Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Lần đầu tiên biết đến tồn tại của Diệp Chu, đó là vào một bữa trưa. Lạc Dịch dựa bên giường, cúi thấp đầu ngủ gật. Mùa hè sau giờ ngọ quá mức im lặng, im lặng đến mức ngay cả ve sầu cũng không chút tiếng động. Giữa phiến yên tĩnh này, Lạc Dịch nửa tỉnh nửa mê nghe được một thanh âm — nhỏ nhỏ vụn vụn, như là tổ hợp của nhưng thanh âm không có ý nghĩa, gần như là nỉ non kêu gọi.

Lạc Dịch đầu lệch qua một bên, im lặng vài giây, sau đó mạnh bừng tỉnh, mỗ phiến tử trong nháy mắt như là được rót vào 5000c máu gà hai mắt sáng lên mà ngẩng đầu: Loại kêu gọi từ chỗ sâu…… Xuất hiện, xuyên việt mười đại kịch tình! đến từ thần binh lợi khí kì trân dị quả tuyệt thế thần tiên sủng ái “Kêu gọi”, đây chính là phương thức nhanh nhất ngoài kế “Khiêu nhai” để đạt được thần khí Thần Thú, kịch tình đại thần vạn tuế!

Sau đó, thần khí thật sự xuất hiện.

“player, đã xuất hiện chi nhánh nhiệm vụ cấp ss, nhiệm vụ thành công đạt được 50% tiến độ, thất bại thì toàn bộ tiến độ hiện tại trở về con số 0, có nhận hay không, có hay không, thỉnh lựa chọn.”

Lạc Dịch nháy mắt bị miểu sát.

“…… Ngài, ngài để ta ảo tưởng một chút với kỳ ngộ được không……” Mỗ phiến tử suy yếu hợp lại tâm thủy tinh đã vỡ nát kia, mặt đầy lệ nóng.

Công lược dừng một chút: “player, nhiệm vụ thành công đạt được 50% tiến độ, thất bại thì toàn bộ tiến độ hiện tại trở về con số 0, có nhận hay……”

Lạc Dịch mặt đầy mịt mù, lựa chọn cũng rất kiên quyết: “……Không!”

“player lựa chọn ‘Không’, chi nhánh nhiệm vụ sắp bị hủy bỏ, không thể khôi phục. Có xác nhận hay không, có hay không, thỉnh lựa chọn.”

“Có.” Lạc Dịch nắm hắc hoàn, ngữ khí bi thương, ánh mắt thê ai: “Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể lên tặc thuyền của các ngươi sao…..Ta đã từng ngây ngô a, cho đến khi đầu gối trúng một mũi tên — nga không, cho đến khi ta dưỡng một con trùng tử…… Ca mới biết được thế giới này còn có một động từ, kêu hố, cha!”

“……player lựa chọn ‘Có’, hủy bỏ chi nhánh nhiệm vụ.” Công lược máy móc hoàn thành trình tự, sau đó mới cứng nhắc phản bác mỗ phiến tử lên án: “Ta tỏ vẻ ngươi không có bị hố, Dạ Trùng tộc cũng không tạo thành thương tổn không thể vãn hồi gì với player.”

“……Trinh tiết của ta.”

Công lược: “……”

Như là bắt buộc chính mình không nghĩ về trùng tử bị phong ấn kia nữa, Lạc Dịch nháy mắt dời đi đề tài.

“Vừa rồi, chi nhánh nhiệm vụ là cấp ss?” Lạc Dịch vuốt cằm: “Nói cách khác, là cùng đẳng cấp với trùng tử…… Công lược nhân vật sẽ không phải là một vị ‘Đoàn viên tương lai tới ngắm cảnh’ đi?”

Công lược trầm mặc một lát, lâu đến Lạc Dịch nghĩ đến nó cam chịu, mới nghe được công lược cứng nhắc hồi phục: “Chi nhánh nhiệm vụ đã hủy bỏ, về nên tất cả tim tức về nhiệm vụ đều bị đóng cửa, player không bị vây trong giai đoạn ‘Công lược chuẩn bị’, nên không được sử dụng chức năng thu thập tin tức của công lược.”

“Ta đột nhiên cảm thấy áp lực lớn, ‘Không biết’ cái gì thương không dậy nổi.” Lạc Dịch xoa mặt: “Khai hoang đi đối phó với boss không rõ, cứu vớt thế giới gì đó vẫn là giao cho nhân vật chính đi, ca chỉ là khách qua đường. Gặp gỡ hô hoán quân, thỉnh ngươi coi thường bối cảnh.”

Cho dù Lạc Dịch lần nữa thanh minh hắn chỉ là người qua đường giáp, giấc mộng là đánh biến thiên hạ, nhưng vàng thì luôn sáng lên, khí tức lãng quên trên người mỗ phiến tử thật sâu bán đứng hắn, vì thế hắn bị tìm tới cửa.

Lạc Dịch nhìn bạch bào đeo mặt nạ đối diện, rất muốn u buồn nhìn một góc 45 độ lên thiên không.

“Ta tuân theo ý nguyện Thần Mộc, đến mời Lạc Dịch đại nhân làm khách của Thần Mộc.”

Vào một lần Phong Tỏa Vân ngoài cửa nhìn thấy được Thiên Giới Đạo, Lạc Dịch liền ẩn ẩn có chuẩn bị tâm lý. Loại phong cách ăn mặc kia, thấy thế nào cũng không như người thời đại này. Lạc Dịch ở Luân Hồi Giáo đợi lâu như vậy, sớm nghe đến đại danh của thần mộc: Thần mộc, luân hồi giáo cấm địa, nhiều danh từ g điểm kịch tình như vậy cũng khiến mỗ phiến tử mơ ước một trận, hiện nay, khi một loạt danh từ kích thích kia xả lại đây cùng với công lược…… Cái gọi là tan biến, cũng chỉ là trong nháy mắt.

Đối với nhiệm vụ song s lần này, nói không hiếu kỳ là không có khả năng, cho nên Lạc Dịch sau khi so sánh đối lập địch ta, phi thường yên tâm thoải mái bị Thiên Giới đạo bắt cóc, mỗ phiến tử tỏ vẻ muốn đi xem cấm địa trong truyền thuyết……

Vì thế, Lạc Dịch lần đầu tiên gặp được Diệp Chu.

Một cái thủ hộ “Thần mộc” không thể rời đi, tương tự con người.

“Ta đã đến, Diệp Chu.”

Ánh sáng theo tán cây chiếu xuống phía dưới, hạ xuống nhiều điểm lốm đốm, gió thổi qua, vết lốm đốm bắt đầu chớp lên. Trong đó một cái vừa lúc dừng lại trên mặt Lạc Dịch, Lạc Dịch không thể không lấy tay che lại, lúc từ khe hở nhìn lại, lại phát hiện một thân ảnh màu đen bao phủ xuống.

Tên kia thế nhưng từ nhánh cây cao mười thước nhảy xuống!

Lạc Dịch không ngoài suy đoán bị áp đảo. Trên thực tế, trọng lượng người nọ đánh vào trên người hắn cũng không có chút gì, không có bộ dáng như nhảy từ trên cao xuống, nhưng là trọng tâm chênh vênh Lạc Dịch liền trực tiếp bị áp té trên mặt đất, cái ót nện vào trên cỏ khiến trước mắt mỗ phiến tử biến thành một trận màu đen.

Hắc bạch mặt nạ bị đẩy sang một bên, Lạc Dịch chỉ cảm thấy trên mặt một trận mát lạnh ngưa ngứa, hắn cố sức mở to mắt, sau đó chìm vào một mảnh tinh thuần. Lạc Dịch vẫn không biết mắt Diệp Chu là màu gì, giống như bọt nước thủy tinh, ở góc độ khác nhau sẽ chiết xạ ra màu sắc khác biệt, tựa như hiện tại là màu lam nhạt phi thường xinh đẹp, lưu chuyển ánh mắt, lại trong suốt tựa như thủy tinh thuần. Khi đôi mắt kia nhìn vào một người, ảnh ngược quá mức rõ ràng kia sẽ làm người ta cảm thấy trong thế giới của chủ nhân đôi mắt kia chỉ có mình mình.

“Lạc [dịch], ta [nhớ ngươi].”

Đó là một loại phương thức nói chuyện tương đương kỳ dị, giữa câu nói khuyết thiếu vài chữ, lại để người ta có thể tự động bổ sung phần thiếu trong lời nói kia, rồi hiểu được ý tứ hoàn chính của câu nói. Lạc Dịch biết là bởi vì khí quan để phát âm kia không giống với con người, chỉ có thể mô phỏng ra vài cái âm, còn lại là dụng ý ép buộc vận chuyển. Loại phương thức truyền ý thức nói chuyện này, luôn khiến hắn nhớ tới một cái tương tự con người kia.

