cách lòng vòng như vậy?
Dường như Thái Huyền rất thấu hiểu sự quan tâm của Phong Bạch, thậm chí còn cảm thấy khá vừa lòng, vì thế nói: “Hiện giờ ta đang sống trên một đỉnh núi cao, hiểm trở ở núi Đại La của Bình Nhung châu.

Chờ đến lúc ngươi thí luyện xong thì hãy đi đến đó, tự khắc ta sẽ cảm nhận được và cho ngươi biết vị trí.” Nói xong không đợi Phong Bạch trả lời đã cùng Phong Thiệu cưỡi mây bay đi.
Phong Bạch muốn đuổi theo nhưng tốc độ cưỡi mây của Phản Hư kỳ nào có thể dễ dàng đuổi kịp được, huống chi hắn cũng không còn là con Bạch Hổ ngốc nghếch lúc trước, không kích động như vậy.

Con ngươi kim sắc của Phong Bạch tựa như một hồ nước sâu đầy âm trầm, ánh lên những gợn sóng biến hóa khó lường.

Hắn chỉ yên lặng nhìn thoáng qua khoảng không nơi xa trong chốc lát rồi nhanh chóng xoay người ngự kiếm bay về phía kiếm trận Bắc Đẩu.
Tác giả có lời muốn nói:※ Tiểu kịch trường
※ Thái Huyền: Bắt nạt Thiệu nhi nhà ta – một tiễn xuyên tim.
※ Bích Lạc: Bắt nạt Thiệu nhi nhà ta – hãy nhận hạt táo.
※ Thái Dần: Thần mã (Shen ma/Cái gì) !? Bắt nạt Thiệu nhi nhà ta, ta… Ta… Chậc, nhìn cốt cách của ngươi cũng khá ngạc nhiên, ngày sau ắt làm nên chuyện lớn, miễn cưỡng xứng đôi với Thiệu nhi nhà ta.

Ta cũng không so đo với ngươi nữa.[ Lặng lẽ truyền âm cho Phong Tiểu Thiệu: Đồ nhi, con cũng bắt nạt lại đi.

Nam nhân ấy mà, cứ đè qua đè lại ắt phải thành thật liền]
※ Phong Tiểu Thiệu cẩn tuân lời dạy của sư tôn, đêm đó — Quan âm trên tòa, bị sóng lật.
※ Phong Tiểu Thiệu: Sư tôn người gạt con! QAQ Rõ là càng đè càng không thành thật mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui