Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt

Bên ngoài Thần Mộc bốn người còn đang tranh chấp, Tinh Tranh bị điểm huyệt ném ở một bên, một đôi mắt đen trầm mặc nhìn về phía Phong Tỏa Vân đang dựa vào thân cây.

Ngay khi không khí sắp đạt tới cực điểm, tứ đại môn phái chưởng môn đều ngừng lại, trong mắt bọn họ đồng thời chợt lóe lên dị sắc, vẻ mặt có vẻ kinh hoảng — bốn người đều cảm thấy nội lực của mình như bị hút hơn phân nửa.

Trong không khí một tia ngọt vị như có như không.

“Không tốt! Có độc –”

Thất tinh kiếm chưởng môn là người đầu tiên phản ứng lại, lấy tay che mũi, bay nhanh về phía rừng. Cùng thời khắc đó, ba người còn lại cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này trên mặt bọn họ không chỉ là kinh hoảng, mà là hoảng sợ. Bởi vì bọn họ đều thấy được, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trong không khí càng phát ra màu tím sương khói nồng đậm.

Tử Hà Vụ lại đã trở lại! Điều này giống như một lá bùa đòi mạng, khiến bốn người liều mạng chạy đi, ước gì ngay lập tức rời khỏi Tu Du Sơn — bị Tử Hà vụ bao phủ, không dùng đến luân hồi hoàn bọn họ không thể nghi ngờ là chỉ còn đường chết!

Sương khói màu tím biếng nhác lưu động trong không khí, yêu dị vặn vẹo. Chúng nó biếng nhác nhìn chăm chú vào hai người dưới Thần Mộc không thể nhúc nhích, qua một trận, một người trong đó giật giật, đi về phía người kia.

Tinh Tranh chống vai phải đứng trước mặt Phong Tỏa Vân, huyệt đạo còn chưa hoàn toàn cởi bỏ, nửa người vẫn còn bất động, nhưng so với Phong Tỏa Vân chỉ có thể dựa vào thần mộc chống đỡ, đã tốt hơn nhiều – Tinh Tranh thậm chí có thể dễ dàng giết chết người nọ.

“Phong Tỏa Vân……nhìn ta.”

Tuyệt sắc thanh niên tựa trên thân cây, an tường nhắm mắt lại như đang ngủ, hình con bướm nơi khóe mắt cũng không nhúc nhích.

“Ngươi nhìn ta a!”

Tinh Tranh gào thét, giống như con thú bị sa bẫy. Vừa rồi nghe tứ đại môn phái môn chủ tranh đoạt, Tinh Tranh cảm thấy chi bằng để người nọ chết đi, chết trong tay mình — ý niệm này một khi nảy lên trong đầu liền không thể mất đi, tựa như hiện tại, nó ở trong đáy lòng mê hoặc, không ngừng mà châm ngòi thần kinh.

Lông mi Phong Tỏa Vân run rẩy, sau đó từng chút mở ra, hơi ngẩng đầu khiến cho đôi mắt của y vừa lúc đối diện với Tinh Tranh, sau đó bất động. Trái tim Tinh Tranh kịch liệt nhảy lên, sau đó cả người cứng đờ.

Trong mắt người kia chỉ có hỗn độn, tối om không có chút ánh sáng — y đang nhìn chính mình, nhưng không phải nhìn chính mình.

Toàn bộ thân mình Tinh Tranh bắt đầu run rẩy, sau đó quỷ dị bình tĩnh trở lại.

“Phong Tỏa Vân……” Tinh Tranh giơ kiếm trong tay lên, thanh âm ngang bằng nghe như hiện ra một loại trống rỗng quỷ dị: “Ngươi phải nhớ kỹ, người giết ngươi là ta — Tinh Tranh!”

Một kiếm đâm xuống.

Máu tươi bắn ra tô điểm lên trên con bướm nơi khóe mắt, sau đó xinh đẹp mà vạch ra một đường máu. Đôi mắt Phong Tỏa Vân cho dù nhìn thấy kiếm đâm xuống cũng không chút dao động lúc này đang giật giật, một chút ánh sáng quật khởi sâu trong đồng tử. Khóe môi tuyệt sắc thanh niên vẽ ra một tia cười, thỏa mãn nỉ non:

“Lạc Dịch……”

“Hà cớ gì.” Một tiếng thở dài, không biết đến tột cùng là đang nói với ai.

Thân mình Tinh Tranh buộc chặt, nhìn chằm chằm thanh kiếm bị một bàn tay trực tiếp cầm lấy. Rồi sau đó sau gáy truyền đến một trận đau nhức, Tinh Tranh không cam lòng lâm vào hôn mê. Lạc Dịch buông lỏng tay ra, kiếm bị máu nhuỗm đỏ rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

“Lạc Dịch, ngươi xác định muốn làm như vậy sao?” Diệp Chu đứng bên cạnh Lạc Dịch, nhìn về phía Phong Tỏa Vân đang không chút nháy mắt nhìn chằm chằm Lạc Dịch.

Lạc Dịch rũ mắt, tùy tiện lau tay đang bị thương lên người, thanh âm không có chút chần chờ: “Ân.”

Diệp Chu đặt tay lên đầu Phong Tỏa Vân, tư thế mềm nhẹ phảng phất như đang trấn an một hài tử. Phong Tỏa Vân dường như rốt cục ý thức được tồn tại của Diệp Chu, y mê mang hỏi Diệp Chu, ánh mắt lại như trước nhìn chằm chằm Lạc Dịch: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Chu cong khóe mắt, thực vui vẻ cười trả lời: “Ta đang lấy đi trí nhớ của ngươi –”

Con mắt Phong Tỏa Vân dần dần trừng to.

“– lấy đi ký ức giữa ngươi và Lạc Dịch.”

“Không!!!”

Hồng y thanh niên điên cuồng muốn giãy dụa, nhưng toàn thân đều không một chút khí lực, y phẫn nộ nhìn Diệp Chu, hai mắt đã biến thành màu đỏ. Diệp Chu dường như cực khó hiểu mà nhìn y, động tác trên tay nhưng lại không chút tạm dừng.

“Vì sao lại sinh khí? Ta đang giúp ngươi chữa bệnh, chỉ cần ngươi quên Lạc Dịch, bệnh của ngươi sẽ đỡ hơn.”

“Lấy tay ngươi ra!”

Phong Tỏa Vân nhìn chằm chằm Diệp Chu, ánh mắt vô cùng đáng sợ, cái loại cực độ hận ý này khiến người ta không chút nghi ngờ, nếu y có khí lực, việc đầu tiên phải làm chính là xé nát Diệp Chu.

“Là ta yêu cầu như vậy.”

Phong Tỏa Vân cứng người, trong yết hầu lộ ra một tia ùng ục vỡ nát, như là thân thể bị đào ra một cái động lớn, gió lạnh mạnh mẽ xông vào đóng băng toàn bộ lục phủ ngũ tạng. Y gần như trống rỗng quay đầu, nhìn về phía áo xám thanh niên vừa phát ra tiếng, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Lạc Dịch vẫn như trước chà tay lên quần áo, bộ dáng hơi cau mày không kiên nhẫn, như đang phiến táo vì sao đã chà sát như vậy rồi mà tay còn chưa sạch.

“Không…… Lạc Dịch, ngăn cản…… Van cầu ngươi……” Huyết lệ theo khóe mắt Phong Tỏa Vân chảy xuống, làm cho dung mạo tuyệt diễm kia thêm vài phần thê ai, toàn bộ thân mình Phong Tỏa Vân bắt đầu run rẩy, y quen thuộc vẻ mặt kia, thật lâu thật lâu lúc trước, người nọ cũng là vẻ mặt không kiên nhẫn như vậy, sau đó cũng vì muốn tốt cho y mà vứt bỏ y.” Lạc Dịch, đừng…… đừng vứt bỏ ta lần nữa…… đừng rời khỏi ta lần nữa…… Ngươi đáp ứng rồi…… Ngươi rõ ràng đã đáp ứng rồi……”

Lạc Dịch rốt cục ngừng chà tay, hắn nhìn Phong Tỏa Vân, biểu tình ôn nhu không nói nên lời.

“Ân, ta đáp ứng rồi.” Lạc Dịch nhẹ nhàng mà nói, như ngọt ngào thì thầm với tình nhân: “Nhưng là nếu ngươi chưa ‘Từng có’, vậy cũng sẽ không mất đi.”

Phong Tỏa Vân kinh ngạc nhìn Lạc Dịch, chỉ nghe áo xám thanh niên than nhẹ một tiếng, sau đó lộ ra một tươi cười sáng lạn: “Huống hồ ngươi biết rõ, ta là phiến tử, không phải sao?”

— đúng rồi, dù sao ta cũng là phiến tử, không phải sao?

Ngày đó, màu đỏ nhiễm đầy toàn bộ ao sen, tuyệt sắc thiếu niên cầm trường đao trong tay, ngay cả thanh âm cũng chém tan. Đôi mắt Phong Tỏa Vân dần dần trợn to, như sợ hãi đến mức tận cùng, lại như lâm vào ác mộng nào đó, thân thể run rẩy dần dần bình ổn lại, hai mắt đỏ như sắp chảy máu, trên mặt lại đột nhiên bày ra một nụ cười xinh đẹp vô cùng.

“Lạc Dịch, ngươi là của ta, là của ta, là của ta –” Âm cuối nâng cao, nhuộm đẫm mị ý vô tận: “Nột, Lạc Dịch, vì sao lại phản bội ta?”

Tuyệt sắc thiếu niên ôm đầu lâu vào trong ngực, quỷ dị gợi lên cười: Nột, Lạc Dịch, vì sao lại phản bội ta?

“Lạc Dịch, ta lại giết chết ngươi ngươi một lần nữa, được không?” Ma liếm môi, đôi mắt đỏ tươi không chớp mắt nhìn Lạc Dịch, lộ ra cơ khát cường liệt: “Như vậy ngươi sẽ không vứt bỏ ta nữa, như vậy ngươi có thể ở bên cạnh ta mãi mãi.”

Thiếu niên ngẩng đầu, thành kính như đang tế hiến: Lạc Dịch Lạc Dịch, như vậy ngươi sẽ không vứt bỏ ta nữa nha Như vậy…… ngươi có thể ở bên cạnh ta mãi mãi.

“Được.” Lạc Dịch cười đáp lại, giống như bọn họ chỉ đang ước định bình thường thôi.

“Lạc Dịch…… Chờ ta tỉnh lại.” Trong mắt ma một mảnh gợn sóng, y đã bắt đầu hỗn loạn, trong đầu như là thiếu đi cái gì hoặc như thêm một cái gì, nhưng tuyệt sắc thanh niên như trước tươi cười, giống một bông hoa thuốc phiện tỏa ra hương thơm câu dẫn lòng người: “Chờ ta tỉnh lại, ta sẽ……”

Phong Tỏa Vân thanh âm dần dần trầm thấp, cuối cùng mơ hồ đi. Y rũ mắt, quang cảnh liên tục thay đổi, đợi y nhìn kỹ, mới phát hiện đây là tiểu viện ở lâu trung lâu, xung quanh đều là một mảnh hắc ảnh. Chúng nó vây quanh, cười nhạo, ồn ào, cùng với ánh sáng liên tục tới gần, y dùng tay che lại, lại phát hiện trên người đau đớn không chút khí lực, còn có một thân ảnh đang không ngừng gây đau đớn trên cơ thể. Y chỉ có thể cuộn mình thành một đoàn, trơ mắt nhìn bóng tối và ánh sáng cắn nuốt chính mình.

Sau đó…… Sau đó? Sau đó có gì…… Vì sao lại an tâm như thế…… Vì sao lại muốn khóc…… không biết, không nhớ rõ …… thật mệt mỏi, chờ y tỉnh lại, nhất định sẽ nghĩ rõ ràng …… Nhất định phải nghĩ rõ ràng…..

Diệp Chu kinh ngạc nhìn tay của chính mình, đây là ký ức của nhân loại kia sao?

Lạc Dịch cúi đầu nhìn người nọ dựa vào thân cây, từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, như là lâm vào ký ức tốt đẹp nào đó không muốn tỉnh lại.

“Tái kiến, Tỏa Vân.”

Không bao giờ gặp lại.

