Phiêu Du Giang Hồ

“Trước tiên, việc chúng ta cần làm là rời khỏi chỗ này.”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”

“Khi người đưa cơm đến, chúng ta sẽ nhân cơ hội lừa lấy chìa
khóa, sao đó xông ra ngoài.”

“Không, ta cảm thấy vẫn nên giả bệnh sẽ tốt hơn.”

“Nói thật, để mua chuộc được tên đưa cơm giúp chúng ta, không
hề đơn giản chút nào.”

Nằm trên giường, tôi bất giác im lặng trước cuộc bàn luận của
ba người kia.

Mấy tình tiết cũ rích này có thích hợp với chúng tôi không?
Có thích hợp không?

Đáp án là: Đương nhiên không thích hợp.

Nếu thoát ra ngoài bằng cách đó, mọi người chẳng phải sẽ nói
chúng tôi dùng loại thủ đoạn quá lỗi thời hay sao.

“Yên tâm đi”, tôi nở nụ cười với mấy tên nam nhân.

Mặc Nguyệt liếc nhìn, cau mày nói: “Nè, lẽ nào nàng không lo
lắng? Còn nói phải đánh vào mông Tần Ngữ, nàng không sợ sẽ có người đến đập vỡ
đầu nàng hả?”.

Tôi nhún vai: “Tôi đương nhiên rất sợ, nhưng trong ba người
các huynh, khẳng định là sẽ có một người bị đưa đi, không phải là tôi”.

Trên phim chẳng phải đều diễn như vậy hay sao? Bất luận là
thẩm tra hay phán quyết, hoặc là đi bắt người gì gì đó, đều sẽ trải qua công đoạn
xét xử thẩm vấn…

Căn cứ suy đoán của tôi dựa trên mấy bộ phim truyền hình,
Giang Hoài Liễu thích nam nhân, còn ở chỗ tôi lúc này có ba mỹ nam. Cho nên kết
luận cuối cùng sẽ là… nhất định phải có một người bị bắt đi.

Quả nhiên, phía bên kia nhà lao có tiếng bước chân vang lên,
sau đó là một tên nam nhân vẻ mặt lạnh lùng tiến tới.

Tôi nhếch mép cười, đắc ý nói: “Thế nào? Tôi biết…”

“Thượng Quan Tình, chủ nhân của chúng ta muốn gặp ngươi.”

Khóe miệng tôi giật giật, đôi chân run rẩy, nói một tràng:
“Chủ nhân các ngươi muốn gặp ta? Này! Ngươi làm gì đấy hả? Chủ nhân các ngươi
thực ra muốn gặp ba người này nè”.

Nè, ta là nữ nhân có gì đẹp đâu chứ.

Xí! Đưa ta đi làm cái gì chứ?

Đầu óc không đủ thông minh, võ công cũng chẳng thuộc hàng
tuyệt đỉnh.

Người đến liếc mắt nhìn tôi, nhếch mép: “Ngươi bị sao thế hả,
chủ nhân của ta tại sao muốn gặp ngươi là sao ta biết được. Bớt lời đi, mau đi
thôi”.

Cánh cửa được mở ra, vẻ mặt đau thương, tôi ngoái nhìn ba
người kia.

Vẻ mặt ba người lại như muốn nói: “Trăm sự nhờ nàng”.

Này, chí khí nam nhi của các huynh đâu hết cả rồi? Lúc này
hãy vì tôi mà phát huy chút đi. Đừng bắt tôi phải tiếp tục nôn mửa, đừng giày
vò tôi thêm nữa. Các huynh vẫn còn muốn để tôi một mình tiếp tục đối mặt với
Giang Hoài Liễu sao.

Trên đường tiến vào đại viện, tim tôi đập chẳng khác nào trống
trận, cứ “thuỳnh thuỳnh” hát bài “Thấp Thỏm”. Duy chỉ có điều may mắn là, lúc
này là ban ngày, ánh dương rực rỡ, khung cảnh tòa viện hiển hiện rõ ràng trước
mắt tôi.

Trấn an lại, tôi nắm chặt hai tay, lúc này dù có chạy cũng
không được, cho nên tôi đành cố gắng điều hòa cảm xúc, chuẩn bị tâm lý thật tốt
để nghênh đón tất cả.

“Vào thay y phục đi”, dẫn tôi đến trước một gian phòng, tên
hạ nhân mặt không cảm xúc kia nói với tôi.

Tôi cau mày: “Tại sao ta phải thay y phục?”.

Tên hạ nhân chết tiệt lại trợn mắt nhìn tôi, nói: ”Ngươi bệnh
hả, sao ta biết được chủ nhân của ta muốn ngươi thay y phục làm cái gì chứ?”.

Tôi cắn chặt răng, cố nén không thốt ra những lời chửi rủa
cay độc.

Có ngươi mới bệnh đấy! Cả nhà các ngươi bị bệnh! Vả lại còn
bị mắc chứng đục thủy tinh thể dẫn đến suy nhược thần kinh nữa! Hừ!

Bước vào trong phòng, tôi nhanh tay đóng cửa, bắt đầu nhìn
ngang ngó dọc xung quanh tìm đường thoát thân. Nhưng cuối cùng đành phải thất vọng
ôm lấy y phục mà thay.

A a a. Đồ lang sói! Cửa sổ cũng đóng chặt, tôi cố gắng mở,
cuối cùng phải dùng đến cả nội lực, hao tổn biết bao nhiêu mà vẫn không cách
nào mở được.

Đồ táng tận lương tâm, mắc bệnh điên cuồng, nhất định là hắn
dùng thép gài vào rồi!

Thay xong y phục, tôi cúi đầu nhìn xuống, bất giác trầm trồ
cảm thán: “Đẹp quá”.

Đương nhiên là tôi nói y phục.

Tên Giang Hoài Liễu kia chắc chắn đang rất hiếu kỳ. Hiếu kỳ
muốn biết tôi mặc đồ của nữ nhi sẽ có bộ dạng như thế nào. Chắc chắn lúc đầu hắn
không nhận ra tôi là con gái, cho nên lúc này mới muốn chứng thực một chút đây
mà.

Hiên ngang ngẩng cao đầu, tôi nhấc chân bước ra.

Ha ha, Giang Hoài Liễu ngươi muốn nhìn thì ta cho ngươi
nhìn.

Nói cho ngươi biết, nữ hiệp ta dù có giả trang thế nào, cũng
khoác trên mình tầng tầng anh khí, thập toàn thập mỹ.

Ta vốn mang khí chất bậc bá vương trời sinh, các ngươi hiểu
không.

Tên nam nhân mặt không cảm xúc đứng bên ngoài cửa nhìn tôi,
đột nhiên mặt đỏ tưng bừng, nói một câu: “Hóa ra ngươi là nữ nhân”.

Tôi cười: “Nữ nhân giang hồ thích cải trang nam nhi, có gì
kinh ngạc chứ”.

Nói xong liền cùng hắn đi đến chỗ của Giang Hoài Liễu.

Đó là một hoa viên rất lớn, hạ nhân đưa tôi tới liền lập tức
rời đi.

Trong hoa viên này, tuy tiết trời đã có chút xấu đi, nhưng
hoa vẫn kiên cường nở rộ. Tiến về phía trước mấy bước, tôi liền bắt gặp một
hàng liễu, tôi nhớ hình như những cây liễu thần kỳ nơi đây bốn mùa đều xanh tốt
rủ xuống khắp nơi che trùm mặt đất, tôi không thể không giơ tay ra vén liễu tìm
đường.

Đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này cũng có chút lãng mạn.

Tâm trạng không kìm nén được bất giác cảm thán: Giang Hoài
Liễu thật hiểu phong tình.

Tôi men theo con đường nhỏ quanh co, nhìn thấy một dòng sông
nhỏ, trước mặt có một đình viện be bé, bên trong, rèm vải khẽ tung bay, như thật
như ảo, mang đến cho người ta một thứ cảm xúc mông lung khó tả.

Có người đang gảy đàn, trong mơ hồ có thể thấy bóng người đỏ
tựa như Giang Hoài Liễu, thật giống như tiên nhân giáng trần.

Trái tim đột nhiên thảng thốt, trong lòng thoáng rung động.

Cảnh tượng như thế này, bất luận là ai cũng đều sẽ nhớ mãi
trong lòng.

Bước về phía phát ra tiếng đàn, tôi dừng lại phía ngoài đình
viện, không tiến vào trong nữa. Nếu mạo muội bước vào lúc này, dứt khoát sẽ khiến
người ta cảm thấy mình không được lễ độ, cho nên tôi chỉ đứng bên ngoài, lặng lẽ
thưởng thức tiếng đàn.

Chẳng biết khúc nhạc mang tên gì, nhưng nó như dòng suối
trong mát mang đến cho người ta cảm giác mới mẻ ngọt ngào vô cùng.

Người bên trong khẽ nói với tôi: “Cô nương, đã đến rồi, hãy
vào đàn một khúc đi”.

Tôi khẽ đưa tay vén rèm vải bước vào bên trong, mỉm cười hồi
đáp: “Thượng Quan Tình tôi kỹ nghệ kém cỏi vụng về”.

Giang Hoài Liễu khẽ khàng ngước lên, nhìn thấy tôi thì chớp
mắt liên tục, một lúc sau mới cười nhạt nói tiếp: “Cô nương quả là xinh đẹp như
tiên nữ, chẳng trách khi cải trang thành nam nhân, lại khiến tại hạ rung động
mãi không thôi”.

Tôi cười, vén tà áo ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh hắn.

“Giang công tử trêu đùa rồi. Công tử đã thích nam nhân như vậy,
mỹ nữ dù có muôn ngàn sắc đẹp, công tử trông thấy cũng chỉ chán nản ủ ê mà
thôi, chẳng phải thế sao?”

“Cô nương, đàn một khúc đi”, Giang Hoài Liễu thu tay lại,
nói với tôi.

Tôi cau mày, không khách khí nói: “Vậy đành xin chịu kém cỏi
rồi”.

Tôi ấy à, chính là đang cố gắng vượt qua mặc cảm, rõ ràng biết
kỹ thuật của mình không tốt, nhưng vẫn muốn tỏ vẻ. Ai bảo tôi là người của thời
đại mới, thích thể hiện cơ chứ.

Những ngón tay lướt trên dây đàn, lần thứ hai ở thời cổ đại
tôi đàn khúc “Thương hải nhất thanh tiếu”.

Đối với khúc nhạc này, tôi luôn có một cảm hứng mơ hồ nào
đó.

Tôi cảm thấy, đây chính là tấm hình phản chiếu của nhân sĩ
giang hồ.

Giang Hoài Liễu, sợ rằng hắn sẽ không ngờ được tôi sẽ đàn một
khúc nhạc như thế.

Tôi ngồi trên ghế, đặt cây đàn lên chân, tư thế này là thoải
mái nhất.

Ôm cây đàn, tôi hắng giọng, bắt đầu cất lời ca.

Biển xanh cười ngạo nghễ,

Đôi bờ sóng triền miên.

Đời bồng bềnh trôi nổi, vui hiện tại an nhiên.

Trời xanh kia mỉm cười,

Sóng cuồng ngập thế gian.

Chuyện chẳng thua thế sự, hoàng thiên đã rõ ràng.

Giang sơn đang mỉm cười, mưa khói bay cuối trời.

Khi cuồng phong sóng tận, bụi trần thế biết bao nhiêu.

Gió mát đang tươi cười, trên kiếp sống cô liêu.

Mảnh tình xưa còn lại, bơ vơ áng mây chiều.

Giang Hoài Liễu nhìn như đóng đinh vào tôi, nhãn thần di
chuyển liên tục, biến đổi không thôi. Mãi đến khi tôi kết thúc khúc nhạc, Giang
Hoài Liễu mới đến chúc tôi một chén rượu, nói: “Không ngờ cô nương lại có niềm
say mê như thế. Chén rượu này, ta kính cô nương”.

Tôi cười, không khách khí nhận lấy chén rượu rồi nói với hắn:
“Vốn chỉ là kẻ tục nhân giang hồ, biết qua loa chút ít, quá khen, quá khen rồi”.

Gió thổi tấm rèm vải phất phơ, giữa làn gió phiêu động, lá
liễu tung bay, một chiếc là mới nhú bay vào chén rượu của tôi, tôi cúi đầu nhìn
chiếc lá màu xanh bé nhỏ đang lững lờ chuyển động trong chén nước.

Giang Hoài Liễu nhìn thấy liền nói: “Ta giúp cô nương đổi
chén khác”.

Tôi lắc đầu, ngửa mặt uống cạn chén rượu, chất men chua cay
nhanh chóng len lỏi vào tâm can phủ tạng: “Rượu ngon! Cuối thu trời đã chuyển lạnh,
còn có thể trông thấy liễu xanh mới nhú, rơi xuống chén rượu nồng, không phải
như một điềm báo gì sao?”.

Giang Hoài Liễu vô cùng hào hứng, chau mày hỏi tôi: “Điềm
báo gì?”.

Tôi nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng muốt: “Sơn cùng thủy tận,
sợ tận đường, lá liễu mới nhú, lại mùa xuân”.

Giang Hoài Liễu mỉm cười khó hiểu, sau rồi lại phá lên cười
ha hả, vội vỗ tay: “Tuyệt diệu! Tuyệt diệu thay!”.

Tôi cúi đầu, lại uống một hớp rượu.

Kỳ thực, trong lúc uống rượu, tôi cũng có ngó nghiêng phân
tích vài lượt. Tính đến cái sự to lớn của tòa viện này thì cũng đủ để tôi phải
chạy đúng ba canh giờ. Cho nên muốn thoát khỏi đây, tôi cần ít nhất ba canh giờ
được ở một mình mới do thám xong xuôi đường đi lối lại. Việc này rõ ràng là
không thể.

Vì vậy, tôi đã nghĩ đến phương án thứ hai, suy đoán vị trí
căn phòng mà Tần Ngữ đang ở. Nếu tôi có thể tìm được Tần Ngữ, hỏi rõ ràng rốt
cuộc hắn muốn làm cái gì, và đàm phán với hắn thì cũng có khả năng sẽ chạy
thoát được, nhưng nếu đàm phán thất bại, hậu quả thật khó lường.

Suy đi tính lại, tôi cảm thấy chỉ còn một cách khả thi nhất.

Đó chính là… chơi với Giang Hoài Liễu một canh bạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui