Trong lò sưởi, thanh gỗ cháy phừng lên một tiếng, mấy đốm lửa nhỏ lan ra, khơi lên một trận khói nhẹ.
Bên cạnh lò sưởi, San Nương ngơ ngác nhìn Viên Trường Khanh.
Viên Trường Khanh đứng bên cái giá không biết có tác dụng gì kia, cũng cúi đầu yên lặng chăm chú nhìn nàng.
Sau một lúc lâu.
“Ngươi……”
“Ngươi……”
Hai người đồng thời mở miệng.
San Nương quả quyết vung tay lên, đoạt trước Viên Trường Khanh nói: “Ngươi lặp lại lần nữa!”
không biết vì cái gì, cánh tay vung lên của nàng dường như tản bớt khẩn trương mà Viên Trường Khanh giấu diếm trong lòng.
hắn thoáng hít vào một hơi, vòng qua cái giá, đi qua quỳ một gối bên cạnh nàng, lại lấy một bàn tay đặt lên đầu gối, bình tĩnh nhìn vào mắt nàng nói: “Ta biết ngươi không muốn gả cho ta, đây chỉ là……”
hắn chưa nói xong, San Nương lại tâm phiền ý loạn mà vung tay lên, chỉ vào cái chân gãy của nàng mà nói: “Chỉ bởi vì chuyện này?! Ý của ngươi là nói, chỉ bởi vì ngươi chạm qua chân ta, ta liền phải gả cho ngươi?! Chuyện này cũng quá vớ vẩn rồi! không phải chính ngươi cũng nói ngộ biến tòng quyền, là do hoàn cảnh cấp bách sao ……”
“không phải vì chuyện này.” không đợi nàng oán giận xong, Viên Trường Khanh cũng chặn trước lời nàng lắc lắc đầu.
Dừng một chút, lại bổ sung nói, “không chỉ là vì chuyện này.”
San Nương nhíu mày nhìn về phía hắn.
Viên Trường Khanh thở dài, “Nếu chỉ vì nguyên nhân này, chỉ cần ngươi không nói ta không nói thì không ai biết chuyện rồi.
Nhưng chuyện ngươi cùng đệ đệ ngươi bị bắt cóc thì không dễ dàng giấu diếm như vậy, đặc biệt là……”
hắn nhìn San Nương.
San Nương liền hiểu, điều hắn đang ám chỉ chính là chuyện nàng rời khỏi tầm mắt của người nhà, ở bên ngoài cả một đêm.
“Cùng lắm thì không cho người khác biết!” San Nương nói, “Ngày mai ngươi một mình xuống núi, sau đó gọi người nhà ta tới đón ta ……”
Viên Trường Khanh lắc đầu, “Đó không phải biện pháp tốt nhất.
không có người xác nhận đêm qua ngươi ở đâu, người khác chỉ cho rằng ngươi ở trong tay bọn bắt cóc cả một đêm.
Như vậy thì càng khiến……”
“Ta nói ta đã chạy thoát…… sự thật thì ta đúng là đã chạy thoát!” San Nương cướp lời hắn.
Viên Trường Khanh lại lần nữa lắc đầu, “Cứ cho là ngươi thực sự trốn thoát, chỉ cần không có ai chứng minh ngươi ở nơi nào, người khác chung quy vẫn sẽ có đủ loại suy đoán.”
San Nương bực bội, “Chẳng lẽ lại để người khác biết ta với ngươi ở cùng nhau? Đây là biện pháp tốt nhất sao?!”
“Ít nhất trước mắt là như vậy.” Viên Trường Khanh bình tĩnh trả lời.
hắn nơi đó càng bình tĩnh càng khiến San Nương không cách nào bình tĩnh được.
trên đùi đau buốt, hơn nữa lời Viên Trường Khanh nói làm cho nàng khó chấp nhận được.
Thế là nàng ngẩng đầu bực bội trách: “Sớm đã bảo ngươi đừng động vào ta……”
hắn vẫn đứng kia an tĩnh chăm chú nhìn, tức khắc liền đem lời nói tuỳ hứng của nàng đông cứng rồi tắt lịm.
San Nương nhụt chí, dùng sức đấm xuống mặt đất, lại không cẩn thận khẽ động tới chân đau, đau đến mức nàng “A" lên một tiếng.
Lại bởi vì cái chân gãy cùng đầu gối đã bị Viên Truòng Khanh cố định chặt chẽ, nàng đành chỉ gập chân lành lặn lên, đem mặt chôn ở đầu gối không chịu ngẩng đầu.
Bởi vậy nàng không có nhìn thấy, khi nàng kêu lên một tiếng kia, ánh mắt Viên Trường Khanh dõi theo nàng gấp rút co rụt lại, hắn mau mắn vươn một bàn tay, tựa như muốn tới trấn an nàng, lại rốt cuộc khi sắp sửa chạm tới nàng thì nhẫn nhịn rụt trở về.
Viên Trường Khanh rũ tay, ngón tay hơi miết miết, liền lấy lại âm điệu thanh lãnh như trước, bình tĩnh mà lại nói: “Ngươi đừng vội, ta nói ngươi phải gả cho ta, chỉ là ở tình huống bất đắc dĩ.
Có thể tình hình sẽ không tệ đến mức đó đâu.
Ngươi muốn nghe kế hoạch của ta không?” không đợi nàng phản ứng, hắn lại nói tiếp: “Chờ sau khi xuống núi, ta sẽ hướng cha ngươi cầu hôn.
Nếu trưởng bối đồng ý, chúng ta sẽ đính thân.
Đương nhiên, trước mắt cũng chỉ là đính thân mà thôi.
Dù sao ngươi cũng còn nhỏ, hơn nữa ta cũng biết, ngươi không muốn gả cho ta.
Với cái tình cảnh trong nhà ta, gả cho ta xác thật không phải lựa chọn tốt nhất với ngươi nhưng trước mắt đối với cả ta và ngươi đều là có lợi nhất.
Đối với ngươi mà nói, có thể đem lời ong tiếng ve giảm đến nhẹ nhất, đối với ta mà nói, vừa lúc cũng giúp ta giải quyết việc hôn nhân này……”
“Ta không muốn!” San Nương ngẩng đầu quát.
“Nghe ta nói xong!” Viên Trường Khanh lạnh giọng xuống.
San Nương ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn.
Nếu lúc này nàng đủ bình tĩnh, hẳn có thể nhìn ra, kỳ thật vừa rồi lúc bắt đầu, người luôn trật tự rõ ràng như Viên Trường Khanh lại nói chuyện có chút lộn xộn.
rõ ràng hắn cũng không trấn định thong dong như hắn biểu hiện bên ngoài.
Mà một tiếng quát kia lại làm Viên Trường Khanh lấy lại tinh thần không ít.
hắn hít sâu một hơi, yên lặng điều chỉnh lại, đối diện với San Nương nói: “Đây chỉ là kế sách tạm thời.
Ngươi năm nay mới mười bốn, cứ cho là chúng ta đính thân, 3-4 năm tới cũng chưa thể thành thân.
Trong lúc này, có rất nhiều cơ hội huỷ bỏ việc hôn nhân này.
Đến lúc đó chỉ cần ngươi tìm cái lý do huỷ hôn, ngươi lại như cũ có thể tìm người ngươi muốn kết hôn.
Về phía ta, có mấy năm thời gian này, ta hẳn là cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng cho bản thân.
Ít nhất đến lúc đó, chuyện hôn sự của ta cũng không bị người khác nhúng tay vào như lúc này.
Đây là việc ta muốn cùng ngươi thương lượng.”
San Nương ngơ ngẩn nhìn hắn, sau một lúc lâu, mới lắp bắp nói: “Giả...
giả đính thân?!”
“không, cũng có thể nói là thật.
Bất quá sau này ngươi có thể từ hôn.” Viên Trường Khanh nói, “Nhà gái chủ động từ hôn, đối với ngươi hẳn không có gì ảnh hưởng.
Chung quy so với cảnh ngộ ngươi lâm vào bây giờ thì tốt hơn không ít.
Nếu ngươi sợ cha ngươi không đồng ý, ta có thể giải thích rõ ràng trước.
Cha ngươi là người thông tình đạt lý.
Còn về phía nhà ta, ta hy vọng trước khi từ hôn thì cứ gạt bọn họ đã.”
Viên Trường Khanh đứng đó đĩnh đạc nói.
San Nương lại chỉ cảm thấy đầu óc mình thật không đủ dùng.
Nàng lấy cả hai tay ôm đầu, chỉ cảm thấy trong lòng vừa phiền vừa rối.
Vừa muốn suy tính cẩn thận, vết thương trên đùi lại từng trận từng trận đau đớn, làm nàng cảm thấy nghĩ thế nào cũng không nắm được điểm mấu chốt.
Nàng uể oải một trận, ngẩng đầu nhìn Viên Trường Khanh, đáng thương vô cùng nói: “Chúng ta có thể không cần tốn công như vậy, cứ làm bộ như ta chưa từng bị bắt cóc……”
Khóe môi Viên Trường Khanh khẽ nhếch lên, như có như không mà mỉm cười.
San Nương nhụt chí ôm đầu không nói gì.
Sau một lúc lâu, nàng bỗng nhiên bực bội mà kêu lên: “không phải chỉ là vài lời đồn đại sao?! Chẳng lẽ có thể nói chết ta?! Ta bị người ta bắt cóc đã đủ xui xẻo, còn rơi xuống hố gãy chân.
Như thế nào bây giờ lại nói như thể ta làm việc gì mất nhân tính không bằng?!”
“Người đời là thế.” Viên Trường Khanh lạnh lùng nói.
Dừng một chút, hắn lại nói, “Còn có một việc, ngươi chắc không nghĩ tới.
Vì sao mà gần đây có nhiều lời đàm tiếu liên quan tới ngưoi như vậy?”
San Nương ngẩn ra, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh.
Nàng không nghĩ tới người chưa hề trở về Mai Sơn trấn như Viên Trường Khanh lại biết rõ hết mấy lời “tai tiếng" về nàng.
Nàng lại đã quên rằng Viên Trường Khanh am hiểu nhất chính là thu thập tình báo.
Huống chi hiện giờ trong tay hắn có tài nguyên do Đông Cung cấp cho, hoàn toàn có thể lấy của công làm việc tư.
“Ngươi nhất định không nghĩ tới, rốt cuộc là ai truyền những lời đó đi” Viên Trường Khanh nói, “Thêm nữa, những người đó truyền những lời này đi rốt cuộc là vì mục đích gì.”
San Nương thật sự không có nghĩ tới.
“nói đến cùng, những người đó chẳng qua là muốn mượn mấy sự việc kia để bôi bẩn thanh danh của ngươi thôi.
hiện giờ ngươi lại gặp chuyện này, kẻ hạ độc thủ sau lưng sao chịu buông tha cơ hội tốt? Còn không biết sẽ truyền ra lời đồn đại đến mức nào.
Chính bản thân ngươi không thèm để ý, vậy người nhà ngươi thì sao? Cha mẹ anh em ngươi, bọn họ sẽ thế nào?”
Nghĩ đến lần gần nhất Hầu Thuỵ đánh nhau với mấy kẻ lan truyền lời đồn đại, San Nương bỗng dưng ngẩng đầu lên.
“Ngươi biết thủ phạm là ai sao?” Nàng hỏi.
Viên Trường Khanh trầm mặc.
Thấy hắn không trả lời, San Nương cho rằng hắn cũng không biết, liền một bên trầm tư một bên tự mình lẩm bẩm: “không ai lại vô duyên vô cớ làm việc không liên quan.
Những người đó sở dĩ làm như vậy, chắc là bởi vì ta cản trở việc bọn họ muốn làm…… Nếu liên quan đến Lâm học trưởng, Liễu Mi hẳn là có liên quan.
Nhưng hôm nay Lâm học trưởng cũng đã đính hôn, chuyện này vốn nên không liên quan gì tới ta mới đúng.
Lại vẫn có người cố tình đề cập tới…… Vậy là nói, trừ Lâm học trưởng, còn có nguyên nhân khác…… Nhưng vì cái gì chứ? Ta còn cản trở ai?!”
San Nương mông lung không rõ, Viên Trường Khanh trong lòng lại rất rõ ràng.
Mặc kệ Viên Sưởng Hưng, hay là kẻ ở phía sau màn cổ động những lời đồn đãi, Thập Nhất Nương, đều là vì hắn nên mới theo dõi nàng ……
Mà hắn, có đánh chết hắn cũng không nói cho San Nương sự thật này.
“Mặc kệ bọn họ là vì cái gì,” hắn chặn ngang chuỗi lẩm bẩm của nàng, “hiện giờ ngươi cũng chỉ có một con đường này.”
Editor: anh ra vẻ nguy hiểm lòng và lòng vòng cũng chỉ là để cưới được vợ thôi ạ.
Mà vợ hơi tỉnh nên chặng đường còn khá gian nan
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha
.