Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

“Đối diện là Tu Du Sơn sao?”

Nói chuyện là một tử y nam tử, diện mạo hiên ngang đứng đầu, thân hình lẫm liệt, mày kiếm mắt sáng, mặc dù không phải vô cùng tuấn tú, nhưng có loại khí thế chính nghĩa không nói nên lời, quả nhiên là anh hùng thiếu kiệt.

Nhưng mà, sau khi nghe được lời khẳng định, nam tử lại mở miệng.

“Đại gia còn phải chờ bao lâu?”

Người phía sau lộ ra biểu tình vô cùng thê thảm. Hỏa Lân Đường đường chủ trừng lớn mắt, làm cho đôi mắt đã to rồi còn trở nên to hơn, có loại ý tứ hàm súc phẫn nộ Nga Sơn sư thái không chút che dấu nhíu mày Thất Tinh Kiếm chưởng môn thần sắc quái dị lại không nói thêm gì Từ Mộc đại sư nhắm mắt ngồi thiền, tựa hồ không nghe thấy Còn các môn phái khác thì quay mặt đi, coi như không hề biết.

Mọi người ở đây đều trong nội tâm thở dài: Bọn họ chọn minh chủ này, tướng mạo đàng hoàng, võ nghệ xuất chúng, lãnh đạo và năng lực càng không thể bác bỏ, ở võ lâm đại hội thì dùng võ, trí, nghĩa, thành tích toàn thắng trong cả bốn tràng đấu đều thuyết phục mọi người, hơn nữa có được Công Thâu tứ gia giúp đỡ, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng thầm thương trộm nhớ. Một minh chủ gần như hoàn mỹ như vậy, nhưng là, có một thói quen cho dù chết cũng không chịu sửa: những lời nói ra so với côn đồ còn lưu manh hơn, hơn nữa còn dùng gương mặt hiên ngang và khí phách kia, lại nói ra những câu làm cho tứ đại môn phái không biết là nên che tai hay là che mặt — rất dọa người, đây chính là minh chủ đại biểu cho toàn bộ võ lâm, thật sự không phải là lưu manh đầu đường xó chợ nhìn là muốn cho một gậy.

“Còn một khắc (15phút) nữa.” Một thanh âm truyền đến từ Thất Tinh Kiếm Môn, Tinh Tranh cúi đầu trả lời minh chủ: “Còn một khắc nữa, Tử Hà vụ sẽ tản ra.”

Tinh Tranh lại yên lặng đi xuống, biến mất trong đám người, giống như một quỷ hồn. Mọi người nhìn thoáng qua Tinh Tranh, tâm chiếu bất tuyên() dời đi ánh mắt.

() Tâm chiếu bất tuyên: Trong lòng đã hiểu nhưng không nói ra

Mười ngày trước, thất tinh kiếm môn truyền đến tin tức, một đệ tử được bọn họ phái đến Luân Hồi Giáo cư nhiên còn sống trở lại, còn có cách tiến vào tổng đàn Luân Hồi Giáo. Thu được tin tức sau minh chủ liền chạy tới thất tinh kiếm môn, nói chuyện với đệ tử tên là Tinh Tranh một ngày trời, minh chủ liền không để ý mọi người phản đối, triệu tập các đại môn phái, quyết định dựa theo cách của Tinh Tranh tấn công vào Luân Hồi Giáo. Tất cả nhưng nghi ngờ về Tinh Tranh đều bị minh chủ cản lại, minh chủ cũng nói với người đứng đầu của các môn phải: Nếu quả thật là âm mưu của ma giáo, hắn sẽ chịu tất cả trách nhiệm, bồi thường tổn thất cho các môn phái Nếu thật sự là không tin, cũng không bắt buộc tham gia.

Chiêu này độc a, các môn phái có chút lùi bước lập tức ngược lại kiên định yêu cầu tham gia. Tinh Tranh có khả năng là âm mưu ma giáo phái tới, nhưng y cũng có phương pháp vào tổng đàn. Diệt trừ Ma Giáo, đây là vinh dự lớn bao nhiêu a, càng đừng nói đến tổng đàn Ma giáo kia có bao nhiêu trân bảo và võ công bí tịch! Nếu không tham gia, lỡ như thật sự đánh bại được Luân Hồi Giáo, bọn họ chẳng phải là ngay nước canh cũng chưa được uống sao. Huống chi là người đứng đầu, minh chủ đã nói, hắn sẽ chịu tất cả trách nhiệm. Huống hồ tất cả mọi người đều tham gia, ta tổn thất ngươi cũng tổn thất, ai cũng không thua thiệt ai.

Vì thế ngoại trừu những môn phái nhỏ không có năng lực, cơ hồ các đại môn phái đều tham dự vào lần diệt trừ Ma Giáo này. Trong đó thất tinh kiếm môn là nhiều nhất, dù sao “Chìa khóa” ở dưới môn phái của bọn họ. Nếu hành động lần này thành công, thất tinh kiếm môn là một trong những người có công lớn nhất, Tinh Tranh càng là một lần hành động liền thành danh. Trong lúc nhất thời, những ánh mắt nhìn về phía Tinh Tranh, ngoại trừ hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu, càng nhiều là ghen tị.

Tinh Tranh cúi đầu trầm mặc đứng giữa mọi người trong thất tinh kiếm môn, lần này trở về, người quen biết với Tinh Tranh đều phát hiện, bọn họ dường như có chút nhìn không thấu “Đại sư huynh”. Bất kể là ai tìm y hỏi về chuyện ở Tu Du Sơn, y đều một mực trầm mặc không nói, chỉ có lúc hỏi cách vào nơi đó mới nói ra.

“Tản ra!”

Một tiếng thét kinh hãi, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Tử Hà vụ nhiều năm ngập tràn trên Ngọc Bích Thủy, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tản ra, cái hồ dường như không có giới hạn trầm mặc xuất hiện ở trước mặt mọi người. Liếc mắt nhìn lại, phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy hình ảnh một đảo, trong mắt mọi người đều chợt lóe lên kích động và tham lam – là Tu Du Sơn, nơi ánh mặt trời và mặt trăng không thể truyền đến, Luân Hồi Giáo tổng đàn.

Trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ có một thanh âm vang lên.

“Chèo thuyền qua. Đừng chạm vào hồ nước, sẽ mất mạng Rơi vào trong hồ, sẽ mất mạng cũng không cần cứu người rơi vào trong nước, sẽ mất mạng.”

Tinh Tranh cúi đầu nói.

Mỗi việc đều có giới hạn. Một khi vượt qua giới hạn đó, trở tay không kịp, vui quá hóa buồn.

“Ngươi không thể tiếp tục như vậy.”

Lạc Dịch nhẹ nhàng nói với người trên giường. Người trên giường nửa cuộn tròn người lại, nhắm chặt mắt, lông mi dày rậm, bởi vì sắc mặt quá mức tái nhợt, ngũ quan xinh đẹp thoạt nhìn liền có phần rõ ràng và trong sáng, đôi môi đỏ mọng như bôi son đầy diễm lệ, lại thêm mơ hồ ảo ảo.

Từ sau lần nổi điên đó, thân mình của Phong Tỏa Vân liền hoàn toàn sụp đổ, sốt cao ba ngày đêm mới hạ. Thân thể càng ngày càng suy yếu, nhưng tinh thần lại càng thêm thần kinh. Lạc Dịch căn bản không dám rời đi Phong Tỏa Vân một bước, sợ sau khi quay lại, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy một khối thi thể.

“Ngươi sẽ khiến ta cảm thấy……”

Lạc Dịch nhìn Phong Tỏa Vân đang hôn mê, thanh âm nhẹ như đang nói chuyện với một quỷ hồn.

“Tồn tại của ta, là một sai lầm.”

Phanh —

Lạc Dịch lập tức đứng lên, nhìn ra phía ngoài. Thanh âm vừa rồi là ảo giác sao? — không phải sấm sét, mùa này làm sao có sấm, nghe giống như một tiếng nổ mạnh. Lạc Dịch cau mày, hắn giống như, đã từng nghe qua ở nơi nào?

Sau đó, có tiếng bước chân nhanh chóng đến gần. Cửa bị đẩy ra, Tiêu Phong Chích đứng trước cửa.

“Giáo chủ còn chưa tỉnh sao?”

Tiêu Phong Chích liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nằm trên giường, vẻ mặt rất sốt ruột.

“Xảy ra chuyện gì……”

“Giờ không phải lúc giải thích.” Trong mắt Tiêu Phong Chích chợt lóe lên một tia do dự, sau đó nói với Lạc Dịch: “Ngươi có thể đi vào cấm địa — không cần phủ nhận, người của ta lần trước thấy ngươi đi vào. Ngươi hiện tại cõng giáo chủ trốn vào đó đi.”

Lạc Dịch chú ý tới từ “Trốn” kia, cho nên hiện tại bọn họ không an toàn sao? Còn không kịp chờ hắn mở miệng, Tiêu Phong Chích liền biến mất ở ngoài cửa.

Lạc Dịch không hề chần chờ, cõng Phong Tỏa Vân. Phong Tỏa Vân hiện tại nhẹ vô cùng, Lạc Dịch không phí bao nhiêu lực liền cõng được, dựa theo an bài của Tiêu Phong Chích mà đi về phía cấm địa. Dọc theo đường đi thường nghe được tiếng kiếm từ xa truyền tới, còn có mùi máu tươi. Lạc Dịch không rảnh đi tìm tòi nghiên cứu, hắn không có chút năng lực để mà tham gia, cho dù có công lược và xuyên việt, hắn chỉ có thể cam đoan mình sẽ không chết, lại hoàn toàn không thể ngăn cản thương vong của những người khác, tỷ như người đang trên lưng hắn, hắn cho dù là thế nào cũng không thể buông ra.

Chạy qua con đường dài, xuyên qua rừng sâu, thần mộc ở ngay trước mắt.

“Quả nhiên là đến đây.” Người nọ lấy tay vuốt thân cây, giống vừa mới thì thầm với đại thụ, quay đầu cười với Lạc Dịch: “Lạc Dịch, chơi vui không?”

Lạc Dịch tiến đến trước mặt Diệp Chu, ngồi xổm xuống thật cẩn thận đặt Phong Tỏa Vân tựa vào thân cây, ngẩng đầu nhíu mắt nhìn về phía người đang đứng ngược sáng: “Ngươi đã làm gì?”

“Lạc Dịch không biết sao?” Diệp Chu một tay vịn thân cây, hơi hơi cúi người đối diện với Lạc Dịch, trong khẩu khí mang theo chút thất vọng, như là tiểu hài tử giận dỗi vì đã mời được người đó tới, người đó thế nhưng lại không biết trò chơi của mình đã bắt đầu, bởi vậy không có tâm tình chơi đùa mà trực tiếp tung đáp án.

“Ta cho chính đạo vào đây.”

Lạc Dịch mạnh đứng lên, không biết là vì ngồi lâu hay là vì quá mức khiếp sợ mà sinh ra một tia choáng váng. Ở thế kỷ 21 đã từng xem qua các loại võ hiệp tiểu thuyết, Lạc Dịch đương nhiên biết, chính đạo có bao nhiêu ân oán và hận ý muốn diệt trừ Ma Giáo bằng được. Nhìn biểu tình lúc đó của Tiêu Phong Chích, liền biết tình huống cũng không ổn, ngay cả giáo chủ cũng không thể không chạy trốn.

“Ngươi muốn hủy diệt Luân Hồi Giáo sao?!”

Diệp Chu hơi nghi hoặc nhìn Lạc Dịch, tựa hồ hoàn toàn không biết hắn vì sao lại sinh khí.

“Đó là một trò chơi.” Diệp Chu nói: “Luân Hồi Giáo là một lợi thế.”

Lạc Dịch căn bản không có tinh lực đi chỉ trích Diệp Chu — bởi vì cho dù có chỉ trích, người kia cũng sẽ hoàn toàn không nghĩ rằng mình đã làm sai cái gì.

“…… Thiên Giới đạo ở đâu?”

Trong đôi mắt Diệp Chu có tia sáng trong suốt lưu chuyển, thanh âm của y rất nhẹ, nhẹ đến mức không chú ý đến tàn khốc bên trong lời nói.

“Không có Thiên Giới đạo.”

Lạc Dịch mở to mắt, nhìn cái phi nhân loại kia, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đều chết hết.”

“…… Vì…… Cái gì?”

“Bởi vì đã trở nên vô dụng.” Lúc nói ra câu nói kia, thanh âm Diệp Chu phi thường bình thản thậm chí không có chút gợn sóng. Y không chớp mắt nhìn Lạc Dịch, chậm rãi tới gần Lạc Dịch, gần gũi đến mức hô hấp gần như chạm vào đối phương.

“Ta bị phá huỷ ‘Tường thành’, dùng ‘Binh’ của ta đánh bại ‘Binh’ của ngươi.” Trong con mắt đen của Diệp Chu tràn đầy tiếu ý: “Lạc Dịch, đến phiên ngươi. Kỳ thật trong tay ngươi vẫn còn một vương bài, có muốn sử dụng nó hay không, bảo vệ ‘Vương’ của ngươi?”

Lạc Dịch còn không kịp nói chuyện, Diệp Chu đột nhiên ôm lấy hắn.

“Cùng nhau đến xem bàn cờ đi.”

Diệp Chu nói xong, liền ôm Lạc Dịch nhảy vào thân cây. Lạc Dịch theo phản xạ nhắm mắt lại, cảm giác như đang xuyên qua cái gì. Lúc mở mắt đã ở trong một mảnh không gian, nơi này có lẽ là bên trong đại thụ, từ trên xuống dưới nổi lơ lửng những điểm sáng màu lục, Lạc Dịch như là cách một tầng thủy tinh trong suốt nhìn ra phía ngoài, còn có thể nhìn thấy Phong Tỏa Vân dựa vào thủy tinh. Lạc Dịch vươn tay muốn đụng vào, lại phát hiện thật sự cách một tầng không biết là làm từ gì.

Xa xa truyền đến tiếng vang, Lạc Dịch cảnh giác nhìn lại, một tử y nam tử dẫn đầu đi ra khỏi rừng rậm.

“Đây là chỗ nào? Đại gia đi lâu như vậy mới nhìn thấy một cái cây!”

Phía sau còn có mấy người. Nữ đạo sĩ bắt đầu không vui mà chỉnh lại ăn mặc, một đại hán khôi ngô thấy Phong Tỏa Vân đang mê man, kinh ngạc kêu ra: “Di? Nơi ấy có người……dư đảng() của Luân Hồi Giáo sao?”

() Dư đảng: kẻ còn sót lại

“Y là Luân Hồi Giáo giáo chủ.”

Thanh âm từ một thiếu niên, Lạc Dịch liếc mắt một cái liền nhận ra đó là ngụy vật từng gặp ở hiệu thuốc.

Câu nói kia vừa ra, toàn bộ không khí liền thay đổi.

Tất cả mọi người đều ăn ý mà tăng tốc độ, đến lúc tới gần, bọn họ không hẹn mà cùng dừng cước bộ. Không khí trong lúc nhất thời có chút tĩnh mịch, tử y nam tử vuốt cằm nói: “Ai nha, Ma Giáo giáo chủ bộ dạng so với một cô nương còn xinh đẹp hơn.”

Lúc nói nam tử còn nhăn lại chân mày, hai mắt thâm thúy, phối hợp với khí chất và dung mạo kia căn bản không giống như là đang đùa giỡn con gái nhà lành, mà là đang vì thiên hạ lo lắng.

Chưởng môn tứ đại môn phái đồng thời nhìn thoáng qua, sau đó thất tinh kiếm môn chưởng môn thử hỏi một tiếng: “Minh chủ, kia……”

“Các ngươi muốn làm gì thì làm đi.” Tử y nam tử phất phất tay, sau đó lui về phía sau: “Đại gia không có hứng thú.”

Ánh mắt bốn người trong nháy mắt liền thay đổi. Diệt trừ Ma Giáo, nếu không loại bỏ được ma giáo giáo chủ thì còn gọi là diệt ma giáo cái gì. Trước không nói giết chết Ma Giáo giáo chủ có thể đạt được vinh dự cực lớn, hơn nữa chỉ có Ma Giáo giáo chủ mới biết được bảo khố của Ma Giáo — huống hồ, có người vụng trộm liếc mắt nhìn Phong Tỏa Vân một cái, thật sự là rất đẹp, Luân Hồi Giáo giáo chủ……

Theo lẽ mà nói, minh chủ có quyền xử lý Ma Giáo, nhưng là minh chủ đã trực tiếp tuyên bố không có hứng thú, như vậy……

“Oanh! Đây chính là Ma Giáo giáo chủ chết tiệt, dám nhốt đệ tử của bổn môn tám năm!” Thất tinh kiếm môn môn chủ bắt đầu gây khó dễ.

“Hừ.” Nga Sơn sư thái lạnh lùng nhìn thất tinh kiếm môn chủ: “Nhốt cũng chẳng là gì, Nga Sơn phái hơn trăm người đều chết trong tay yêu nghiệt này! Ta muốn y nợ máu phải trả bằng máu!”

“Các ngươi ai cũng không thể ngăn cản ta báo thù!” Hỏa lân Đường chủ hét lớn một tiếng: “Thanh Thành của lão tử chính là bị tên ma giáo này diệt môn!”

……

Lạc Dịch một mực nhìn, cho dù khó chịu đến mức ngay cả dạ dày cũng thắt lại, hắn cũng không chịu dời tầm mắt một chút.

Tuyệt sắc thanh niên sắc mặt tái nhợt nằm dưới đại thụ, mặc cho người ta như đánh giá thịt heo mà tranh nhau mua giết, người ra giá cao nhất có thể thu được cái chết hặc thi thể của y.

Diệp Chu vẫn đứng bên người Lạc Dịch, như là chỉ cần Lạc Dịch mở miệng, có thể ngay lập tức thỏa mãn nguyện vọng của Lạc Dịch.

“– Diệp Chu” Lạc Dịch biểu tình vì khó chịu mà mang chút quái dị và vặn vẹo: “Ngươi muốn xuyên việt như vậy?”

“Đúng vậy.” Diệp Chu nắm tay trái Lạc Dịch, không chút nào che dấu khát vọng của mình: “Có nó, ta có thể về nhà.”

“Ta vẫn rất muốn biết.” Lạc Dịch hắc hắc cười rộ lên, mang theo một tia như có như không khiêu khích: “Vì sao không trực tiếp giết ta, ngươi cũng có thể đạt được nó.”

“Lấy không được.” Diệp Chu phi thường thành thực trả lời: “Tài liệu xuyên việt quá mức hi hữu, vậy nên bên trong tài liệu sẽ có dấu hiệu chứng thực. Trừ khi người nắm giữ chủ động đưa cho, những người khác đạt được cũng không thể sử dụng nó.”

Loại điều kiện hạn chế này, quả thực giống như là……

Công lược.

“Công lược?” Diệp Chu nghiêng đầu: “Lạc Dịch kêu nó như thế sao.”

Bất tri bất giác, Lạc Dịch lại trực tiếp nói công lược ra khỏi miệng, hắn vừa định nói cái gì đó, lại phát hiện tình hình đột nhiên biến đổi.

Trong lúc tứ đại môn phái đang giằng co, một mũi nhọn trực tiếp hướng về phía yết hầu của Phong Tỏa Vân. Nếu một đao này rơi xuống, tuyệt sắc thanh niên tuyệt đối sẽ chết.

Lạc Dịch cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà lấy tay bắt lấy lưỡi đao kia, nhưng quên mất mình đang bị nhốt bên trong thần mộc, trực tiếp bị cản bởi vật không biết làm từ gì kia. Mà lúc này, mũi nhọn lập tức bị tứ đại chưởng môn ngăn lại, gió thổi bay tóc của tuyệt sắc thanh niên khiến nó rơi xuống trước ngực.

Lạc Dịch đứng bên trong, một màn vừa rồi khiến hắn đến bây giờ vẫn như cũ chưa phục hồi tinh thần lại, hắn tinh tế thở hổn hển, trong mắt tràn ngập hoảng sợ — Lạc Dịch chết, có lẽ vẫn còn có thể có Lạc Dịch Phong Tỏa Vân chết, trên đời này cũng không còn hài tử hắn tự mình nuôi lớn.

Hắn giương mắt nhìn về phía hung thủ, phát hiện là tên ngụy vật từ lúc ra khỏi rừng vẫn luôn trầm mặc.

Tứ đại chưởng môn đều khiếp sợ, vừa rồi bọn họ thiếu chút nữa để cho Tinh Tranh giết chết Phong Tỏa Vân. Thất tinh kiếm chưởng môn càng phẫn nộ không thể nén, một kiếm này không thể nghi ngờ là đánh trên mặt mình.

“Ngươi! ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không!?”

Tinh Tranh yên lặng nhìn Phong Tỏa Vân, một lúc sau mới trả lời.

“Các ngươi đã đáp ứng, sẽ giao y cho ta xử lý.”

Bốn người đều ngẩn người, lúc trước, bọn họ đã cam đoan như thế này, nhưng lúc đó ai cũng không nghĩ là có thể chân chính bắt được Luân Hồi Giáo giáo chủ. Lúc nãy tranh luận, bọn họ theo bản năng quên đi chuyện này.

Ánh mắt bốn người đều có chút xấu hổ, nhưng để bọn họ nhượng bộ là tuyệt đối không có khả năng. Thất tinh kiếm chưởng môn nhãn tình sáng lên, đây chính lý do tốt nhất a, Phong Tỏa Vân chết trong tay Tinh Tranh không phải tương đương với trong tay hắn sao, lúc trước đáp ứng việc này minh chủ cũng ở một bên, chỉ cần có minh chủ ba người khác căn bản không thể ngăn cản được!

Thất tinh kiếm chưởng môn khụ khụ, đang muốn đắc ý mở miệng, lại phát hiện tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Ma Giáo giáo chủ, liền nghi hoặc nhìn qua.

Có lẽ vì động tĩnh vừa rồi, Phong Tỏa Vân đã tỉnh.

Y mở to mắt, lông mi run nhè nhẹ, lộ ra một mảnh đục ngầu trong mắt, tiếp đó mi mắt như là vô lực chống đỡ lại rũ xuống, sau lại cố hết sức mở ra. Như thế lặp lại mấy lần, y rốt cục có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, bắt đầu nhìn quanh. Tuyệt sắc thanh niên như là không chút chú ý tới tình cảnh suy yếu vô lực của mình, tầm mắt cơ hồ không thể chờ đợi tìm người, sau đó phân rõ từng người. Mỗi một người tiếp xúc ánh mắt của Phong Tỏa Vân theo bản năng muốn tránh né, vì sao?…… không thể nói rõ, chỉ là cảm thấy, rất yếu ớt.

Không phải, không phải, không phải, không phải…… Không phải, cũng không phải.

Lạc Dịch…… Không có.

“Lạc Dịch……”

Biểu tình của Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch nhìn không thấy, nhưng thấy trong mắt bốn người đối diện đồng thời lộ ra không đành lòng và thương hại.

“Lạc Dịch……”

Phong Tỏa Vân hoàn toàn dựa vào thân cây ở phía sau để chống đỡ, y hơi nghiêng đầu, liên tục lặp lại cái tên này, nhẹ nhàng, mềm mại, yếu ớt. Giống như là nhớ kỹ chú ngữ mẫu thân nói cho để xua tan thống khổ, mỗi lần gọi như vậy, dường có không còn cảm thấy thống khổ nữa Giống như là tín đồ đang thành tín cầu nguyện với vị thần tối cao của mình, mỗi lần gọi như vậy, dường như có thể thật sự đạt được đáp lại của “Thần minh”.

“Lạc…… Dịch……”

Ta ở trong này.

Khóe môi Phong Tỏa Vân gợi lên một độ cong mỏng manh, nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.

Trong Thần mộc, Lạc Dịch đứng lên, đầu của hắn trong nháy mắt mê muội, từng câu từng câu không thể khống chế nhảy ra, phảng phất ngay cả đầu óc cũng đông lại.

— Lạc Dịch, vì ngươi mà chết, ta thực vui vẻ…… Vì sao? Có lẽ là bởi vì, ta yêu ngươi……

Lạc Dịch nhìn sang Diệp Chu, lộ ra một tươi cười chân thật đến mức giả dối.

“Chúng ta nói về yêu cầu thứ ba, như thế nào?”

Khóe mắt liếc nhìn bóng dáng Phong Tỏa Vân, trên mặt tươi cười càng phát ra sáng lạn.

Thật đáng tiếc, rõ ràng đều đã tính toán……Quyết đoán vẫn là không được a.

Trăm ngàn lần đừng yêu một gia hỏa tên là Lạc Dịch, sẽ chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui