"A...!Không cần đâu ạ." Diệp Phù xấu hổ che chắn cơ thể, "Em tự làm cũng được."
Cô không ngờ ảnh đế sẽ tiến vào, càng không ngờ một người như anh lại tự hạ thấp mình bôi thuốc cho cô.
"Em không thể bôi sau lưng được." Giọng nói của ảnh đế trầm ấm, ở trong không gian chật hẹp này, làm cho bầu không khí buồn đi vài phần.
"Hiểu, Hiểu Hồng đâu ạ?" Tay chân Diệp Phù không biết nên để đâu, "Cô ấy đâu rồi?"
"Cô ấy đi lấy xe." Ảnh đế giơ lọ thuốc mỡ trong tay, "Xin lỗi em, vết thương trên người em đều do tôi, không cho tôi cơ hội xin lỗi sao?"
Anh đã nói như vậy, Diệp Phù từ chối há chẳng phải cô đang tỏ ra kiêu căng sao?
Huống hồ lúc hai người đóng phim, những động tác thân mật đều đã làm rồi.
Cô lúng túng nói, "Vậy làm phiền anh rồi."
Sau đó cô cầm khăn tắm quay lưng về phía anh.
Sầm Loan nhìn thấy đủ loại dấu vết trên tấm lưng trắng nõn của cô, ánh mắt anh tối lại, ngón tay quẹt một chút thuốc mỡ, thoa lên lưng cô.
Thuốc mỡ vốn mát lạnh nhưng sau khi qua tay anh, Diệp Phù chỉ cảm thấy từng lớp da nhỏ trên lưng như có lửa đốt.
Cô cắn chặt môi, cố gắng khống chế cơ thể phát run.
Đầu ngón tay Sầm Loan cảm nhận được cô đang run rẩy, anh nhẹ nhàng hỏi, "Lạnh sao?"
Lòng bàn tay anh chạm vào vai cô, trong nháy mắt, Diệp Phù như quay lại khoảnh khắc bị anh đè dưới thân yêu thương mãnh liệt.
Cô ôm khăn tắm quay đầu lại, trong mắt hiện lên sự trong trẻo sáng ngời, làn da cô trắng như sứ tráng men, đôi môi tựa như hoa nở, đỏ tươi xinh đẹp.
Cô đáng thương hé môi, một lúc lâu sau mới nói, "Cảm ơn ảnh đế."
Cô nói xong vội vàng mặc quần áo, mặc xong gần như bỏ chạy mất dạng.
Sầm Loan đứng trong phòng tắm cầm thuốc mỡ, bên dưới quần tây dựng thành lều trại, anh cúi đầu nhìn, khẽ thở ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Diệp Phù ngồi ở ghế sau bình tĩnh một lúc mới phát hiện Hiểu Hồng không lái xe, cô hỏi, "Sao em không đi?"
Tiêu Hiểu Hồng trả lời, "Hồ Lực đi giúp đạo diễn việc gì ấy ạ, anh Sầm không có xe, chúng ta chờ anh ấy."
Trái tim Diệp Phù đập mạnh, "...!Ảnh đế, anh ấy...!Cũng ngồi chung xe với chúng ta à?"
Tiêu Hiểu Hồng nhìn cô qua gương chiếu hậu, "Có chuyện gì sao chị Phù?"
"Không, không có gì đâu." Diệp Phù giấu diếm, nở một nụ cười.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy ảnh đế đang đi về hướng của bọn họ.
Sau khi tắm xong, Sầm Loan đã thay một chiếc áo sơ mi đen, quần cũng là màu đen, nhìn từ xa trông anh cao lớn, sáng sủa, tóc anh vẫn hơi ướt, dưới màn đêm, gương mặt của người nọ mang theo chút lạnh lùng, hờ hững.
Gần đây khi anh sắm vai Dư Trì Bắc, thường xuyên mặc áo đen ngắn tay, thành ra sau khi anh ngồi xuống ghế, khí thế thuộc về "Dư Trì Bắc" đã xâm chiếm toàn bộ thần kinh của Diệp Phù.
Cô không dám nhúc nhích, ánh mắt cứng ngắc nhìn về phía trước.
Sầm Loan thấy cô ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh, anh khẽ nhếch môi gần như không ai có thể phát hiện ra.
Trong xe tối tăm, để điều chỉnh bầu không khí yên tĩnh trong xe, Tiêu Hiểu Hồng còn cố ý bật nhạc thư giãn cho hai người ngồi ở ghế sau.
Diệp Phù mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn về phía trước, thì thấy ảnh đế dựa người về phía sau, không gian giữa bọn họ chỉ còn cách một khoảng nửa người, nhưng Diệp Phù lại cảm thấy, cô ngửi được mùi sữa tắm trên người anh.
Giống mùi sữa tắm trên người cô.
Điều đó khiến cô thấy xấu hổ.
Tai cô lặng lẽ ửng đỏ, may là trong xe tối om, không ai nhìn thấy cô.
======
Quyết tâm edit hoàn bộ này sớm nhe kkkk.