Phiêu Du Giang Hồ

Nửa tháng trôi qua, sau quãng thời gian gọi là huấn luyện cấp
tốc ấy, Đại hội võ lâm cuối cùng cũng đến. Khi đó tôi mới giác ngộ thế nào gọi
là chết trong biển người.

Thật không dám bảo đảm, thành quả của thời gian huấn luyện một
con gà mờ là tôi đây liệu có giúp được gì không nữa.

Ngồi ở vị trí dành cho thượng khách, tôi rất muốn khóc.

“Âu Dương Thiếu Nhân, nhất định tôi phải lên võ đài để tỉ
thí sao? Huynh xem ả đàn bà kia, đầu chẳng có tóc gì cả.”

“Ả ta là chưởng môn phái Nga Mi đấy”, Âu Dương Thiếu Nhân trừng
mắt nhìn tôi, nói.

“Đúng, chính là ả, tôi nghĩ đấu với ả ta, chẳng cần dùng đến
một chiêu thì tôi đã có thể đi gặp Diêm Vương rồi. Còn người bên kia trông cũng
bé hơn tôi nhiều đấy.”

“Đó là thiếu chủ Mã Gia Bảo”, Âu Dương Thiếu Nhân tiếp tục
trừng mắt nhìn tôi.

“Haizzz, nếu phải đấu với hắn, tôi đoán chỉ cần hắn ra một
chưởng thôi, cũng đủ khiến tôi tàn phế cả đời”, tôi khóc lóc than vãn.

Mẹ ơi, con muốn về nhà, hu hu…

“Thượng Quan Tình, nàng cũng quá coi thường Âu Dương gia
chúng ta rồi đó. Chúng ta nói nàng thắng, nàng nhất định sẽ thắng”, Âu Dương
Thiếu Nhân bình thản nói.

“Đừng lừa người nữa đi, không phải huynh đánh, đương nhiên
huynh có thể nói vậy”, tôi vạch trần huynh ấy.

Âu Dương Thiếu Nhân, huynh nhất định còn hận tôi đã đá huynh

xuống núi, đang muốn trả thù tôi phải không?

Âu Dương Thiếu Nhân như đã nhìn thấu những suy nghĩ của tôi,
ngán ngẩm nói: “Nàng yên tâm đi. Ta không để thanh danh của Âu Dương gia chúng
ta thành trò cười đâu. Vả lại, trả thù nàng quá đơn giản đối với ta”.

Tôi nhếch mép, trong lòng thầm mắng: Đồ kiêu căng!

Tôi còn đang định nói mấy lời để từ biệt cuộc sống của mình
thì đột nhiên tiếng trống vang lên phía dưới nuốt hết cả lời tôi định nói. Trên
võ đài là một lão nhân thân thể tráng kiện, haizzz, thân là minh chủ võ lâm mà
lại đến muộn.

Sự xuất hiện của lão nhân đó khiến tôi như lạc vào một cảnh
quay trong phim. Tôi nhớ đến ti vi lúc chiếu cảnh này, mấy lão minh chủ võ lâm
đều nói cái gì mà: “Các vị anh hùng hảo hán trong võ lâm, cảm tạ các vị đã nể mặt
lão mà tham gia Đại hội võ lâm năm nay…”.

Nhưng bất ngờ là, khi lão nhân đó bước lên võ đài, lão lớn
tiếng nói: “Các vị anh hùng hảo hán trong võ lâm, cảm tạ các vị…”.

Ha ha! Ha ha ha! Buồn cười chết mất, lão nhân đó nói như vậy
thật!

Âu Dương Thiếu Nhân quay sang nhìn tôi giống như đang nhìn
quái vật, nói: “Thượng Quan Tình, nàng bị điên à?”.

“Không! Không có gì!”, tôi vội vàng nín cười, vì phát hiện
ông già minh chủ võ lâm này đang liếc mắt nhìn mình, theo kinh nghiệm của bản
thân thì khi ông già này thể hiện như thế tức là ông ta không thích đùa.

Một nhóm người đứng xếp hàng trên võ đài, lại có rất đông
người đứng ở bên dưới. Tôi bị dọa, đúng là bị dọa đến suýt ngất. Ôi mẹ ơi! Mấy
người này người nào người nấy đều võ công cao cường, siêu lợi hại. Tôi chắc là
không ổn rồi. Muốn khóc quá đi mất.

Cuối cùng thì…

“Tiếp theo xin mời Thượng Quan nữ hiệp đấu với ngọc nữ Trình
Thanh.”

Biển người bên dưới bùng lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Xí!
Những người này thích xem mỹ nữ đánh nhau thế hả?

“Âu Dương Thiếu Nhân, cứu tôi với!”, tôi khẽ gọi.

Nguy cấp rồi đây, rất nguy cấp, còn nguy hơn cả việc phải nhịn
tiểu tiện.

“Thượng Quan Tình, nàng yên tâm lên võ đài đi, có chúng ta bảo
vệ rồi mà”, Âu Dương Thiếu Nhân nói xong, đẩy tôi lên võ đài. Âu Dương Thiếu
Nhân kia, tôi hận huynh!

Hết cách, Trời muốn tôi chết, tôi cố sống cũng chẳng được.

Khốn kiếp! Không ai cứu tôi hả, vậy tôi đành tự cứu lấy mình
thôi.

Tôi theo đúng lời Âu Dương Thiếu Nhân dặn dò, trước tiên tới
lựa chọn binh khí. Tôi tìm được cây kiếm trông có vẻ rất nhẹ.


Rút…

Không ra.

Cố rút…

Nó không ra.

Lại cố rút lần nữa…

Nó vẫn không ra.

Tôi rút! Rút! Rút! Nó vẫn cứ không ra.

Biển người bên dưới bắt đầu xì xầm. Ngọc nữ Trình Thanh đối
diện cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

“Ha ha!”, tôi nở nụ cười ngốc nghếch.

Lúc này tôi chỉ có thể cười ngốc nghếch như thế mà thôi.

Thôi thế là xong, kiểu gì cũng chết! Đánh liều vậy! Tôi bèn
bắt chước bộ dạng của Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ, dùng ống tay áo dài
lướt trên lưỡi kiếm, cố gắng dùng sức, tạo dáng hiên ngang oai hùng rút mạnh
thanh kiếm. Chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, rút được kiếm ra rồi.

Tôi vừa muốn cười, nhưng lại không cười nổi.

Kiếm đã được rút ra, nhưng vẫn với tư thế hiên ngang kiều diễm
khi nãy, cây kiếm hình như đang bay đi, lao vun vút về phía… biển người.

Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “á” vang lên, có người gục xuống,
và vô số người khác lùi lại phía sau.

Trong đầu tôi lúc này hiện lên mấy chữ to tướng.

Chết! Người! Rồi!

Nói thực ra, từ trước đến nay tôi chưa từng sợ người chết thời
cổ, vì khi còn ở thế kỷ Hai mươi mốt bố mẹ đã không ít lần vạch hộp sọ của cổ
nhân cho tôi xem.


Có điều, lúc này! Tôi sợ! Rất sợ! Vô cùng sợ!

Trước đám đông, cây kiếm trên tay tôi lại ngẫu nhiên vung ra
đẹp mắt rồi bay tuốt đi.

Cũng chính là bằng chứng để nói người này là do tôi giết!

Nhất định tôi sẽ bị bắt về nha phủ. Tôi đứng sững trên võ đài,
sắc mặt nhợt nhạt không biểu lộ cảm xúc. Không phải vì tôi không sợ! Mà vì tôi
quá sợ tới nỗi đờ đẫn cả người.

“A! Thượng Quan Tình giết người rồi!”

Là ai vừa nói vậy? Hu hu, sao miệng hắn to quá vậy, hét lớn
thế để làm gì chứ. Hu hu…

“Ơ… người này sao quen thế!”

“Đây chẳng phải là phân đà chủ của Nhật Nguyệt giáo hay
sao?”

“Hắn ta sao lại đến đây?”

Lúc này, minh chủ võ lâm và Âu Dương Thiếu Nhân đều đã bước
lên võ đài. Đột nhiên pháo hoa được bắn lên trời cao, biển người bốn phía xung
quanh như tách ra, để lại một khoảng trống rất lớn bên dưới.

Chuyện gì thế này?

“Nhanh, bắt lấy người của Nhật Nguyệt giáo! Nhất định bọn
chúng có mục đích gì đó.”

Ngay sau đó, khung cảnh trở nên hỗn loạn. Trong tình thế
ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã được bốn huynh đệ Âu Dương đưa đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận