Phiêu Du Giang Hồ

Miễn cưỡng bước vào vòng đấu thứ hai, tôi chợt kích động muốn
ngửa mặt nhìn trời mà cười lớn.

Tỉ văn, a a, ha ha ha ha!!!

Phải vẽ tranh, còn phải làm thơ. A ha ha! Nhất định các
huynh biết tôi thích vẽ thứ gì nhất phải không?

Không sai! Không sai!

Tôi sẽ vẽ một cây nấm hương xinh đẹp, sau đó viết thêm một
câu chú thích bên dưới: Tôi là cây nấm hương xinh đẹp.

Nhưng, hắn yêu cầu tôi làm thơ.

Hoang đường! Tôi không biết làm thơ, còn nếu dùng lại thơ của
cố nhân thì tôi sẽ bị xếp vào loại phá hoại lịch sử. Tội danh này vô cùng
nghiêm trọng, có khi phải xuống địa ngục đấy. Cho nên, tôi quyết định phải nắm
lấy cơ hội tẩu thoát tuyệt vời nghìn năm khó thấy này.

Trải giấy, tôi bắt đầu vẽ với sự phối hợp giữa màu xanh biếc
và màu vàng.

Có lẽ trông thấy tôi chăm chỉ nghiêm túc như vậy, nên Giang
Tả rất hiếu kỳ, vươn dài cổ ra nhìn.

Tôi mỉm cười đắc ý, tiểu tử, bà chị đây chăm chỉ thế này, bộ
dạng đó cũng dọa người được đấy.

Múa bút, tôi tập trung vẽ lên giấy, vẽ xong tôi còn phóng
khoáng để thêm hai câu thơ.

Sau đó tôi phát hiện mình là người vẽ nhanh nhất, đành chán
nản ngồi đợi người khác vẽ xong. Sau đó Hoàng đế bắt đầu đi thẩm định, từng bức
họa đẹp mắt lần lượt trưng lên trước mặt ông ta. Đến khi thị vệ cầm tác phẩm của

tôi lên, tôi thấy tay hắn rõ ràng đang run cầm cập.

Hi hi, tiểu tử, bị rung động rồi sao. Tiểu gia tôi chính là
vẽ bằng thực lực đấy.

Lúc này, Giang Tả đột nhiên lớn tiếng nói: “Mở ra cho mọi
người xem đi”.

Tôi nghiêng đầu, thấy khóe miệng tên thị vệ bắt đầu co giật,
cả cơ thể đều run cầm cập.

Tôi chau mày, làm cái gì thế hả, không phải hắn phát bệnh
đúng lúc này đấy chứ? Không cần phải thế đâu, tranh của những người khác còn
chưa giơ lên hết mà.

Tôi nghe thấy tiếng phụt trà của ai đó.

Vả lại âm thanh ấy ở rất gần Giang Tả, chắc là trà đang mắc
trong họng rồi.

Hả? Các vị huynh đệ tỷ muội hỏi tại sao bức tranh của tôi lại
có sức lay động như thế phải không?

Các vị đã thành tâm thành ý hỏi như thế, vậy thì Thượng Quan
nữ hiệp tôi đây cũng đại pháp từ bi mà nói cho các vị biết.

Tôi vẽ một con ba ba có mai vàng rất lớn và một con rùa có
mai màu xanh biếc cực to.

Trên đó viết “Ba ba ngàn năm, rùa già vạn năm”.

Đợi đúng lúc thị vệ giở bức tranh ra, tôi đột nhiên muốn cất
lên lời thoại xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang cung đình.

Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…

Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…

Tiếng “lách tách” chợt vang lên trong lồng ngực khiến trái
tim tôi trở nên lạnh buốt.

Tôi điên rồi sao, nhất định là tôi điên rồi.

Tôi hiên ngang vẽ bức tranh rùa và ba ba, mà không nhớ rằng
mình đang ở thời cổ đại. Lại còn đang đứng trước mặt Hoàng đế nữa chứ.

Đã thế còn ngốc nghếch chêm thêm câu “rùa già vạn năm” vào bức
tranh.

Rùa già vạn năm đang ngồi trên ngai vàng trước mặt tôi đây
nè. Khi quét ánh mắt về phía bốn huynh đệ Âu Dương, tôi nhìn thấy bốn bóng hình
đó sao mà thê lương.

Xong rồi, tôi chết chắc rồi!

Xung quanh tĩnh lặng như tờ, tôi biết tất cả mọi người đều bị
chấn động.