Huyền phi trợn to mắt nhìn tinh thể trong phòng, trong mắt tràn đầy không thể tin. Lần trước sau khi Toàn Nhi trở về, bộ dáng thất hồn lạc phách, lăn qua lộn lại nói “Không có khả năng” gì đó “Trên đời sao có thể có người như vậy”. Sau khi nàng dỗ Toàn Nhi trở về, thật sự là đứng ngồi không yên, nàng muốn đích thân vào vô danh các tra xét một phen. Chờ đến khi nàng đã vào được, tinh thể trong phòng khiến nàng thiếu chút nữa hét ầm lên.

Huyền phi gắt gao nhìn người bên trong tinh thể, là như thế này sao…… thì ra thứ khiến Hoàng đế trầm mê, chính là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo như vậy — nàng chỉ thừa nhận nam nhân trước mặt là một tác phẩm nghệ thuật, dù dễ nhìn thế nào, cũng chỉ là một tác phẩm nghệ thuật, mà thôi. Nhưng nếu là một tác phẩm nghệ thuật, mà có thể khiến Hoàng đế mê muội mất đi ý chí như thế, thì chỉ có thể là yêu vật, cần phải loại bỏ! Trong mắt Huyền phi tràn đầy ghen ghét nhìn nam tử, nàng phải hủy diệt thứ này!

Huyền phi tìm kiếm xung quanh, thế nhưng không tìm được một chút lửa, vô danh các cư nhiên đều dùng dạ minh châu để chiếu sáng! điều này làm cho huyền phi càng thêm tin tưởng ý niệm trong đầu, nàng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp lấy ra hỏa chiết từ trong người, châm tới gần tinh thể kỳ quái kia. Nàng thử một chút, phát hiện tinh thể mềm mại kia có thể đốt được.

Huyền phi không chút do dự ném hỏa chiết vào tinh thể, sau đó nhanh chóng ly khai, chỉ cần nàng chuẩn bị đầy đủ, sẽ không có người hoài nghi đến nàng.

Trở lại Hiên Vụ Uyển, huyền phi thản nhiên nhìn khói đen phun lên từ xa, nghe tiếng bọn thái giám người hầu ồn áo vội vàng cứu hỏa, nàng nâng chén trà lên, mỉm cười nhấp một ngụm.

Trong tiểu viện, vong phu nhân tìm được giáo chủ của nàng.

Phong Tỏa Vân một thân hồng y, tóc đen cột sau lưng, bởi vì trải qua bệnh nặng, thân mình y càng thêm mềm yếu, phảng phất gió thổi qua sẽ tan đi.

Vong phu nhân càng phóng nhẹ bước chân, như sợ quấy nhiễu đến thân ảnh đơn bạc kia. Cho dù như vậy, bởi vì võ công chênh lệch, Phong Tỏa Vân vẫn như cũ nhận thấy được vong phu nhân đến, hơi hơi quay đầu, lộ ra một đôi mắt xếch, mê mang trong mắt còn chưa tán đi.

Vong phu nhân hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Phong Tỏa Vân trừng mắt nhìn, sương mù trong mắt càng thêm nồng đậm, tầm mắt mờ mịt lại lần nữa nhìn về phía ao, bởi vì đã gần cuối thu, nước trong hồ thu như khoác lên mình một màu thạch bích.

“Ta dường như đang tìm một người……?”

Vong phu nhân dừng một chút, sau đó âm điệu không chút biến đổi hỏi: “Ngươi đang tìm ai?”

“…… Không biết.”

Biết rõ chủ đề này rất nguy hiểm, nhưng Vong phu nhân không thể khống chế mà hỏi tiếp: “Nếu không biết, vì sao còn muốn tìm?”

Gió thổi qua nhẹ dừng ở mặt hồ, giọng nữ tử thanh thúy lạnh lùng phảng phất hòa mình với dòng nước, khuếch tán những gợn sóng, hơi chấn động dòng lũ sâu trong đáy lòng.

“Ta……” Phong Tỏa Vân rũ mắt, con bướm nơi khóe mắt khẽ phẩy cánh: “Ta rất muốn nói chuyện với hắn, rất muốn sờ sờ hắn, rất muốn ôm hắn vào trong ngực, rất muốn –” Nghi hoặc trong đáy mắt tuyệt sắc thanh niên càng ngày càng nồng đậm, y không tự giác há mồm, thanh âm tự phát ra: “– giết chết hắn?”

Vong phu nhân mím chặt môi, bị hắc sa che khuất, cho dù không có hắc sa, Phong Tỏa Vân cũng hoàn toàn không chút chú ý tới vẻ mặt của nàng, y như là hoàn toàn không thể tự kiềm chế trầm mê trong suy nghĩ. Hồng y thanh niên nhìn ao sen cuối thu, môi giật giật, như sắp sửa phun ra một danh tự, lại không phát ra âm thanh gì:

“–?”

Vong phu nhân xoay người rời khỏi nơi này, nàng trở lại bạch đường của Nhân Gian đạo, sau đó liếc mắt nhìn áo xám thanh niên ngồi đối diện đang lộ ra nụ cười sáng lạn.

Mặt Vong phu nhân lập tức lạnh lùng, Tiêu Phong Chích bị Lạc Dịch kéo qua lập tức cảm thấy hô hấp cứng lại, mà Lạc Dịch bị nhắm vào trực tiếp lại không chút nào để ý, hắn buông cờ trong tay, cười tủm tỉm nói với Vong phu nhân: “Ta sẽ ly khai.”

Vong phu nhân như trước mặt lạnh, cả người trực tiếp tản ra khí tức “Ngươi như thế nào còn chưa lăn”. Lạc Dịch không nhìn, tiếp tục mặt dày: “Ta coi như là ân nhân cứu mạng của giáo chủ ngươi, có thể hay không từ Nhân Gian đạo đạo chủ lấy một chút…… Hồi báo?”

Vong phu nhân lạnh lùng nhìn Lạc Dịch, thật lâu sau, mới cứng rắn nói: “Ngươi muốn cái gì.”

“Một chuyện rất đơn giản.” Lạc Dịch cười hì hì nói: “Nàng cấp gia cười một cái?”

Lạc Dịch lập tức cảm thấy sát khí từ đối phương truyền đến, hắn nhanh chóng chạy trốn tới phía sau Tiêu Phong Chích, vẻ mặt đau khổ ló đầu ra: “Không chịu a……Nếu không thì gia cấp nàng cười một cái?”

Sát khí đối diện đột nhiên ngừng lại, chắc là Vong phu nhân cũng hiểu được không đáng phải làm thế với nhân sinh nghèo mạt của Lạc Dịch, Lạc Dịch thở nhẹ một hơi, hắn thật cẩn thận vượt qua Vong phu nhân, chậm rãi lẻn về phía cửa.

Ngay lúc nagng qua hắc y nữ tử, Lạc Dịch nghe được một thanh âm rất nhỏ, công lược thông báo hắn hoàn thành nhiệm vụ.

“Đã xác nhận, công lược vật phẩm nụ cười đến tay, nhiệm vụ cấp C hoàn thành, đạt được 1% tiến độ, tiến độ hiện tại là 77.3%.”

Kỳ thật ước nguyện ban đầu đã không còn quan trọng, quan trọng là người để ý nhất còn sống, không phải sao?

“77.3% ân……” Đi trên đường, Lạc Dịch lười biếng duỗi eo, lấy tay che đi ánh nắng quá mức chói chang.

“Vậy cái cuối cùng, nhiệm vụ cấp S.”

Sở Hà Kỷ giận dữ vô cùng, cơ hồ vào một khắc dập được lửa thì xông vào, lại suýt nữa bị đè bởi phòng sập. Bắc sở Hoàng đế sững sờ nhìn một mảnh phế tích trước mắt, nghĩ thể nào cũng không hiểu, mọi chuyện đang êm đẹp như thế sao tự nhiên lại bốc cháy-lửa cháy lớn như vậy, đừng nói tinh thể và người, ngay cả thiếc cũng bị đốt thành một bãi nước.

Sở Hà Kỷ đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng rống: “Là ai! ai! ai phóng hỏa!? Mau thăm dò cho trẫm!” Sở Hà Kỷ giận đến mức mắt cũng như chảy máu, cắn răng gầm nhẹ: “Trẫm muốn bầm thây vạn đoạn tên kia!!!”

Huyền phi đứng xa xa bên ngoài, dùng cái quạt che khuất độ cong nơi khóe miệng.

Đột nhiên bọn thái giám hoảng sợ một trận, bọn họ thét chói tai, kéo lại tinh thần của Sở Hà Kỷ, sau đó liền phát hiện nguyên nhân. Bắc sở Hoàng đế không dám tin trừng lớn mắt, nhìn đám phế tích còn phun khói kia nhúc nhích, sau cùng như bị ai từ dưới nhấc lên mà bỗng nhiên nổ tung.

Một nam tử trần trụi đứng dậy, nửa người dưới còn mắc trong gỗ cháy đen, chỉ lộ ra nửa người trên gần như hoàn mỹ, làn da tuyết trắng dưới gỗ cháy đen kia càng thêm trắng nõn, trên gương mặt tinh xảo đến mức thần linh cũng phải ghen tị không có chút biểu tình, nếu không phải cảnh tượng không đúng, bọn thái giám đều sẽ thét lên Thiên Thần hạ phàm.

Thiên hạ này chỉ có một người biết, nam nhân tinh xảo không chút tì vết này, lại là một trùng tử.

Tùng hoàn toàn không nhìn đám rối loạn phía dưới, không nhìn Sở Hà Kỷ đang ngây ngốc đối diện, cũng không nhìn Huyền phi đứng phía xa chợt biến sắc. Trùng tử nhắm mắt lại, hít một hơi thật sau, khi mở ra, ánh mắt vô cơ tối om nhìn về phương xa, như là đã xác định được bóng dáng của con mồi.

Y thỏa mãn bắt đầu chuẩn bị lượt săn bắn của mình.

Diệp Chu nhìn xung quanh, cây cối mấy ngàn năm không đổi, cỏ xanh mấy ngàn năm không đổi, đất đai mấy ngàn năm không đổi, mặt trời mọc rồi lặn mấy ngàn năm không đổi. Y ẩn ẩn cảm thấy tâm tình của mình bắt đầu suy sút, lại không biết vì nguyên nhân gì. Y tự nhận định tâm tình này là khó chịu, bởi vì quá mức nhàm chán mà khó chịu, loại khó chịu này từ lúc nhìn qua ký ức của Phong Tỏa Vân sau càng tăng vọt lên.

“Không ai nói chuyện với ta, không ai chơi với ta……Thật nhàm chán.”

Diệp Chu nhắm mắt lại, lại một lần nữa xem ký ức của Phong Tỏa Vân. Y có chút thất lạc, lại có chút oán giận: “Vì cái gì không thể ở cùng ta giống như ở cùng Phong Tỏa Vân, Lạc Dịch?”

Diệp Chu vỗ nhẹ lên một góc trên thân cây, nơi đó có vết máu khô cằn, đó chính là vì chống cự y mà gây ra, cái nhân loại tên Phong Tỏa Vân kia dùng sức rạch lòng bàn tay để lại dấu vết trên thân cây – tình cảm kịch liệt như vậy, Diệp Chu cũng chỉ nhìn thấy trong trí nhớ của Phong Tỏa Vân. Y đột nhiên nhớ tới giao dịch cuối cùng với Lạc Dịch.

“Để Phong Tỏa Vân sống đến khi nào muốn chết thì thôi, sao?……”

Một người nhiều nhất cũng không sống quá trăm tuổi. Ngày đó Lạc Dịch nói với Diệp Chu như vậy: Mấy ngàn năm ngươi đều đợi được, còn sợ mấy thập niên này.

Diệp Chu nghĩ nghĩ, liền đồng ý. Nhưng hiện tại y lại cảm thấy cái cảm giác khó chịu này, từng chút một xâm chiếm toàn bộ cảm quan của mình.

“Thực nhàm chán a…… Lạc Dịch.” Diệp Chu rũ mắt, đôi mắt trong suốt phảng phất như biến ảo dưới tàng cây: “Ta đã phiền chán việc ôm cây đợi thỏ rồi.”

Đột nhiên, Diệp Chu nhăn mày, nhìn về phương bắc. Một lát sau, chân mày chậm rãi giãn ra, sau đó giống như tiểu hài tử rốt cuộc đã tìm được lý do chạy ra ngoài chơi mà cười rộ lên.

“Lạc Dịch, ta đi tìm ngươi.” Ánh mắt Diệp Chu sáng ngời trong suốt, dưới ánh mặt trời xinh đẹp như thủy tinh: “Ngươi không đến tìm ta, ta đành phải đi tìm ngươi.”

Lá cây bắt đầu rung động, Diệp Chu đưa tay vào trong thần mộc, từng chút kéo ra một tia sáng màu lục. Sau khi y lấy ra hoàn toàn, đại thụ đối diện lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy trở nên khô, mục. Trong nháy mắt, cái đại thụ có thể che trời kia chỉ còn lại một tầng vỏ ngoài, là cây màu vàng thưa thớt trên trên nhánh cây. Một trận gió lớn thổi đến, Thần Mộc Hoá thành bụi tiêu tán nơi chân trời, rốt cuộc không còn dấu vết, để lại một miệng hố sâu thẳm.

Diệp Chu chậm rãi mở lòng bàn tay, những điểm sáng màu lục bay ra, tia sáng như rút đi một lớp da bên ngoài, chỉ để lại một hạt phát sáng ảm đạm trong tay Diệp Chu. Nếu Lạc Dịch ở nơi này, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện hạt sáng này không hề khác biệt so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy công lược và xuyên việt, chỉ là độ sáng chênh lệch khá nhiều, phảng phất có thể tắt bất cứ lúc nào. Quang tộc không có sinh mệnh từ cây sẽ chết rất nhanh, nhưng Diệp Chu cũng không để ý, y có đủ thời gian đi tìm Lạc Dịch, sau đó chơi đùa cùng hắn một chút.

Rời đi Tu Du Sơn, đi về phía Phương Nam. Diệp Chu nhìn đường lớn trước mắt, tốc độ của y trong rừng cây rất nhanh, nhưng là đến nơi thực vật thưa thớt y cũng chỉ có thể chậm rãi đi bộ, muốn tìm được Lạc Dịch, y cần phải đi qua một vài thành trấn.

Lúc này, trên đường truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng bánh xe đè lên bùn đất. Chỉ chốc lát sau, một xe ngựa hoa lệ xuất hiện trên con đường lớn. Tiểu đồng lái xe nhìn thấy Diệp Chu đang đứng giữa đường liền kinh hãi, nhanh chóng ngưng lại xe ngựa.

“Chuyện gì?” Trong xe ngựa truyền đến một thanh âm nam tử, hơi mang theo từ tính và biếng nhác, rất là dễ nghe. Tiểu đồng nhìn thấy tướng mạo Diệp Chu liền ngẩn ngơ, sau đó thấy Diệp Chu nhặt lên một cành cây viết lên trên mặt đất.

“Chủ tử, có, có –” Tiểu đồng nhìn Diệp Chu, thật sự là không đành lòng nói ra hai chữ câm điếc: “Có người muốn đi nhờ xe, y, y thoạt nhìn khá đáng thương ……”

Không biết vì cái gì, tiểu đồng theo bản năng biện hộ cho Diệp Chu, người trong xe ngựa tựa hồ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Vải mành bị kéo ra, một bạch y công tử đi ra, khiến người ta chú ý nhất là cặp mắt hoa đào kia, tựa như say mà không say, mang theo xảm giác mông lung mà kỳ diệu. Bạch y công tử nhìn thấy Diệp Chu, trong mắt cũng chợt lóe lên một tia tán thưởng và kinh ngạc, như khó hiểu vì sao một người thanh tú như thế lại xuất hiện ở nơi héo lánh thế này.

Diệp Chu nhìn bạch y công tử, ánh mắt từ quần áo xa xỉ chuyển lên gương mặt đối phương, cuối cùng nhìn vào cặp mắt hoa đào kia. Y nghiêng đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện vui vẻ nào đó mà cười rộ lên.

Diệp Chu cao hứng dùng nhánh cây viết lên trên mặt đất, bạch y công tử bước lên nhìn, cả người nháy mắt cứng đờ.

— a, ta biết ngươi, ngươi chính là người ta đưa [ quang thảo [ hoa rơi ]] Tử Dương thảo a.

—— đến tận đây, âm mưu thứ tư kết thúc ——

������?3m�

Âm mưu thứ năm: Nối liền không dứt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui