Đúng là tiếng của Hashi.
Yuku nhìn sang, đúng là Hashi thật.
Bóng dáng kia vẫn mảnh khảnh tiêu sái, kimono choàng ngoài nhẹ nhàng phóng khoáng phiêu dật.
Khuôn mặt xinh đẹp kia như cũ lạnh nhạt, cằm thon cao cao tại thượng.
Hoả quang quanh người Yuku dần dần nhỏ lại rồi tan biến.
Nàng nhìn không chớp mắt Hashi, chân cũng từ từ đứng lên.
Nàng quay trở lại rồi!
Nàng vẫn bình an vô sự.
Ý niệm này cất lên trong đầu Yuku, làm nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi.
Đến giờ phút này Yuku mới nhận ra mình có bao nhiêu lo lắng.
Hashi nhìn nàng, nở nụ cười nhẹ, bước gần đến chỗ nàng.
Yuku cũng như vậy, tiến lên, tiến lên, chạm vào nàng ấy, không để nàng ấy biến mất nữa...
Nhưng khi hai người đứng trước mặt nhau, cước bộ của Hashi ngừng lại, khuôn mặt vẫn nhìn Yuku mỉm cười tin cẩn.
Yuku sững lại, rồi chợt có chút mất mát.
Nàng bỗng ý thức được, mình vừa rồi lại muốn ôm lấy Hashi.
Nếu Hashi không ở trước mặt nàng đứng lại, nàng có lẽ đã thất thố mất rồi.
Cánh tay đang giơ ra, vốn muốn ôm, hiện tại đổi thành nắm nhẹ lấy tay áo của Hashi, kéo nàng qua.
"Nàng không sao, đúng không?".
Giọng Yuku nhẹ như gió thoảng, nhưng nghe kĩ lại mơ hồ cảm thấy nàng đang kìm nén tâm tình.
"Ta đương nhiên không sao!"Hashi cười, nụ cười tươi rói lần hai Yuku thấy được ở nàng.
Đôi mắt đen tuyền lay động đêm đen, khuôn miệng toả nắng đến chói mắt, khuôn mặt trắng ngần như ngọc thạch.
Giọng nói của nàng cũng mang đầy ý cười.
"Cô không cần lo cho ta! Ta phá được kết giới rồi, còn thu hoạch nhiều nhiều nữa! Ơ...này, Yuku, cô có nghe ta nói không vậy?"
Hashi quơ tay trước mặt Yuku.
Sao cô ấy chỉ nhìn nàng hoài vậy? Có biết nàng đang nói gì không vậy?
Hashi không biết, Yuku ngẩn người là do trong đầu nàng vừa bật ra một ý niệm.
Ta thích nàng.
Thích thánh nữ Hashi!
Thích nàng cao cao tại thượng, thích nàng gần gũi thân thiết, thích nàng ngây thơ tựa hài tử say ngủ, thích nàng dũng cảm diệt yêu, thích nàng quyết đoán cưỡng ép người khác, thích nàng nhàn nhạt như cái gì cũng không màng, lại thích nàng vui vẻ tinh nghịch...
Mọi thứ, hiện tại ta đều thích.
Yuku hồi tỉnh, khoé môi gượng cười: "Ta đương nhiên có nghe! Nàng không sao là tốt nhất rồi, còn lại đều không quan trọng".
"À..".
Hashi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng bước tới bên ngựa, ôm lấy Yuku-inu, đặt lên lưng nó viên ngọc lục bảo.
Đoạn thả nó bên một gốc cổ thụ.
Chó nhỏ nhìn nàng, như biết nàng sẽ không cho nó theo nữa, đôi mắt long lanh ẩm ướt.
Hashi nhếch mày, giọng nói cưng chiều nói với chó nhỏ: "Có phải luyến tiếc gà nướng Yuku làm không?"
Chó nhỏ nghe như hiểu, đuôi dài phe phẩy.
Nhưng nếu nói được nó sẽ nói:
"Ta thích gà, nhưng ta không thích cô ta!".
Ai biểu hai đạo sét kia quá bá lực, sớm đã dọa chết nó!
Yuku bước tới gần, thấp giọng hỏi Hashi: "Chẳng phải nàng rất thích nó sao? Sao lại bỏ nó ở đây?".
Hashi đứng lên, nhẹ kéo tay Yuku.
"Đi thôi, vừa đi ta vừa kể cho cô nghe!"
Yuku y lời, cả hai tiếp tục rong ruổi.
Hashi mang chuyện lúc nàng bị bắt, kể lại cho Yuku nghe.
"Nói như vậy, hiện tại chúng ta là đi tìm Yogen-dono?".
Yuku hơi cúi đầu hỏi Hashi, sống mũi như có như không chạm tóc nàng.
"Phải, ta đã có vật làm tin, chỉ cần tìm được chỗ Yogen-dono sẽ chịu gặp ta!".
Hashi ngồi đằng trước, nghe Yuku hỏi liền thoải mái đáp lại.
Yuku cười: "Thật là một yêu nghiệt, có thể mang phù thủy Tsuri ép tới như vậy!".
Vô cùng yêu nghiệt, lại là yêu nghiệt đội lốt thánh nữ trong sáng.
Hashi lắc đầu: "Khi nào chứ? Chỉ có cô nói ta yêu nghiệt.
Tsuri nhất định sẽ nói ta là ma quỷ!"
Yuku ngồi sau nghe vậy bật cười, cũng không để ý tiếng cười của mình có bao nhiêu sủng nịch.
Thánh nữ này không nghĩ tới thật đáng yêu!
Mà Yuku càng lúc càng không thể kiềm chế bản thân.
Càng lúc càng không thể làm ngơ thứ tình cảm ngày càng lớn lên trong lòng nàng.
Nàng biết bản thân mình thích nữ nhân, từ rất lâu rồi, nhưng không thể ngờ đối tượng lại là Hashi.
Mà càng lúc rào chắn càng mỏng, khiến nàng càng gần hơn với trầm luân.
Đến nỗi nàng cũng không muốn phủ định tình cảm này nữa, dù nàng đã tự chắc chắn mình sẽ chôn giấu bí mật này sâu tận đáy lòng.
Từ lúc Hashi biến mất rồi quay trở lại, Yuku đã xác định được sự kì lạ của mình, rốt cuộc là gì.
Và để không hối hận, nàng sẽ không vứt bỏ tình cảm đó.
Lặng lẽ bên người, lặng lẽ bảo vệ người.
Lặng lẽ chôn sâu tình cảm vô vọng này.
Chỉ như vậy cũng được, Yuku cảm thấy cứ như hiện tại là tốt nhất.
Có chăng chỉ là nghĩ tới, nếu một ngày ta và nàng không còn cùng sóng bước, ta cũng không biết mình sẽ ra sao?
Nghĩ đến đây, đáy lòng nàng buốt giá, ẩn ẩn đau đớn.
______________o__________o______________
Hai nàng cứ tiếp tục cuộc hành trình.
Đi khoảng nửa tháng thì đến một thị trấn rộng lớn, làng mạc dựng lên trù phú, dân cư lại hiền hòa, là nơi đất lành chim đậu.
Hai nàng băng qua những ngôi làng nhỏ, tiến vào thị trấn trung tâm.
"Nơi này khí tức trong lành, hơn nữa có thanh khí, có thể phát triển muôn đời".
Hashi nói, nơi này thật hiếm có.
Yuku gật đầu: "Nàng đã bao giờ đến những nơi phồn hoa đô hội như vậy chưa?"
"Đây là lần đầu!".
Hashi hứng thú nhìn quanh, chỉ biết mọi thứ qua sách vở, mười năm qua nàng chưa rời khỏi đền lần nào.
Yuku nhìn Hashi.
Thiết nghĩ nàng đã xuống núi mấy lần cùng ân sư, nếu có thể sẽ đưa Hashi đi thăm thú.
Mà nàng, cũng mong được cùng Hashi đồng hành, rong ruổi mãi như vậy.