Họ là những người thông minh, cho nên đợi tới lúc tôi nghĩ đến
thì họ chắc chắn cũng nghĩ đến rồi.

Tất cả đều im lặng, chỉ thấy Giang Tả không do dự quỳ xuống

trước mặt Hoàng đế, cao giọng nói: “Cung chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương”.

Hoàng đế liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn tôi. Tiếp đó nở nụ cười,
nói: “Trẫm cảm thấy cô nương này thật hiếm thấy trên đời. Quả nhiên rất to
gan”.

Tôi đột nhiên bị dọa cho như thế, đến thở cũng không dám nữa,
sợ thở mạnh quá sẽ rơi mất não.

Hoàng đế trầm ngâm giây lát, lại nói: “Hay cho câu vạn thọ
vô cương. Vòng đấu này, Thượng Quan Tình thắng”.

Tôi bắt đầu thấy vui vì não của vị Hoàng đế này không quá
siêu việt thì lại lần nữa muốn rơi xuống đáy vực vì nhận ra rằng mình vừa chiến
thắng.

Lúc bước xuống lôi đài, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi. Huyệt
đạo của bốn huynh đệ Âu Dương cuối cùng cũng được giải, hung hăng xông đến bên
cạnh tôi.

“Ta nên nói nàng không có óc, hay nên nói nàng không biết
suy nghĩ đây?”, Âu Dương Thiếu Nhân vừa lao đến đã mắng té tát.

Đây… là ý gì thế?

“Tiểu Tình, nàng biết hành vi của nàng vừa rồi là gì không?
Là khi quân phạm thượng, hạ nhục quân vương!…”, Âu Dương Y miệng tụng niệm
không ngừng.

“Đồ ngốc!”, Âu Dương Huyền vẫn mang bộ mặt chết người như thế.

“Híc híc, Tiểu Tình, vừa rồi nguy hiểm quá. Ta còn sợ nàng sẽ
xảy ra chuyện”, Âu Dương Thiếu Nhiên xót xa nói.

Mấy người cứ bô lô ba la khiến tôi đau hết cả đầu. Một giọng
bạo phát truyền đến: “Thượng Quan Tình!”.

Giang Tả nổi giận đùng đùng, hung hăng lao đến, tôi vừa định
cầu cứu thì bốn huynh đệ Âu Dương đã vô cùng không trượng nghĩa rút lui ngay, bỏ
tôi đơn thương độc mã một mình.

Một đám lang sói kiêu ngạo vô lương tâm!


“Thượng Quan Tình, nàng muốn chết hả?”, sắc mặt Giang Tả vô
cùng đáng sợ, dọa tôi lúng ba lúng búng không nói nên lời.

“Tôi… tôi không cố ý mà.”

Chợt thấy cánh tay Giang Tả giơ lên, tôi sợ hãi lập tức nhắm
chặt mắt.

Cảm giác đau đớn tôi sẵn sàng chấp nhận không những không ập
xuống, mà thay vào đó, tôi lại thấy mình đang rúc vào một vòm ngực ấm áp tuyệt
vời.

Giang Tả ra sức ôm chặt lấy tôi, giọng nói có chút run rẩy:
“Nếu vừa rồi nàng bị phụ hoàng xử chết, nàng bảo ta… bảo ta biết làm thế nào,
ta rất sợ. May mà phụ hoàng biết nàng không cố ý”.

Tôi chợt thấy kinh ngạc trước biểu hiện yếu đuối không dễ thấy
này của Giang Tả. Rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng toát ra từ cơ thể của hắn,
tôi mỉm cười.

“Xin lỗi, thỉnh thoảng có lúc tôi không được sáng suốt, để
huynh phải lo lắng rồi.”

“Đồ ngốc, nàng phải học cách tự bảo vệ mình chứ”, Giang Tả
luồn tay vào mái tóc tôi, rầu rĩ nói.

Tôi khẽ khàng vỗ vai hắn an ủi.

Tên tiểu quỷ này vẫn còn là con nít thì phải. Oạch! Nhưng rõ
ràng đầu óc tên tiểu quỷ này so với đầu óc của nấm hương ngàn năm tôi đây cũng
khá ổn đấy.

Sau chuyện lần này, thứ tôi căm hận nhất chính là rùa và ba
ba. Hay chính xác hơn, mỗi lần nhắc đến “Ba ba ngàn năm, rùa già vạn năm”, tôi
đều đau buồn nhớ tới Giang Tả và ông bố Hoàng đế kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận