Rồi sau đó, biên cảnh Đông Thương phát sinh chiến sự, Phượng Trường Ca không thể không ly khai.
Trước khi đi, Phượng Trường Ca nói đùa, nếu ta chiến tử sa trường, Nhã Hễ phó thác cho ngươi.
Dù tâm can chấn động nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười, nhi tử của ngươi, tự khắc người nhà ngươi sẽ lo, sao có thể phó thác cho ta?
Phượng Trường Ca trừng mắt, nhi tử của ta cũng chính là nhi tử của ngươi, không giao cho ngươi thì giao cho ai?
Thế sự vô thường.
Vốn chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ, một lời thành sấm.
Phượng Trường Ca trọng thương trên chiến trường, không chữa trị, một ngày sau thân vong.
Tiêu Yến hay tin, nhốt mình trong phòng tròn một ngày một đêm.
Sau đó đến Đông Thương, chạy tới nhà Phượng Trường Ca.
Phượng Trường Ca chỉ có một ca ca, nhưng đã xa nhà hơn mười năm. Tiêu Yến đến vì tiểu Nhã Hề.
Chỉ là tiểu hài tử trong lòng gọi y một tiếng phụ vương thì có chút kinh ngạc.
Hỏi, tiểu Nhã Hề đáp, bởi vì cha nói, khi gặp lại thúc thúc, Nhã Hề không được gọi là thúc thúc nữa, phải gọi là phụ vương. Cha nói, Nhã Hề là hài tử của cha và phụ vương, chờ cha đánh giặc trở về sẽ dẫn Nhã Hề đến sống cùng phụ vương.
Tiêu Yến sững sờ, bế tiểu hài tử ôm chặt vào lòng.
Gục đầu trên bờ vai nhỏ.
Hài tử nhu thuận dường như hiểu được, ngoan ngoãn yên lặng.
Được một hồi, nho nhỏ nói:
“Phụ vương, người đừng khóc. Cha nói phải làm một hài tử dũng cảm.”
…
Đang nghĩ gì thế? Thanh âm trầm thấp cất lên, cắt đứt dòng hồi ức.
Tiêu Yến quay đầu, đạm nhiên nói, đang nghĩ khi nào ngươi mới đem Nhã Hề trả lại cho ta.
.