Cả đoàn người cùng ra ngoài, đi thẳng đến phố chính.
Dưới phố người người tấp nập qua lại nhưng không chen chúc mà ngược lại tạo nên không khí phấn khởi nhộn nhịp.
Hashi và Yuku vẫn nắm tay nhau cùng đi, cũng không biết như thế nào đến khi nhìn lại không thấy mọi người đâu, chỉ còn hai nàng song hành cùng nhau.
Hashi cười cười, kéo tay Yuku: "Chúng ta cứ đi qua bên kia, biết đâu lại tìm được bọn họ.
Ta cũng muốn gặp Rikyu".
Yuku chiều ý nàng, im lặng nhìn thánh nữ lạnh nhạt giờ lại như đứa trẻ kéo nàng chạy khắp chốn thăm thú, tuy không nói gì nhưng ánh mắt nàng sáng lấp lánh, đúng là lần đầu được đi lễ hội.
Tuyết rơi nhè nhẹ phủ lên tóc đen, lên y phục đỏ chói mắt của nàng, xinh đẹp nổi bật.
Lại có bên cạnh là Yuku một thân kimono đen tuyền, mái tóc phiêu tán luôn buộc cao nay được cài thêm một cái kẹp nạm ngọc, nội liễm khả ái mà vẫn tỏa ra khí chất phi phàm.
"Yuku, cái đó...".
Hashi kéo Yuku tới bên một quầy hàng vòi vĩnh, Yuku cũng chiều ý mua Dango cho nàng.
Hashi rất không có ý thức vừa đi vừa ăn, tâm trạng càng lúc càng vui vẻ.
"Yuku, chúng ta qua bên kia đi, bên đó đông quá".
Hashi chỉ chỉ về một hướng, tiếp tục kéo Yuku nhanh chân chạy qua.
Lúc này trời đã tối hẳn, tiết trời cũng lạnh hơn.
Yuku nắm gọn tay Hashi trong tay mình, không tiếng động sưởi ấm cho nàng.
Đưa mắt về bên kia một chút, nơi đó rất đông người lại thắp đèn sáng trưng, để ý một chút liền thấy rất gần với chỗ của Rikyu.
Nếu Yuku không nhầm, có lẽ bên đó là....!là lễ hội múa, sẽ có Miko của đền múa điệu Kagura.
Quả không ngoài dự đoán, Yuku điềm nhiên nhìn, còn Hashi suýt nữa reo lên.
Là Rikyu.
Trên khán đài thắp đầy đèn, cô bé mặc đồ Miko còn cầm chuông, có lẽ sắp biểu diễn, ánh mắt trong sáng phảng phất chút lo lắng.
Hashi không để ý hình tượng cầm cây Dango trên tay vẫy kịch liệt: "Rikyu, Rikyu ơi".
Dường như có linh tính, Rikyu lặng lẽ quay đầu qua, Hashi vừa vặn đón lấy ánh mắt cô, thấy ánh sáng trong đó loé lên.
Khoé môi cô bé nở ra nụ cười rạng rỡ, cô khẽ gọi: "Chị Hashi".
Hashi rất vui vẻ cười lại với cô, tay cầm Dango ra hiệu một cái: "Cố lên".
Dường như Rikyu có chút hơi ngẩn người, không biết vì bộ dạng của Hashi hay vì thứ gì khác.
Cuối cùng cô cũng cười, gật mạnh đầu: "Vâng".
Mạnh mẽ xoay người, tà áo lay động trong tuyết, mang theo ánh sáng thu hút tầm mắt mọi người bước ra khán đài.
Hashi rất mong chờ, xoay đầu qua muốn cười với Yuku một cái, lại phát hiện không thấy nàng đâu.
Sau phút ngơ ngẩn cảm giác lo lắng rất nhanh đã ập đến.
Yuku từ trước tới giờ chưa có bao giờ để nàng lại, hiện tại mới đây lại biến đi đâu mất rồi?
Trong lòng thấp thỏm, nàng liếc qua Rikyu trên khán đài, nhấc chân muốn rời đi tìm Yuku.
Bóng hình thẳng tắp quen thuộc chợt rơi vào trong tầm mắt.
Người kia tay cầm theo một cái đèn lồng, ánh mắt tản mạn lướt qua Hashi, cũng đang hướng nàng đi tới.
Quầng sáng dịu dàng từ đèn lồng tỏa ra hắt lên mặt nàng, khiến dung nhan nàng càng thêm nhu hòa, bớt đi anh khí.
Tuyết trắng lác đác đậu trên bờ vai nàng, cũng khiến một mảng áo đen ẩm ướt.
Hashi bất giác cứ đứng chôn chân nhìn nàng như vậy.
Mặc kệ xung quanh ồn ào huyên náo thế nào cũng trở nên tĩnh lặng, nàng đều chỉ cảm thấy không gian yên ả cùng bóng hình kia hòa hợp đến nhường nào.
Đó là người của nàng, độc nhất vô nhị trên thế gian.
Tận đến lúc Yuku đến bên nàng, Hashi mới rời đi ánh mắt.
Yuku cũng không nói gì, khuôn mặt vẫn được ánh sáng ấm áp bao phủ.
Hashi tĩnh lặng thở ra một câu, như có như không trong gió tuyết: "Tự nhiên Yuku biến mất, ta rất lo".
Người kia nghe vậy hơi sững lại, mật ngọt dần chảy vào lòng cất lên tiếng cười khẽ.
Hashi chỉ nghe hơi thở phảng phất, hoá ra là Yuku đã cúi xuống bên tai nàng nhẹ giọng: "Bảo bối, có muốn xem pháo hoa không?"
Hashi nghe được vui vẻ nhìn nàng, gật gật đầu.
"Đi cùng ta".
Yuku nắm lấy tay nàng.
Hashi ngoái nhìn khán đài, Rikyu cũng vừa kết thúc điệu múa của mình, tiếng hò reo vây quanh, cô cũng kịp lúc bắt kịp ánh mắt nàng.
Hashi cười cáo lỗi với cô, cầm Dango quơ quơ, thân thể nhanh chóng thoát li cùng Yuku.
Rikyu cũng còn nhiều việc, cô có luyến tiếc cũng không giữ các nàng.
Yuku một tay cầm đèn, tay còn lại nắm chặt lấy tay Hashi, truyền hơi ấm vạn năm không đổi vào tay nàng.
"Đây là...".
Nhìn trước mặt trải ra một con đường dài bạt ngàn, hoa đăng lấp lánh, Hashi khẽ hỏi.
"Nơi này có thể nhìn thấy pháo hoa đẹp nhất".
Giọng Yuku thanh thoát trong đêm, hòa lẫn vào không gian càng lúc càng vắng vẻ tĩnh lặng.
Hashi cũng để nàng đưa mình đi, trong lòng dần an tĩnh nhẹ nhàng.
Nhân giới chuẩn bị đón năm mới, hưng khí tràn ngập nhân gian, che lấp mọi yêu khí.
Nhà nhà yên vui đầm ấm, đến bông tuyết cũng như đang nhảy múa.
"Vút...bụp!".
Tiếng rít xé gió vang lên, cùng lúc tiếng nổ lụp bụp và tiếng người reo mừng cũng hòa lẫn vào nhau.
Hai nàng dừng bước ngẩng đầu, thấy trước mặt là muôn vàn pháo hoa tỏa sáng rực rỡ.
Những đốm lửa cháy lên tỏa vào màn đêm, liên tiếp từng đợt từng đợt, tuyết rơi trắng trời cũng không ảnh hưởng đến vẻ rực rỡ của nó.
Hashi ngắm pháo hoa đến ngây ngẩn, trong đầu lướt qua vô số hoài niệm.
"Boong.....boong....boong".
Từ phía xa xa, những tiếng chuông trầm ổn mạnh mẽ vang lan rộng ra xa, nhịp nhàng báo hiệu thời khắc chuyển giao năm mới.
Một trăm lẻ tám tiếng chuông linh thiêng từ trên núi cao từng nhát nện vang vọng cả một vùng.
Hashi như bừng tỉnh, nhìn sang Yuku.
Yuku dường như không khác gì nàng, bốn mắt chạm nhau, trong lòng Yuku cũng xao động.
Hashi vẫn như cũ khoé miệng dần nở ra nụ cười, ánh mắt rạng rỡ chân thật, như thu vào cả bầu trời, cũng như chỉ có mình bóng hình Yuku.
Ánh sáng rực rỡ của pháo hoa hắt lên mặt nàng, tươi thắm diễm lệ.
Tiếng chuông vẫn đều đều, Yuku kìm lòng không đậu, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Một trăm lẻ tám tiếng chuông chùa, xua đi tà ác trong con người.
Một trăm lẻ tám tiếng chuông chùa, xua đi ma quỷ trên thế gian.
Trong một trăm lẻ tám tiếng chuông chùa, hai nàng trao nhau tình cảm chân thành nhất.
Tựa như đóa bách hợp kia, tinh khôi trong trắng vô ngần.
Nụ hôn càng sâu càng sâu, hòa làm một với không khí đất trời, nhẹ nhàng phiêu tán cùng tiếng chuông, lan tỏa rộng khắp không gian.
Tuyết vẫn rơi, rơi trong ấm áp.
_____________o____________o_____________
Seika siết chặt nắm tay, nhìn đôi tình nhân xa xa đằng kia, đáy lòng co rút lại không ngừng thiêu đốt.
Hoá ra hai người là thứ quan hệ đó sao? Nàng đi tìm khổ sở là để thấy cảnh này?
Mạnh mẽ xoay người rời đi, thân hình đơn bạc chìm trong tuyết.
Nhưng là nghĩ đến chuyện từ bỏ, mạch máu nàng lại như muốn vỡ ra, kêu gào không cam tâm.
Tiểu Hỏa thần thì sao chứ?
Nàng không cam tâm đó, thì sao?
Khoé miệng nhếch lên, đôi mắt Seika tối lại, một khắc cũng không ngoái lại mà rời đi.