Editor: HakuYenBeta: Tân SinhÁnh mắt Trình Ngọc trở nên nhu hòa, ôm A Tuân đến trên giường đất, một bên cởi áo choàng cho cậu bé, một bên hỏi cậu: "A Tuân thích con nào hơn?""Hắc Hắc!" A Tuân chỉ vào chó con màu đen nói, "Hắc Hắc là giống cái, giống cái sẽ không cắn người, giống đực lớn lên cắn người!"Hàm Châu xoay đầu về phía cửa sổ bên kia, khóe miệng hơi nhếch.Nàng chợt nhận ra hắn vốn là người thận trọng, đã dám đem hai chú chó tới cho A Tuân thì khẳng định sẽ có biện pháp làm A Tuân nguyện ý chia một con muội muội, thật không nghĩ tới hắn vậy mà lại dùng loại phương thức này để nói dối lừa tiểu hài tử.Trình Ngọc nhìn sườn mặt trắng nõn ửng hồng của nàng, biết nàng đã hiểu, liền nói: "Ta còn có việc phải đi trước, A Tuân nhớ chăm sóc tỷ tỷ cho tốt nhé."A Tuân luyến tiếc để hắn đi, không sợ ngã xuống, một phen bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, "Biểu ca đừng đi mà!"Hàm Châu cũng không ngờ hắn đi vội vàng như thế, liếc mắt nhìn áo gấm đơn bạc trên người hắn, lại nhìn nhìn nha hoàn đang hầu hạ trong phòng, do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi..
biểu ca có việc gấp sao?" Nàng hiện tại là biểu muội của hắn, không thể quá xa lạ, tuy không nói nhiều lời thân thiện, nhưng ít nhất đạo lễ đãi khách thì phải có.A Tuân cũng ngưỡng đầu chờ hắn trả lời.Trình Ngọc sờ đầu đứa bé, nhìn A Tuân đáp, "Cũng không gấp lắm, buổi trưa có hẹn cùng vài bằng hữu đến tửu lầu dự tiệc."Thời gian đến buổi trưa vẫn còn lâu, Hàm Châu khách khí khuyên nhủ: "Biểu ca đi đường xa tới đây, tốt xấu gì cũng nên uống một ly trà nóng rồi hẵng đi nhé?" Lúc đầu gọi hắn là biểu ca còn hơn ngượng ngùng, gọi nhiều lần, cũng đã thành quen.Trình Ngọc giương mắt nhìn nàng, nàng cảm giác được, bất giác chuyển tầm mắt từ trên áo gấm màu đen của hắn xuống dưới mặt giường."Được, uống xong trà mới đi." Trình Ngọc so với trước giọng nói nhu hòa hơn rất nhiều, nói xong ôm A Tuân đến đầu bên kia giường đất, cùng cậu bé chơi cầu.Hàm Châu sai Như Ý đi pha trà, nàng lại tiếp tục dựa vào đầu giường.
Ngượng ngùng nhìn huynh đệ bọn họ chơi đùa, nàng cầm danh sách Phương thị cố ý chuẩn bị cho mình ở bên cạnh lên xem, trong đây liệt kê nhóm quý nữ kinh thành thường ngày Sở Hạm hay tiếp xúc, đến cả chức quan của phụ mẫu các nàng cũng đều được ghi rất rõ ràng, Hàm Châu mặc dù giả vờ mất trí nhớ, nhưng trước tiên cứ tìm hiểu, sau này có đến nhà người ta làm khách trong lòng ít nhiều cũng không phải lúng túng, đỡ hơn là không biết gì cả.Phía đối diện đầu giường, Trình Ngọc đem cầu A Tuân đá tới ném lại cho cậu bé, ánh mắt thuận thế ở trên người nàng nhìn một vòng.Nàng đang tựa vào gối, chăn che đến eo, lộ ra áo sam màu trắng thêu hình hoa lan.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu về hướng này, nên chỗ hắn sáng ngời, trong khi bên nàng có chút tối, nhưng quanh người nàng lại như mang theo một tầng ánh sáng nhu hòa, ngón tay oánh nhuận xanh miết như ngọc, dọc theo quyển sách chậm rãi di động, môi đỏ hơi mấp máy, không tiếng động nhẩm theo, mi mắt buông xuống, biểu tình chuyên chú, nhìn cứ như tín nữ thành tâm tụng kinh trước Đức Phật."Biểu ca, cầu!" A Tuân đợi một lúc lâu không thấy biểu ca ném cầu trở về cho cậu, nên lớn tiếng thúc giục.Hàm Châu trong lòng giật mình, đôi mắt trong suốt lưu chuyển, mi mắt run rẩy nâng lên.Thời điểm nàng nhìn qua Trình Ngọc đã thu hồi tầm mắt, mặt không biểu tình đem quả cầu không biết lăn đến bên người từ khi nào ném lại cho A Tuân, A Tuân vừa định duỗi tay đón, ai ngờ bên ngoài Như Ý bưng trà đến.
A Tuân nghe được động tĩnh nên quay đầu xem, rốt cuộc quả cầu mềm mại kia liền đập vào vai cậu, do A Tuân đang đứng bên cạnh Hàm Châu, vì vậy quả cầu bắn ngược trở ra rơi xuống chăn gấm phía trên đùi nàng.A Tuân cúi đầu, nhìn quả cầu trên đùi tỷ tỷ, cười hắc hắc, "Trúng tỷ tỷ rồi!"Trình Ngọc có chút xấu hổ, hắn thật không cố ý, liệu nàng có hiểu lầm hay không?Hắn chưa từng có ý chọc ghẹo ai, nhưng khi đi săn cùng với những thị vệ ở Thần Nỏ doanh đã thấy không ít loại sự tình như thế này, con cháu của những gia đình phú quý, nếu ở trên đường gặp được tiểu cô nương có dung mạo thanh tú thì sẽ huýt sáo, hoặc là đem đồ vật trên người thuận tay ném qua nhằm gây sự chú ý của đối phương.
Hành động đó đa số đều không phải thật tâm, mà chỉ là tìm thêm chút thú vui trên đường mà thôi.A Tuân mê chơi cầu, hai ngày nay Hàm Châu bị quăng trúng rất nhiều lần, nên căn bản không để bụng, nhặt cầu lên ném qua một bên, chỉ vào chiếc bàn để trên giường đất nói: "Trà tới rồi, A Tuân uống trà với biểu ca đi, uống xong lại chơi."A Tuân hiểu chuyện ngồi xuống trước bàn, vỗ vỗ bên cạnh, "Biểu ca lên giường đất ngồi đi, ở đây ấm lắm!"Đây là học theo câu nói hôm qua Hàm Châu bảo Sở Tường lên giường đất ngồi.Tiểu gia hỏa quả thật là học đi đôi với hành, Hàm Châu bật cười.Trình Ngọc cũng bị đồng ngôn vô kị của A Tuân chọc cười, bất quá chỉ trong một cái chớp mắt thì thu hồi, thấy trên bàn bày hai đĩa điểm tâm, một đĩa bánh mứt táo, đĩa khác là bánh làm từ khoai lang tím, đều vẫn còn nóng hổi, ánh mắt hắn hơi đổi, ngồi ở mép giường nói: "Biểu ca ngồi ở đây được rồi."A Tuân cũng không tiếp tục lôi kéo, duỗi tay định lấy bánh mứt táo, đôi mắt to lúng liếng sáng lấp lánh."Từ từ đã!" Hàm Châu chợt hô.Tay nhỏ của A Tuân khó khăn lắm mới ngừng lại trên mặt mâm, Trình Ngọc vừa nâng tay cũng dừng lại, quay đầu nhìn nàng.Hàm Châu đỏ mặt, rũ mắt ngập ngừng nói: "Biểu ca dùng trước đi, A Tuân chơi cầu nửa ngày rồi, để muội lau tay cho đệ ấy đã."A Tuân đang thèm, nghe tỷ tỷ nói biểu ca có thể ăn trước, cậu bé không phục mà tự biện giải cho mình, "Biểu ca cũng chơi cầu!" Ý nói biểu ca không rửa tay vẫn có thể ăn thì đương nhiên cậu cũng có thể.Hàm Châu đã quen chăm sóc cho muội muội, con bé rất tham ăn, nên sở trường của nàng là ứng phó muội muội vì ăn mà loại ngụy biện gì cũng tung ra tới, lúc này không nghĩ ngợi liền trả lời: "Biểu ca là người lớn, người lớn không cần rửa tay ăn cái gì cũng sẽ không sinh bệnh, nhưng A Tuân còn nhỏ, tay dơ bốc đồ ăn vào sẽ đau bụng."A Tuân nhìn biểu ca thân dài vai rộng, không nói gì thêm nữa.Tứ Hỉ thức thời lập tức vắt khô khăn nóng đưa tới.Hàm Châu tự mình giúp A Tuân lau tay, hai bàn tay béo tròn đều được tỉ mỉ cọ qua."Chà mùi hương lên nữa." A Tuân còn rất bài bản, nhắc nhở nha hoàn lấy hương cao cho mình lau tayHàm Châu cười nhìn cậu bé, mặt mày ôn nhu.Tỷ đệ ở chung ấm áp như một giấc mơ, Trình Ngọc nhìn đến thất thần, hoàn hồn lại mới sai Tứ Hỉ cũng lấy cho hắn một cái khăn.
Tiểu hài tử rất thích học theo người lớn, vì vậy hắn đành phải làm một tấm gương tốt cho biểu đệ noi theo.Hàm Châu mặt đỏ cực kỳ, cảm thấy giống như mình vừa can dự vào chuyện của hắn.Lau sạch tay, một lớn một nhỏ mới bắt đầu ăn, A Tuân thích ăn bánh mứt táo, vừa cắn một ngụm đã khen ngon, lại lấy thêm một miếng đưa qua tỷ tỷ, "Tỷ tỷ há mồm, đệ đút cho."Một khối bánh mứt táo nho nhỏ, Hàm Châu ngại phiền toái nên định không ăn, nhưng vì A Tuân đã đưa tới miệng, nàng đành há mồm tiếp, ăn xong lại dùng khăn lau khóe miệng cho A Tuân, dịu dàng nói: "A Tuân tự mình ăn đi, tỷ tỷ ăn một cái là đủ rồi."A Tuân gật đầu, trước khi đi còn cúi người hôn tỷ tỷ một cái, tiếng chụt phát ra đặc biệt vang.Hàm Châu lại đỏ mặt.
Có nhiều chuyện, nếu bên người chỉ có nữ quyến hoặc tiểu hài tử thì không sao, nhưng một khi có mặt nam nhân ở đây liền cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nàng trộm nhìn qua, nam nhân kia dường như có vẻ không nghe được tiếng động lúc nãy, vẫn đang bình thản thưởng thức trà.Hàm Châu nhẹ nhàng thở ra.Trình Ngọc không muốn tiếp tục ở lại, bèn đứng lên nói: "Thời gian không còn sớm, ta về thành trước, biểu muội dưỡng bệnh cho tốt đi.
A Tuân nhớ nghe lời, vài ngày nữa biểu ca lại đến thăm đệ."A Tuân ngồi trước bàn, lưu luyến không rời nhìn hắn ra cửa, nhìn thấy Hắc Hắc đi theo chạy ra ngoài, lập tức quên mất biểu ca, vội vã kêu: "Hắc Hắc mau trở về!"Bước chân nam nhân đã ra tới ngoài sân, cúi nhìn chú chó nhỏ dưới chân, đầu không ngoảnh lại phân phó hai nha hoàn: "Trông chừng con chó nhỏ này, ôm nó vào trong đi."~.