Hôm sau trường quay đổi địa điểm sang cục cảnh sát.
Dư Trì Bắc bị bắt, Đường Cổ ở cục cảnh sát làm ghi chép, bên cạnh cô là cha mẹ đang khóc đỏ bừng mắt.
"Hắn cầm tù cô, thực hiện những hành vi xâm phạm cô có đúng không?" Nam cảnh sát hỏi.
Dường như tinh thần xảy ra vấn đề, cô ngây ngốc nhìn mặt bàn, một lúc sau, cô mới nhìn về phía cảnh sát, "Anh ấy...!sẽ ngồi tù sao?"
"Đó là điều chắc chắn, chỉ cần cô xác định trong khoảng thời gian này hắn ta cầm tù cô, mỗi ngày đều xâm phạm cô, chúng tôi có biện pháp để hắn ngồi tù cả đời."
"Cả đời?" Đường Cổ ngơ ngác hỏi, "Sau này anh ấy...!Không ra được sao?"
Cảnh sát gật đầu, "Đúng vậy."
Bỗng nhiên Đường Cổ giàn giụa nước mắt.
Cảnh sát và cha mẹ cô đều cho rằng, cô thoát khỏi nơi đó, hơn nữa tinh thần bị chịu kích thích nặng nề nên bây giờ mới khóc lóc vui vẻ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Cổ lại làm mọi người ở đây sững sờ.
"Không."
Cô thong thả, kiên định nói: "Anh ấy không xâm phạm tôi."
Ở bên ngoài, khi nhìn thấy Diệp Phù nói những lời này, trái tim Sầm Loan như bị bóp nghẹn bủn rủn.
Có phải đêm qua, cô cũng giống như hiện tại, đôi mắt ngập nước, kiên định nói cho mọi người.
"Anh ấy không xâm phạm tôi."
Nam cảnh sát liếc nhìn nữ cảnh sát, thay đổi câu hỏi.
"Hắn cởi quần áo cô sao?"
Đường Cổ gật đầu.
Nữ cảnh sát không chịu được bèn nói, "Đây là hành vi xâm phạm, cô thử nhìn xem trên người và chân cô đều có dấu vết, đây là chứng cứ chứng minh hắn xâm phạm cô, đến lúc đấy chúng tôi chỉ cần đưa chứng cứ trình lên..."
Đường Cổ lấy cảnh phục trên người che lại tay và chân, giọng nói run rẩy, "Không...!Anh ấy không làm gì cả...!Anh ấy rất tốt với tôi...."
Cảnh sát kinh ngạc, sửng sốt.
Che mẹ đứng bên cạnh xông tới, tát một cái lên mặt Đường Cổ, "Con điên rồi sao!? Đứa nhỏ ngốc nghếch này! Con bị cưỡng gian! Tên súc sinh kia cưỡng gian con! Con còn nói tốt cho hắn! Có phải con bị ma ám rồi không? Con gái đáng thương của tôi..."
Cảnh sát trấn an họ vài câu rồi cho người đưa họ đi.
Sau đó cảnh sát lại ngồi xuống, tiếp tục hỏi Đường Cổ: "Cô nói hắn đối tốt với cô? Tốt như thế nào?"
Dường như Đường Cổ đang đắm chìm trong hồi ức, khóe miệng bất giác mỉm cười, "Anh ấy tắm, đánh răng, mặc quần áo và còn cắt móng tay cho tôi, lúc ăn cơm sẽ ôm tôi, lúc ngủ cũng ôm...!Anh ấy còn nói, chờ một thời gian nữa sẽ đưa tôi đi du lịch, đi bất kỳ nơi nào mà tôi muốn...!"
Cảnh sát nghe thấy thì trợn mắt há mồm, hai người nhìn nhau một lát, sau đó nam cảnh sát viết xuống giấy một dòng chữ:
Hội chứng Stockholm*.
*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" thường được xem là vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Nữ cảnh sát gật đầu.
Máy quay quay đúng vào Diệp Phù, lúc này đây chỉ thấy cô đang cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống chân không đi dép.
Đôi chân trắng nõn, sạch sẽ, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, tựa như cô đang nhớ đến cảnh tượng người đàn ông cắt móng chân cho cô, sau đó anh hôn lên chúng.
Khóe miệng lại giơ lên.
Gương mặt cảnh sát phức tạp nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi.
"Cut!"
Đạo diễn Từ hô dừng lại, ở trước mặt mọi người, ông khen ngợi Diệp Phù, "Rất tốt, tôi còn lo cảnh này cô phải quay lại nhiều lần đấy, trạng thái lúc nãy không tồi, rất có tư thái của một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu, tiếp tục phát huy nhé."
Diệp Phù được khen thì đỏ ửng mặt, ánh mắt cô nhìn nơi khác nhưng lại không dám nhìn ảnh đế.
"Chuẩn bị cảnh tiếp theo! Nhanh lên nào!" Đạo diễn Từ cho người thu dọn đồ đạc, đi đến địa điểm khác.
Khi Diệp Phù đi từ trong toilet ra, cô nhìn thấy ảnh đế đang đứng ở bồn rửa tay, anh rửa xong đang đặt tay ở dưới máy sấy khô, tiếng gió nóng ù ù truyền đến.
Cô không dám nhìn anh, vội vàng rửa sạch tay rồi rời đi.
Nhưng so với cô thì anh càng bước nhanh hơn, lúc đi ngang qua cô, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô, "Biểu hiện vừa nãy không tồi."
Nụ hôn kia nhẹ nhàng và chớp nhoáng, nếu không phải đang đứng trước gương, Diệp Phù chỉ ngỡ như ngón tay anh dừng ở đỉnh đầu.
Khuôn mặt cô hồng lên, cô nhanh chóng nhìn lại nhưng anh đã rời đi.
Anh tới để khen cô sao?
Diệp Phù không nhịn được, nhẹ đưa tay lên sờ đầu mình.
Thật là kỳ lạ, khi đạo diễn Từ khen cô, cô chỉ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng khi ảnh đế khen, cô lại cảm thấy máu trong người sôi trào, hưng phấn đến độ cả cơ thể đều nóng lên..