Đúng vậy. Cho dù khoác lên bề ngoài nhân loại, Diệp Chu và Tùng đều có bản chất tương tự — bọn họ cũng không phải sinh vật của thời không này, ngay cả “Người” cũng không phải: Một là trùng tử, một là thực vật.

“Diệp Chu, đứng lên.” Lạc Dịch rên rỉ, loại tư thế bị áp chế này khiến hắn rất không dễ chịu.

Người phía trên Lạc Dịch không hề động, như trước dùng ánh mắt gần như chuyên chú kia nhìn Lạc Dịch.

“Vì sao không đến tìm ta.” Trong thanh âm kỳ dị gần như có ảo giác ủy khuất: “Ta đã thực hiện thật tốt yêu cầu của ngươi, nhưng là ngươi vì sao lại chết đi?” Ngữ khí thoải mái giống như tiểu hài tử đang thầm oán phụ mẫu của mình vì công việc mà không dẫn đi công viên trò chơi, không chút nào để ý trầm trọng và ép buộc trong câu nói.

Lạc Dịch nghẹo cổ, tóc Diệp Chu rớt trên mặt hắn, mát lạnh và nhồn nhột, hai tay của hắn bị Diệp Chu đặt tại trên đầu, chỉ có thể khẽ đong đưa đầu giảm bớt nhột nhột.

“Ngươi để lại một cái xác trống không, biến mất hơn 10 năm.” Người nọ không nháy mắt nhìn Lạc Dịch, con ngươi xinh lưu chuyển những tia sáng trong suốt: “Ngươi khiến ta lo lắng, Lạc Dịch.”

“Không cần lo lắng.” Lạc Dịch chống lại ánh mắt giống như trong suốt kia, gợi lên sáng lạn tươi cười: “Ta không làm trái ước định với ngươi.”

Diệp Chu nghiêm túc nhìn Lạc Dịch tươi cười, sau đó cũng cong lên mắt. Gương mặt y vốn đã vô cùng dẫn dụ, cái loại cảm giác sạch sẽ đơn thuần này sẽ làm người ta thầm nghĩ phủng trong lòng bàn tay hảo hảo yêu thương, liều mạng muốn che chở một người tinh thuần như vậy. Khi Diệp Chu cười rộ lên, giống như là hài tử chọc người yêu thương nhất thiên hạ bày ra nét mềm mại nhất cho ngươi.

“Kia thật tốt.” Diệp Chu chậm rãi buông tay Lạc Dịch ra, ngược lại lấy tay che phủ cổ tay trái của Lạc Dịch: “Lạc Dịch, ngươi chừng nào thì mới đem nó cho ta?”

Đầu ngón tay Diệp Chu, cuối cùng dừng trên hắc hoàn.

Lần đầu tiên sau khi nhìn thấy Diệp Chu, Lạc Dịch liền nhận biết một người vô tình lạc vào thời không này như vậy. Diệp Chu đi vào thời không này là một hồi ngoài ý muốn, mang theo sinh mệnh Diệp Chu đến thời không này thì dùng hết tư liệu xuyên việt. Sinh vật tương lại đến từ nền văn minh thứ 5 bị nhốt ở trong này mấy ngàn năm, y muốn trở lại thời không cũ. Vì thế lúc nhận thấy được tồn tại của Lạc Dịch, Diệp Chu liền tìm tới Lạc Dịch.

Lạc Dịch lúc biết được tất cả, trong nháy mắt sinh ra một loại đồng tình đồng bệnh tương liên. Nhưng muốn hắn đưa xuyên việt cho đối phương, mỗ phiến tử tỏ vẻ thánh mẫu gì đó đã không còn phổ biến. Khi đó, Lạc Dịch nhìn Diệp Chu, rõ ràng đối phương mặt đầy vô tội chất phác, nhưng là Lạc Dịch lại theo trực giác cảm thấy một loại nguy hiểm, sinh vật đối diện cũng không giống bề ngoài vô hại như vậy.

Vì thế Lạc Dịch nói với Diệp Chu: Chúng ta đến ước định đi, ngươi đáp ứng ta ba việc — ngươi có thể đưa ra nghi vấn, chi tiết gì đó chúng ta có thể trao đổi. Sau khi hoàn thành ba việc đó, ta liền đem xuyên việt cho ngươi, như thế nào?

“Việc thứ nhất: Ngươi có thể có được quyền chi phối Thiên Giới đạo với ta.”

“Việc thứ hai: Ta phải cho ngươi một gốc cây quang thảo.” Diệp Chu chớp mắt nhìn: “Lạc Dịch, quang thảo lúc ta trồng ra, khi đó ngươi đã ‘Chết’, cho nên ta đem nó cho Hạ Kình Thảo ngươi đã từng nhắc qua.” Thanh âm rất là nhẹ nhàng, như là đang tranh công: “Lạc Dịch đã lấy được? Quang thảo ta trồng ra vì ngươi.”

“Việc thứ ba……” Diệp Chu nhìn Lạc Dịch, sóng mắt lưu chuyển bên trong làm cho người ta có ảo giác ướt át mềm mại: “Lạc Dịch, ta sai Thiên Giới Đạo cứu ngươi ra, cái này tính là việc thứ ba đúng không.”

“Không tính.” Lạc Dịch tầm mắt chăm chú nhìn vào khoảng giữa giữa mắt và môi Diệp Chu, nhìn thẳng loại ánh mắt này thật sự là cần làm một cái kiến thiết tâm lý: “Ta không có yêu cầu chuyện này, hơn nữa ta đồng dạng có quyền chi phối với Thiên Giới Đạo, cho nên không tính.”

Diệp Chu mi mắt run rẩy, đó là một loại độ cong làm người ta tan nát cõi lòng, Lạc Dịch dời mắt đi, cố gắng bỏ qua ảo giác khi dễ tiểu hài tử dâng lên trong lòng — đừng mắc mưu a uy, đối diện chính là một tên tương đương hắc hóa a……

Trên người chợt nhẹ đi, là Diệp Chu đứng dậy. Lạc Dịch bò dậy phủi người, sau đó nghe được Diệp Chu gần như nỉ non kêu tên hắn, giống như tiếng kêu lúc ban đầu.

“Lạc Dịch.” Diệp Chu đứng trong bụi cây: “Ta luôn chờ đợi ngươi, vì sao không đến chơi với ta.”

“– ngươi không đến, ta chỉ có thể gọi người kêu ngươi đến.”

Nữ tử gần chết bướng bỉnh lặp lại: Y muốn gặp ngươi —

“…… Ta có việc.”

Không biết có phải vì bóng râm hay không, con ngươi Diệp Chu lúc này đen đến mức thanh thuần: “Là cái nhân loại đã chặt đầu ngươi?”

Lạc Dịch trầm mặc, Diệp Chu nở nụ cười.

“Để ta giúp ngươi, Lạc Dịch, ngươi biết rõ, ta có thể giúp ngươi giải quyết……Tất cả.”

“Không, không cần.”

Nghe được Lạc Dịch nháy mắt cự tuyệt, Diệp Chu tựa hồ có chút uể oải: “Lạc Dịch vẫn muốn ở cùng nhân loại kia a…… Lạc Dịch, ngươi sẽ đến nhìn ta sao?”

“Ta sẽ đến.” Lạc Dịch nhặt lên mặt nạ rơi xuống một bên: “…… Cho nên không cần tìm người đến kêu ta nữa.”

“Ngươi muốn đi?”

Lạc Dịch gật đầu, không nhìn biểu tình của Diệp Chu nữa, xoay người đi ra phía bên ngoài. Cảm giác của hắn với Diệp Chu phi thường phức tạp, như là áy náy, lại vì nhận thấy được nguy hiểm mà ẩn ẩn sợ hãi — hắn sợ là vĩnh viễn sẽ không nói ra điều kiện thứ ba kia, bởi vì hắn sẽ không đem xuyên việt giao cho bất luận kẻ nào.

Đi đến rừng cây bên cạnh, Lạc Dịch lại nghe được thanh âm Diệp Chu gần như nỉ non kêu, hắn gần như bị dụ dỗ mà quay đầu lại.

Người nọ đứng ở dưới cây, ánh mắt tinh thuần chuyên chú nhìn phía bên này.

“Lạc Dịch, nếu ngươi khiến ta mất hứng.” Diệp Chu cười, tươi cười kia tinh thuần không chứa một tia tạp chất: “Cho dù là Lạc Dịch, ta cũng sẽ không buông tha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui