Phiêu Du Giang Hồ

Hãy cho tôi một khẩu súng liên thanh, tôi muốn xuyên không về
thời Dân quốc để kháng Nhật.

Hãy cho tôi một con tàu vũ trụ, tôi muốn ngồi trên đó đến
sao Hỏa tìm người ngoài hành tinh.

Tôi muốn đàm đạo với trùm tổ chức khủng bố về hòa bình thế
giới.

Tôi muốn tham dự hôn lễ của người phụ nữ xấu nhất hành tinh
với ca sĩ mà tôi thần tượng nhất.

Tóm lại, Thượng đế ơi, hãy đến đưa tôi đi, hãy để tôi rời khỏi
nơi này.

“Tiểu thư, người nên mặc bộ y phục này đi. Nếu không Tả Thân
vương lại trách tội chúng tiểu nhân.”

Bộ y phục đặt trước mặt tôi lúc này nhìn sao mà nguy hiểm
như bom vậy. Nực cười, bộ trang phục đẹp như thế lúc bình thường lại cần mặc đến
sao?

“Rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu?”, tôi cảnh giác hỏi.

“Nô tỳ không biết.”

Trong lòng xuất hiện một dự cảm, dự cảm rất không lành. Kể từ
khoảnh khắc tôi oai phong lẫm liệt bị cướp đi nụ hôn đầu, Giang Tả sau khi đẩy
cửa ra khỏi phòng, thì trong lòng tôi luôn tồn tại dự cảm này.


Mưa núi quét đến đánh sập lầu hả?

Mấy ngày này hoàng cung rất loạn. Cái vị phi tử gì gì đó dường
như vì đắc tội với Giang Tả nên bị Hoàng đế thờ ơ lạnh nhạt. Huynh muội Mộ Dung
thì tuyệt nhiên không thấy xuất hiện nữa. Nhưng đám nô tỳ thái giám lại bận bận
rộn rộn chuẩn bị cho buổi tuyển lựa phi tần.

Tại sao phải tuyển lựa phi tần?

Đương nhiên là tạo điều kiện cho người đó có cơ hội biểu diễn
tài năng trí tuệ của mình trong kinh thành. Vốn chỉ là trò tiêu khiển thôi,
nhưng ai bảo một lời của Vương gia xe trăm ngựa kéo cũng chẳng đuổi kịp. Tin tức
nhanh chóng được truyền đến hoàng cung, Hoàng đế nước mắt nước mũi đầm đìa, cảm
động nói: “Nhi tử cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi. Tất cả hãy chuẩn bị! Tuyển
lựa phi tần!”

Lời nói dứt khoát, động tác nhanh gọn, khiến Giang Tả trở
tay không kịp.

Cũng vì thế, mấy ngày này Giang Tả cứ thấy tôi ở đâu là lại
giương ánh mắt căm hận trừng trừng nhìn tôi rồi lập tức xoay người bước đi. Chỉ
là tôi có chút khó hiểu, Giang Tả nhất định không thể bị người khác sắp đặt. Chứ
nếu không, lão Hoàng đế đã không chịu để nhi tử của mình đi làm sơn tặc rồi.
Cho nên nhất định là hắn đang âm mưu khiến cho thiên địa kinh hoàng mà quỷ thần
than khóc.

“Tỉ võ chiêu thân!”

Tôi há hốc miệng, kính phục sự lợi hại của Giang Tả! Sơn tặc
quả nhiên là sơn tặc, thân vốn là Hoàng tử, cho nên dù có làm sơn tặc thì cũng
phải là “sơn tặc Hoàng tử”. Và đương nhiên, nếu không phải tuyển lựa phi tần
thì cũng là tuyển chọn “trại chủ phu nhân”.

Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến tôi, lúc nào tôi cũng
giương cao phẩm chất tốt đẹp, quyết định rời xa bốn huynh đệ Âu Dương, ở lại
hoàng cung an dưỡng mấy ngày. Thế nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như tôi
tưởng.

Trước tình hình hiện tại mà nhìn nhận thì mọi thứ đều chẳng
có gì lạc quan.

“Nói cho tôi biết, Vương gia của các người đang ở đâu?”

“Nô tỳ không biết.”

Tôi bốc hỏa! Nha đầu đáng ghét, vậy cô biết cái gì? Hỏi cái
gì cũng không biết, không biết!

Được thôi, kẻ không biết không đáng phải chết, bởi có chết
cũng như không. Cho nên tôi đồng ý thay y phục rồi đi theo a hoàn. Càng đi tôi
càng cảm thấy có gì đó không ổn.


Đây có vẻ không phải đường tới chính điện, lẽ nào không phải
là đi gặp Hoàng thượng? Nơi này sao lại giống như địa điểm tổ chức săn bắn vậy.

Đi được một lát, không gian đột nhiên trở nên thoáng đãng,
trước mắt tôi xuất hiện một lôi đài rất lớn. Tuy có chút lộng lẫy không giống
lôi đài lắm nhưng bà cô tôi vẫn cứ đoán định đây chính là lôi đài.

Đám người vây bên dưới đang mỉm cười, sau đó có vài người ngồi
xuống, dáng vẻ cao quý.

Ha ha! Lúc này mà tôi còn không hiểu ra trong khung cảnh như
thế sẽ phải làm gì thì tôi vô cùng hối hận khi mình là một cây nấm hương thông
minh cơ trí.

Đây là buổi tiệc gặp mặt sao!

Tôi thấy đám huynh đệ Âu Dương đang ở phía xa xa. Bốn người
cũng nhìn thấy và nháy mắt ra hiệu với tôi. Lẽ nào các người tập trung đầy đủ ở
đây để rút gân tôi?

Lại nhìn sang chỗ khác, một bộ y phục thật đẹp, họa tiết
tinh tế gọn gàng… A! Không! Chàng trai tuyệt đẹp mặc trang phục hoa lệ kia
không phải là Giang Tả đấy chứ.

Giang Tả vừa nhìn thấy liền ném một nụ cười về phía tôi. Đây
là phiên bản chàng Monalisa mới sao?

Tập đoàn da gà da vịt trên người tôi đã anh dũng hy sinh.
Tôi than thở, hóa ra mỉm cười cũng là một loại vũ khí giết người.

Giang Tả bước đến nắm tay tôi. Tôi đứng một bên, kinh hoàng
khiếp đảm trước uy phong của Hoàng đế cổ đại, liền nhẹ bước cánh sen xích lại,
thì thầm hỏi Giang Tả.

“Muốn tôi mặc thế này, huynh định làm gì?”


“Đương nhiên là muốn nàng tham gia tuyển phi rồi.”

“Xí, huynh bệnh hả. Tôi nói là muốn tham gia sao?”

“Ai bảo họa này do nàng gây ra. Dù sao ta cũng tâu với phụ
hoàng rồi. Nếu nàng không tham gia, ta không dám đảm bảo cho sự an toàn của
nàng và bốn huynh đệ Âu Dương gia đâu.”

Cười…

Nhất định Giang Tả đang cười…

Chắc chắn một trăm phần trăm hắn đang cười mờ ám.

Tên sơn tặc đáng chết! Đồ vương tử xấu xa, lại dám uy hiếp
tôi.

Được thôi, được thôi, cái này gọi là trên có chính sách, dưới
có đối sách.

Tiểu gia tôi đây xuyên không thì đã xuyên rồi, còn có thứ gì
mà chưa từng nhìn thấy? Tuyển lựa phi tần đã là gì chứ, tôi tham gia.

Tôi không tin người như tôi cũng có thể trúng tuyển.

Đến đi!

Tôi xuyên không rồi thì còn sợ ai nữa chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận